Yêu Nhầm Chị Hai, Được Nhầm Em Gái (Truyện Hư Cấu) - Chương 30
Chương 30: Cung Đàn Sau Cuối (Kết Thúc)
Tiếng chuông đồng hồ báo thức kêu vang inh ỏi kéo tôi ra khỏi một giấc mộng đẹp đang dang dở. Tôi ngồi bật dậy, dụi mắt mấy lần như cố định thần xem mình đang ở phương trời nào và bây giờ là lúc nào. Mất vài phút để cho máu lưu thông lên não giúp cái đầu tôi hoạt động trở lại, tôi dụi mắt nhìn xung quanh căn phòng đã được dọn dẹp lại ngăn nắp. Ừ ha… hôm nay là một ngày trọng đại của cuộc đời mình mà. Tôi mĩm cười nhưng không vội bước xuống giường mà chỉ ngồi đó, nhìn xa xăm, suy nghĩ về những khúc quanh của cuộc đời tôi, và hôm nay cũng là 1 trong những cột mốc quan trọng đó.
– Dậy chưa Nam? Còn phải chuẩn bị nhiều thứ lắm đó nha con! Tiếng mẹ trìu mến cắt ngang mạch suy tư của tôi.
– Dạ…. con nghe rồi mẹ !!!
Tôi bước vô nhà tắm, vừa đi vừa huýt gió một cách rất yêu đời. Bất chợt, tôi ngó vào căn phòng trống vắng của Trân rồi đứng trước cửa một hồi lâu. Biết bao nhiêu kỉ niệm lại ùa về. Nhanh thật, mới đó đã trãi qua mấy năm rồi. Nhớ ngày nào còn bỡ ngỡ khi Trân dọn vào nhà mình, thế mà giờ đây hình bóng kiều diễm ấy đã quá quen thuộc, đến nỗi khi vắng bóng nàng, dù chỉ là một ngày, tôi lại cảm thấy như đã mất mát đi một thứ gì đó làm cho cuộc sống buồn tẻ này thi vị thêm.
Đang thẩn thờ thì ông anh tôi từ trong phòng bước ra. Kể từ ngày Trân dọn ra thì căn phòng ấy đã được trả về cho chính chủ của nó.
– Mày làm gì mà nhìn thẩn thờ thế hã thằng kia?
– Ơ… ah… huynh đó à… ừ… tôi gãi đầu.. đệ đâu có nhìn gì đâu….
– Sao hã, chàng trai trẻ? Chuẩn bị để bước đi trên đôi chân của chính mình chưa? Ổng vỗ vai tôi thân mật.
– Dạ? Ah… huynh à? Đệ lúc nào cũng sẵn sàng… he he he… Còn huynh? Vẫn chưa muốn mồ yên mã đẹp à?
– Ê… Ngày vui đừng để tao cho mày rụng mấy cái răng nha mậy !!!
– Uầy…. sorry huynh… he he he . Tôi vội lủi đi mất trước khi ổng nắm đầu tôi lại.
