Tìm lại bầu trời
– Bố mẹ mình cho mình sang Nhật với bác mình ở bên đó, cũng không biết bao giờ mới về quê…
Trống trải…lòng tôi như hụt hẫng…như đột nhiên chỗ tôi đang ngồi sụt xuống…làm tôi chìm xuống dưới đáy dòng sông sâu thẳm của nỗi buồn kia vậy…
– Bao giờ H đi?
-…Bố mẹ mình chuẩn bị xong hết rồi, chiều mai mình lên sân bay…đêm mai máy bay cất cánh rồi…giọng em chầm chậm…mình quyết định bây giờ mới nói..vì mình không đủ can đảm…
…..
Hai chúng tôi chìm trong im lặng, chưa thực sự đủ lớn, chưa phải là tình yêu thề non hẹn biển, chỉ là những ánh mắt trìu mến, chỉ là sự quan tâm đến nhau nhiều nhiều…nhưng trước giây phút này, có lẽ cả hai đều có một tâm trạng giống nhau…hiểu mà chẳng cần nói thành lời…
– Oa đi Nhật cơ à? Thích thật đấy, sang đấy chắc là thích hơn ở quê mình rồi(nói vậy thui chứ biết nước Nhật bổn nó tròn méo thế éo nào đâu) – tôi cầm tay em – chắc chắn là mình sẽ nhớ H lắm mà…tôi bối rối…
…
– Mình cũng nhớ mọi người,sẽ nhớ T rất nhiều… – em chợt ôm tôi vào lòng, hôn lên má tôi một cái rồi vùng dậy, ôm cặp sách chạy lên triền đê chỗ chiếc xe đạp….
Tôi vẫn ngồi nhìn dòng sông… giờ tôi vẫn không hiểu lúc đó một thằng nhóc 15 tuổi như tôi lại giống ông cụ như vậy…
…thật không ngờ những rung động đầu đời lại xáo trộn tâm trí tôi mạnh mẽ thế…tôi ngồi cho đến khi mặt trời tắt hẳn nắng mới đứng lên lững thững đạp xe về..
– T…sao đi học giờ này mới về hả??? Tắm nhanh lên còn ăn cơm, con với chả cái, chẳng đỡ đần được bố mẹ việc gì cả….con người ta đi học về….
….
– Sao thế?? Hay nhỉ? mẹ mới mắng thế mà đã không ăn được cơm? Hay ốm à? – mẹ đưa tay lên sờ trán tôi. Nhìn tôi chống đũa, mẹ hỏi.
– Con không sao, chắc tại con đá bóng mệt quá…tôi ăn hết bát cơm đứng dậy vào bàn học bật đèn…
Ngồi giở sách vở nhưng trong đầu tôi chỉ có hiện lên hình ảnh của em…ngày mai chúng tôi sẽ xa nhau rồi và tôi quyết định viết một bức thư…
“… H…
…bạn đi rồi…mình để ý đến….
…mình đã thích…
…mong H sang bên đó…
…HT….” tôi không nhớ mình đã viết những gì, chỉ nhớ là khá dài…viết xong tôi dán kín lại rùi đạp xe qua nhà Linh nhờ Linh chuyển dùm…không biết hành lý em sang bên đó có mang theo bức thư của tôi không….đó là bức thư tình đâu tiên trong đời tôi và cũng là bức thư tình cuối cùng( Các bác đừng hiểu nhầm là tôi không iu nữa nha, sau này iu nhưng tôi không bao giờ viết thư…tôi thích “nói và làm” hơn…hehe)
Bai-hat/Ngay-Xua-Oi-May-Trang/ZWZBAAE9.html
Ngày xưa có cánh diều chao hững hờ, vi vút sau rặng tre
Ngày xưa có cánh cò bay la đà, chập chờn theo đồng lúa
Ngày xưa ai hay cuời hay dỗi hờn, chiều hái hoa triền sông.
Ngày xưa bến vắng lưu luyến con thuyền chở người đi xa bờ
Tuổi thơ như áng mây rồi sẽ mãi bay về cuối trời
Thời gian xoá những kỉ niện dấu yêu.
Ngày xưa ơi, mãi xa tuổi thơ
Xa cánh diều chở bao ước mơ
Còn đâu bóng hoàng hôn những chiều mưa tím.
Ngày xưa ơi, mãi xa tuổi thơ
Xa bến đò mờ sương cuối thu
Xa dáng em gầy trong ướt áo
Xa lời hứa khi xưa.
…Buồn thì cũng buồn thật đấy nhưng rồi những ngày học hành đầy vui vẻ bên lũ bạn cũng cuốn tôi theo…
Câu chuyện tình iu hồi niên thiếu của tôi khép lại, giờ ngồi nghĩ ngày xưa đúng là trẻ con, nhưng những cảm xúc, những rung động đầu đời đó là rất thật, tôi luôn trân trọng và nâng niu nó..một kỷ niệm của Ngày xưa ơi….
2002
Trở lại với ký ức của những năm tháng học phổ thông, lòng tôi không khỏi trào lên bao cảm xúc, vui…buồn…tội lỗi…ôi những năm tháng của tuổi trẻ, của sự đam mê, bất tận…
Xin lỗi Y ! Em chính là người con gái đầu tiên của tôi và cũng chính em đã biến tôi từ một cậu bé trở thành một người đàn ông theo tất cả mọi nghĩa của nó….