Xui con dâu bỏ chồng
“Con bỏ nó đi con ạ, không chịu đựng được thì ly hôn cho nó nhanh, đỡ tốn thời gian. Mẹ ủng hộ” – bà Phượng thẽ thọt bảo Tuyết.
“Mẹ à, sao mẹ coi con như mớ rau ngoài chợ vậy. Muốn mua về thì mua, muốn quăng ra đường thì quăng” – Tuyết nức nở nói.
Đây
không phải là lần đầu tiên bà Phượng xui con dâu bỏ chồng. Bình – con
trai bà – từng bị tai nạn giao thông chấn thương cột sống và không còn
khả năng làm đàn ông. Bình chán ngán cuộc sống và lao vào ăn chơi, phá
không biết bao nhiêu của cải của bố mẹ. Nhưng đi đến đâu, bà Phượng cũng
giấu nhẹm sự thật và luôn khoe khoang con trai rất hoành tráng. Nhờ sự
che đỡ của bố mẹ nên dù phá của nhưng trước mặt mọi người, Bình vẫn luôn
tỏ ra là một người đứng đắn, ga lăng. Vỏ bọc hoàn hảo đã khiến bình
Bình dễ dàng chinh phục được Tuyết. Tuyết càng tin tưởng vào Bình khi về
nhà, bố mẹ Bình tỏ ra vồn vã săn đón. Tuyết cứ nghĩ rằng họ tâm lý và
thoải mái như lời mọi người nói mà không biết rằng mình đang như “thỏ
vào hang sói”.
Sau đám cưới,
Bình luôn lấy cớ uống rượu say hoặc mệt mà không làm tròn trách nhiệm
đêm tân hôn. Tiếp sau đó, Bình kiếm cớ cãi nhau với Tuyết rồi bỏ đến nhà
bạn. Bình cũng tạm xin nghỉ làm ở cơ quan. Tuyết gọi điện hay đi tìm
chồng không được. Thấy con dâu khóc lóc, bà Phượng còn lên giọng trách
cứ: “Tại con không khéo léo nên nó mới cư xử như thế”. Nhưng đến khi
Tuyết kiên quyết đi tìm chồng để giải quyết và Bình gọi điện về nhà báo
với bố mẹ sẽ nói thật với vợ, bà Phượng mới cuống quýt tìm cách khỏa
lấp. Bà liên tục gọi con dâu xuống mở lời ngọt nhạt: “Con phải cho chồng
con ở ngoài một thời gian nguôi ngoai cơn giận. Nếu không được thì con
ly hôn đi”. Tuyết sững người trước những lời bà Phượng nói. Chỉ là
chuyện vợ chồng giận nhau mà mẹ chồng đã bảo con dâu chia tay. “Tại sao
bố mẹ không cùng giải quyết vấn đề mà cứ giục ly hôn là thế nào?”, Tuyết
buồn bã suy nghĩ. Chẳng có lý nào vừa cưới mà đã bỏ chồng. Bây giờ ly
hôn Tuyết sẽ ra sao. Trở về nhà mẹ đẻ để bố mẹ Tuyết cũng phải mang
tiếng có con gái bỏ chồng, để thiên hạ đàm tiếu ư? Nếu ra sống ở ngoài
thì bố mẹ đẻ sẽ đau khổ, lo lắng cho Tuyết. Rồi bước tiếp theo của cuộc
sống sẽ thế nào? Mang tiếng một lần đò liệu còn người trân trọng mình?
Tuyết cũng đã gặp nhiều người sau khi ly hôn không thể lấy ai, hoặc lấy
một người không được tử tế. Và còn con cái của họ sẽ phải chịu cảnh con
chung, con riêng. Chuyện hôn nhân là chuyện cả đời chứ nói một câu “Bỏ
nó đi” dễ như thế sao?
Anh lấy cô chỉ vì muốn mẹ có con dâu
Tiêu
hết số tiền mang theo và đã đặt cả xe máy, Bình mới trở về nhà. Bình
thú nhận hết mọi chuyện với Tuyết. Sau đó, Bình xuống nhà lấy tiền của
bố mẹ rồi lại tiếp tục bỏ đi. Đau đớn trước những gì vừa nghe chồng nói,
Tuyết xuống nhà hỏi bố mẹ chồng cho ra lẽ. Thoạt đầu, bà Phượng một mực
chối phắt: “Bố mẹ chẳng biết gì chuyện của nó cả, tưởng nó vẫn khỏe
mạnh bình thường”, “Bố mẹ đừng giấu con nữa, anh Bình nói với con chính
bố đưa kết quả kiểm tra cho anh ấy có cả mặt mẹ ở đó”. Lúc này, bà
Phượng lại đổi giọng: “Chuyện này là việc của hai chúng mày. Bố mẹ chỉ
có nhiệm vụ đến đám cưới cho có mặt thôi”. “Sao bố mẹ hay anh Bình không
nói cho con biết trước. Mà con cũng đã bắt bố mẹ phải chịu trách nhiệm
gì đâu mà bố mẹ đã vội phủi tay như vậy, cho dù lúc trước bố mẹ đã đến
xin con về, hứa có trách nhiệm với con trước mặt bố mẹ con”, Tuyết nức
nở.
Nỗi đau đớn, uất ức
trong lòng Tuyết chẳng thể chia sẻ cùng ai. Tuyết gắng gượng gọi điện
cho chồng. Bình thẳng thừng nói: “Anh lấy em chỉ vì muốn bố mẹ anh có
con dâu, anh có vợ. Em thương anh thì hãy chấp nhận sống như hai người
thân trong nhà. Chạy chữa cũng chả được gì, tốn kém mà chả đi đến đâu.
Nhận con nuôi thì anh không muốn nuôi con người khác. Nếu em không chấp
nhận thì anh cũng chẳng giữ. Coi như dù sao anh cũng đã có vợ, người
xung quanh đỡ dị nghị là anh có vấn đề. Anh nghĩ em không nên để lộ
chuyện của anh vì như thế chỉ thiệt cho em thôi vì chẳng ai tin em đâu”.
Nghe xong những lời Bình nói, Tuyết gạt nước mắt, xách hành lý xuống
nhà trước mặt bố mẹ chồng, bước chân ra đi không người níu giữ.