Tôi giựt mình vì đã lỡ chạm vào nỗi đau của ông anh phát xít. Số là ổng vừa chia tay cô bạn gái lâu năm dù 2 người cũng đã tính đến chuyện góp gạo thổi cơm chung. Lí do hết sức đơn giản là vì ổng quá bận bịu công việc mà không có thời gian cho người yêu. Ổng cũng đã ra bác sĩ trước tôi nhưng vẫn làm trong bệnh viện thành phố chứ không mở phòng mạch riêng. Nhìn ông anh đó tôi chợt nghĩ tới số phận của mình. Không biết rồi có giữ được hạnh phúc gia đình không vì tôi và Trân còn tệ hơn tình trạng của ổng nữa. Tôi và nàng tuy làm trong cùng bệnh viện nhưng trái ngược ca. Đã vậy, nàng còn nhiều lần phải làm thêm giờ thành ra chúng tôi có rất ít thời gian cho nhau. Chỉ được 1 cái là nàng hiểu tôi, hiểu công việc của tôi và rất ủng hộ trong bất cứ việc gì tôi làm. Tuy bận bù đầu và mệt mỏi vì công việc nhưng chưa bao giờ tôi nghe nàng than vãn. Ngược lại, trên môi nàng luôn có 1 nụ cười thường trực khoe cái răng khểnh đáng yêu làm ai dù đang khó chịu đến đâu cũng phải dịu lại. Âu đó cũng là nghề nghiệp của nàng. Trân cũng khuyên tôi nên làm trong bệnh viện 1 thời gian trước lấy thêm kinh nghiệm hẵng rồi mới nghĩ tới chuyện mở phòng mạch riêng. Tôi thấy cũng có lý nên đành nghe lời nàng. Gì chứ vợ là nhất… he he he
Khi tôi tắm rửa, thay đồ xong , áo dài, khăn đóng . Ui… trời đã nóng mà còn mặc 2, 3 lớp áo làm tôi như muốn ngộp thở. Vừa tắm xong mà mồ hôi đã chực tuôn ra. Bước xuống nhà dưới thì mọi người cũng đã chuẩn bị xong. Ba mẹ tôi đang chuẩn bị lại mấy mâm quả, còn ông anh tôi thì ngồi rung đùi nhìn tôi cười nham nhở.
– Hôm nay nhìn mày đẹp trai ra đó… nhưng phong độ thì vẫn thua tao xa … he he he
– Phong độ hông có quan trọng… quan trọng là có lấy được vợ hay không thôi.. he he he.. tôi đớp lại.
– A ! Thằng này giỏi.. hôm nay dám trả treo với tao à? Đừng có ỷ là ngày của mày rồi làm gì thì làm nha con ! Ổng đưa nắm đấm ra dọa.
– Thôi đi… 2 anh em tụi bây…. Lớn rồi mà cứ y như con nít. Mẹ tôi lên tiếng mắng nhưng vẫn mĩm cười. Đơn giản vì hôm nay là ngày vui của gia đình mà.
– Uầy… sai rồi mẹ….. ai lấy vợ trước thì là người lớn… ai còn độc thân thì là con nít….
– Mày có tin là chút mày đi rước dâu mà phải đeo khẩu trang che miệng không con?
– Nè ! Giỡn đủ rồi đó ! Chuẩn bị đi.. sắp tới giờ rồi.
Ba tôi lên tiếng là cả 2 đứa tôi tức thì co vòi lại, im phăng phắc. Dù gì thì uy lực của ba tôi trong nhà này vẫn còn lớn lắm. Nói xong rồi ba tôi chỉnh trang lại bàn thờ tổ tiên trong lúc tôi và ông anh chỉ dám nhìn nhau mà tiếp tục đấm đá qua ánh mắt. Vài phút sau là đám bạn thân của tôi xuất hiện, tiếng nói chuyện oang oang từ ngoài cổng. Đi đầu là thằng Dũng, phù rể, tiếp đến là Khang mập, Dũng xoắn, Luân, Chiến, Xuân và thằng Quý. Phải nói là từ khi kết thúc con đường học vấn là bọn tôi mỗi đứa một nẻo, ai cũng bước đi trên con đường riêng của mình; chỉ có những dịp như thế này thì anh em mới tụ họp lại với nhau, vui vẻ y như những ngày còn ngồi trên ghế nhà trường.
– Hú hú hú ………. Thánh Nam đâu rồi? Ra tiếp bạn hiền coi nào !!!! thằng Dũng chưa bước vào cửa đã hú lên liên hồi.
– Mày làm gì mà hú lên ghê vậy? Thằng Luân tỏ ra khó chịu.
– Thôi…. thông cảm cho nó đi… hôm nay là ngày người yêu cũ của nó lên xe bông nên nó mới tâm thần không ổn định vậy đó ! he he he…. Thằng Tuấn rách thọt một cú đau điếng.
