Vợ cuỗm sạch tiền còn xách dao đuổi chồng
Tôi năm nay 25 tuổi, đã có vợ và một bé gái năm nay 5
tuổi. Hồi đó, tôi còn trẻ, yêu một người con gái là vợ tôi bây giờ.
Chúng tôi quen nhau được 3 tháng thì tôi thấy không hợp nhau nên quyết
định chia tay. Sau một thời gian tình cờ gặp lại, chúng tôi nối lại tình
xưa. Cô ấy rất ngang bướng nhưng vì yêu nên lúc nào tôi cũng phải làm
lành trước. Thời gian trôi qua, chúng tôi đã đi quá giới hạn và chỉ mới
lần thứ hai thôi thì vợ tôi mang bầu. Tôi hoang mang và lo sợ vì lúc đó
hai đứa còn quá trẻ con, bạn gái kém tôi một tuổi, chưa có công việc ổn
định. Thế là hai đứa quyết định bỏ và tôi dắt bạn gái tới bệnh viện. Sau
một hồi được các bác sĩ tư vấn, chúng tôi quyết định giữ lại đứa bé.
Hai đứa gọi điện về báo cho nhà biết, gia đình rất bất ngờ nhưng cũng
chấp nhận cho hai đứa tổ chức đám cưới.
Hôn lễ được tổ chức suôn sẻ với lời chúc phúc của hai
gia đình và bạn bè. Trong thời gian chung sống, vợ chồng tôi cãi vã rất
nhiều. Khi yêu và cả đến bây giờ làm vợ cũng vậy, cô ấy không thay đổi.
Mọi chuyện trong gia đình, cô ấy luôn là người quyết định, tôi đưa ra ý
kiến chẳng bao giờ cô ấy nghe. Tiền lương tôi, cô ấy giữ, mỗi tháng chỉ
đưa cho cho tôi vài trăm nghìn. Nhiều khi trong cơ quan rủ đi nhậu, tôi
không dám đi mà cô ấy cũng không cho tôi đi. Cứ mỗi lần tôi đi nhậu cùng
anh em trong cơ quan là về vợ chồng lại cãi nhau. Cô ấy muốn mọi thứ
phải theo ý cô ấy. Tôi thì vì sợ hàng xóm cười chê nên chẳng bao giờ lớn
tiếng, mặc kệ cô ấy làm theo ý mình cho yên nhà yên cửa. Cô ấy mà không
vừa lòng thì có thể ném đi bất cứ thứ gì trên tay và gần cô ấy. Nhưng
lần này, tôi không tha thứ cho cô ấy.
Một hôm, gần giờ tan ca, tôi nhắn tin cho cô ấy bảo là
đi nhậu cùng sếp và một anh làm chung phòng. Cô ấy gọi điện bắt tôi về,
tôi nói không về, thế là cô ấy nhắn tin nếu không về ngay bây giờ thì
tối nay về viết đơn ly dị. Câu này cô ấy đã nói rất nhiều. Tôi rất bực
mình nên bảo rằng: “Muốn thì viết đi, tối về tôi ký”. Một lát sau, cô ấy
đến nhà hàng tìm và kêu tôi về. Tôi rất mất mặt với sếp và anh bạn. Tôi
bảo cô ấy về trước đi, lát tôi về sau.
Khoảng 8h, tôi đi về nhà mà trong lòng rất tức giận.
Nhưng không ngờ cô ấy còn làm dữ hơn tôi. Về nhà, hai vợ chồng cãi nhau.
Cô ấy đã dùng từ ngữ “mày-tao” để nói chuyện. Trong lúc tức giận, tôi
tát cô ấy và các bạn biết cô ấy đã làm gì không? Cô ấy đã chạy thẳng
xuống bếp xách con dao lên xông vào chém tôi. Cũng may tôi tránh được và
chạy ra ngoài. Trong lúc đó, mấy người hàng xóm thấy vậy nên đã ngăn
cản cô ấy lại. Cô ấy bảo tôi đi luôn đi và đừng bao giờ quay trở lại
nữa.
Tôi ê chề và nhục nhã. Tôi đi lang thang, không biết
đi về đâu. Cuối cùng cũng quay về ngồi trước cổng nhà mà không vào được.
