Bà Thím Chịu Chơi - Chương 19
Càng ngày thím càng tỏ ra ẩu xị, bất cần đời. Cho dẫu chú lúc nào cũng nhăn nhó, nhưng thím coi như pha. Chú có đe nẹt lắm thì thím vẫn tìm cách chống chế rất điêu luyện. Chả là vì lúc nào thím cũng mặc cái váy liền áo mỏng tang, khốn nỗi lại không lót liếc gì hết nên coi bắt mắt thấy đã.
Có lần tạt ngang phòng hai ông bà, tôi nghe tiếng chú khào khào : nhà có con trai mới lớn mà bà tuềnh toàng vậy, có ngày nó chịu hết nổi, nó đè bà ra thì đừng trách.
Thím trả lời tỉnh queo : ông làm như ai cũng giống ông thấy gái gú là tươm tướp. Rồi để lấp liếm cái khoản hở hang của mình, thím tôi vuốt chú : dào, tại trời nóng chớ bộ, ấy là vì có nó, chớ không tôi lột tuốt tuồn tuột ra cho nó mát.
Và để ra cái điều thìm tôi còn lịch sự nên bà ỏn ẻn để chú hết ý cò ý kiến gì thêm : ông thấy đó, tôi còn giữ ý giữ tứ nên chỉ để hở cặp vú ra thôi, chứ cái của nợ tôi vẫn bưng dấu kín mít. Chớ nếu tôi ba vạ thì ông còn nhăn nhó cỡ nào.
Chú tôi vốn hay cả nể nên nói như hắt nước đổ đi : ấy là tôi dặn dò thế, còn bà chẳng kể thì có chuyện gì đừng bắt tôi phải can thiệp vào. Tôi chỉ nghe thím cười khục khục, nhưng phải vội lảng kẻo chú tôi biết tôi đang rình nghe thì khốn.
Từ đó, mỗi lần thoáng nhìn thấy tôi đâu là thím nháy nhó a tòng như đánh moóc cho tôi biết bà đang chài ngải tôi vậy. Nói nào ngay tôi cũng khoái thấy mồ, bởi tự dưng được thím cho không biếu không thì làm gì chẳng thích.
Huống chi đã lỡ nhâm nhi cái vú, sờ mó cái đì, lại còn lén lút ắc ê cưỡi thím thì bảo sao tôi không mết. Có lúc tôi đã nghĩ vớ vẩn hay là tôi bỏ học quách, cù thím dắt đi đâu đó sống cảnh vợ chồng thì đỡ khổ biết bao.
Chứ còn chịu cảnh “ già nhân ngãi, non vợ chồng “ này xem ra nực hết thấu. Tối tối làng xàng nghĩ giờ thím đang nằm trần truồng với chú để ổng mò, ổng phá, tôi đã muốn nổi xung thiên.
Có lần tôi đã nổi khùng định chui đại vô phòng hai ông bà, nhưng kịp thấy mình quê và vô lý nên dằn lại được. Tuy vậy, tối đó thế nào tôi cũng phải nhờ chị Năm phụ vô tự giải quyết cho trút sự óc ách ra thì mới xong.
Thế mà ngủ lơ mơ tôi vẫn thấy đè nghiến thím ra, leo lên bụng dận uỵch uỵch, thấy sướng đầy đầu, sáng tỉnh dậy thấy quần ướt mẹp, dính đầy hồ đầy cháo mà tẽn tò, mắc cỡ quá đỗi.
Lừa lúc thím loay hoay đứng rửa chén ở bếp một mình, tôi khìa vô nức nở kể cái bịnh của tôi, thím cười rinh rich, bỏ nhỏ : tội chưa, sao không tằng hắng để tui sang giải quyết cho.
Tôi lụ bụ cự cãi : lúc đó bà đang sướng thì kêu thế đéo nào được. Thím trợn mắt nhìn tôi, song chợt nhận ra cái sự ghen tuông thì phì cười mà nói lảng : sướng, sướng cái má tui, ổng nghịch ngợm chọt chọt thốn thốn, tui cồn cào cả ruột, thì chả đã lăn quay ra ngáp.
Tôi càng bực mình hét lên : vậy sao bà hổng chịu sang, còn ở đó lào khào, bắt ghét. Vì những bất ưng như thế nên tôi càng đâm liều. Tôi dáo dác nhìn ngang nhìn ngửa, cẩn thận đi hẳn lên nhà trên coi xem chú ở đâu. Đợi khi biết chắc ổng đã vô buồng ngủ trưa thì tôi vội vội vàng vàng tuôn vô bếp sục thím một hồi.
Mặc cho thím đang quay lưng đứng rửa bát, tôi ập áp vào phía sau ôm chầm lấy thím, hai tay vò vò nơi cặp vú. Thím vờ ẩy người ra, tôi càng đeo rúc vô như con sam và thọt hẳn hai tay vào cổ áo rộng mà bóp choẹt cặp vú sừng trâu của thím.
Hai bầu vú đầy đặn tạo cho tôi cảm giấc tròn, ấm và nở nang. Tôi bẹo mớ mỡ lùng nhùng, đàn ra và vê vê vào hai nuốm vú để chúng cứng đanh lại. Thím làm gì còn tỉnh táo, nên tay chân bà đờ đẫn ra, sợ đánh rơi chén dĩa, bà phải vội vàng để nhẹ vào sink, rồi đứng ực ra cho tôi nắn bóp.
Tôi lùng nhùng vì cái vạt áo của thím nên vừa bóp, vừa kê cái cằm lên bả vai thím mà bỏ nhỏ : vướng quá đi, bà tuột nới cái vạt áo ra cho tôi nhờ. Thím như người bị bỏ bùa nên dại mặt ra, riu ríu làm theo lời tôi bảo.
Đến khi hai cái vú thím bày tô hô ra không còn bị dằn buộc thì tôi như đứa bé khát sữa vội ập vào hôn hít, bú oạp oạp làm thím tê cả người, co vai rụt cổ lại. Tôi vừa bú vừa e hèm, cái miệng chún chím hôn, cái lưỡi lè dài ngoằn ra liếm, quết từ đầu vú đến cái lọn thịt tròn tròn, khiến cặp vú thím nhúc nhích nơi môi miệng tôi coi vô cùng hấp dẫn.
Tôi măn hai đâu vú sưng tếu, đôi khi lại cắn nhẹ nơi cái cục dai dai, tôi thấy thím hồi hộp e tôi ham hố cắn dập núm vú ra, nhưng khi thấy tôi nhay nhè nhẹ và hôn thưởng, hít hà thì thím thở dài như trút được sự lo toan vừa nhớm.
Nhìn thấy thím xun xoe, tôi biết thím sướng cực kỳ. Cho nên một mặt tôi vẫn ôm một bên vú, miệng ngậm một bên, nhưng bàn tay còn để không đã lòn luôn vào cái sịp của thím mà thăm cái cồi thịt đang vun cao.