2h sáng, tôi mệt quá nên cũng vào nhà nghỉ gần nhà ngủ đỡ tới sáng để
về nhà thay quần áo đi làm. Cô ấy nói rằng nếu tôi không chuyển đi thì
mẹ con cô ấy sẽ đi. Vì thế, tôi đã phải qua nhà bạn ở một thời gian.
Tôi tưởng chừng như cô ấy sẽ nhận ra nhưng không ngờ
càng ngày càng quá đáng hơn. Cô ấy liên lạc với bố mẹ tôi nói rằng tôi
thường xuyên nhậu nhẹt và không mang tiền lương về, làm bố mẹ tôi lo
lắng, gọi điện chửi tôi, còn lặn lội từ xa đến nhà để hàn gắn chuyện vợ
chồng. Được nước, cô ấy càng làm tới. Từ ngày xảy ra chuyện, bên gia
đình tôi hôm nào cũng gọi điện an ủi hai vợ chồng. Còn bên nhà vợ thì
chẳng có một cú điện thoại nào cả.
Tôi thấy tôi không sai, rất tức giận về hành động của
vợ nhưng vì con cái, nếu cô ấy chấp nhận thay đổi thì tôi có thể tha thứ
cho cô ấy. Đằng này thì ngược lại, gia đình bên vợ lúc nào cũng nghĩ
con gái của họ không sai, nghĩ rằng con gái của họ là nhất, chẳng xem
tôi ra gì. Thậm chí, chúng tôi đã lấy nhau được 5-6 năm, vậy mà mỗi lần
về quê, ông bà còn đem chuyện anh chàng trong xóm say mê con gái họ ra
kể, nào là vẫn còn qua nhà hỏi thăm, tặng quà… Tôi thật không hiểu!
Lúc mới xảy ra chuyện 1-2 tháng, cô ấy nói là cô ấy đã
có người đàn ông tuyệt vời khác, có thể chăm lo cho hai mẹ con, vì thế
đừng bao giờ lo lắng cho họ nữa. Cũng thời gian đó, hai mẹ con cô ấy đi
du lịch và vài lần tôi gọi điện hỏi thăm con thì thấy người đàn ông cầm
máy nên tôi đã không gặp được con. Từ ngày đó, cô ấy lấy hết số tiền hai
vợ chồng dành dụm và lấy luôn cả số tiền bố mẹ tôi cho vợ chồng làm ăn
(chúng tôi tính mở một cửa hàng nhỏ). Tôi hỏi tới thì cô ấy nói sẽ chẳng
bao giờ lấy được đồng nào cả. Tôi bảo tiền của vợ chồng thì tôi không
cần, cô hãy giữ lấy và lo cho con. Còn tiền của bố mẹ thì gửi trả lại
cho bố mẹ vì bố mẹ tôi cũng không phải giàu có gì, tiết kiệm lắm mới có
cho con cái, thậm chí còn đi vay mượn thêm.
Đã gần một năm trôi qua, chúng tôi vẫn chưa làm đơn ly
dị, mặc dù cô ấy kêu tôi làm. Cô ấy nói sẽ không bao giờ cho tôi gặp
mặt con, cũng không cho gọi điện. Nhiều lần, tôi nhớ con và gọi điện
nhưng cô ấy không đưa điện thoại cho con. Cũng có nhiều lần con bé khóc
đòi gặp nên cô ấy nhắn tin kêu tôi gọi điện lại cho con. Tôi cũng đã nói
hết sự tình cho bố mẹ tôi nghe, lúc đầu thì bố mẹ khuyên nhủ, nhưng
thời gian cũng quá lâu rồi nên bố mẹ tôi nói nếu cảm thấy không sống
được thì giải quyết (ly dị) cho xong, đừng dây dưa.
Gần đây, tôi cũng có tâm sự chuyện gia đình và vài lần
đi uống nước với một người con gái. Cô ấy thông cảm và chia sẻ nhiều
thứ với tôi, giúp tôi vơi đi phần nào nỗi buồn. Cô ấy thường xuyên kêu
tôi gọi điện cho con gái để đỡ nhớ con vì chắc con bé cũng nhớ bố lắm.
Tôi thấy cũng có chút tình cảm với người con gái này. Theo các bạn thì
tôi có thể giải quyết thế nào với vợ con tôi? Nếu chúng tôi ly dị thì
tôi có nên đến với cô gái kia không? Xin hãy cho tôi lời khuyên.