– Haaaa chưa hết đâu…. Còn phải làm phụ rể, nhìn người yêu trong vòng tay người khác nữa mới gọi là đau gấp trăm lần ! he he he …. Lần này thằng Nam chơi mày một phát đau nhớ đời nha kon… Thằng Khang bơm tiếp cho quả bóng phình to thêm.
– Thôi đi tụi bây… tao làm gì mà nhỏ nhen vậy !!! Nhìn em yêu hạnh phúc là tao dzui rồi ! Thằng Dũng chống chế yếu ớt.
– Hay là ngoài mặt thì dzui, bên trong khóc thầm đó? Hôm qua tao nghe nói mày nốc hết 3 chai rượu để giải sầu mà, đúng rứa? Luân đội trưởng không buông tha thằng bạn chí cốt.
– Tụi bây chỉ lấy dạ tiểu nhân, đo lòng quân tử…. tao không thèm chấp. Hứ…..
– Ừ.. nói hay lắm.. Để chút nữa coi rồi biết ! Đến lúc chú rể hôn cô dâu thế nào nó chả nhảy đành đạch !!!!
– Vừa thôi tụi bây ! Chọc nó quê, nó bỏ về rồi lấy ai làm rể phụ cho tao ! Tôi lên tiếng !
– Có em nè thánh !!!! Tuấn rách cười toét miệng
– haaaa coi chừng cái quần của mày rách làm dâu phụ chạy xách dép bây giờ ! thằng Dũng phản đòn.
– A.. cái thằng này !!!
– Uầy.. mới sáng sớm mà tụi bây đã như cái chợ rồi ! Tôi thở dài nhìn đám bạn thân đang chém giết nhau.
– Không đánh nhau, sao thành huynh đệ, phải không bây? Thằng Chiến giờ này mới lên tiếng.
– Ừ… đúng đó… nhào vô đập thằng Chiến một trận đi…..
– Ê… chơi gì kì…… nó vội thụt lui thủ thế.
– Thôi.. giỡn hoài… vô nhà đi tụi bây !
Thế là cả bọn lục đục kéo vào, mồm vẫn không ngừng đấu đá làm cả nhà tôi chộn rộn hẳn lên. Ba má tôi đã quá quen với đám này nên chỉ biết cười xuề xòa cho qua chuyện. Vẫn còn hơn nửa tiếng nửa mới tới giờ đi rước dâu nên tụi tôi tranh thủ ngồi tán dóc, nói chung là ôn lại chuyện cũ sau bao ngày xa cách. Sau bao năm, bọn chúng tôi đều có những hướng đi riêng: thằng Luân theo nghiệp quần đùi, áo số khi tốt nghiệp trường thể dục, thể thao nhưng hiện giờ thì vẫn “thất nghiệp”; thằng Dũng thì theo nghành ngân hàng, Tuấn rách thì cầm cái bằng Đại học kinh tế rồi mở tiệm net tại gia; riêng thằng Khang thì làm tôi khá bất ngờ khi chọn nghành sư phạm. Có lẽ nó không thích nghành này lắm nhưng chắc vì muốn theo bước chân của em Huyền nên chọn việc “gõ đầu trẻ” này. Tôi cũng nghe nói là Khả Vy thì theo nghành Luật nhưng biết rất ít tin tức về em.
Đó là về sự nghiệp, còn về gia đình thì trong nhóm bọn tôi chỉ có thằng mập là cưới Huyền. Đám còn lại vẫn phòng không chiếc bóng. Tôi vì bận bịu nên không dự đám cưới của thằng bạn thân được nên khi gặp lại nó, tôi vẫn còn ấy náy. Nhưng Khang mập vẫn khoát vai tôi rất thân như ngày nào. Có thể nó là người hiểu tôi nhiều nhất. Và về quyết định cưới Trân, nó cũng ủng hộ tôi và khuyên tôi nên quên đi những chuyện không xui đã qua, cư xử và chăm sóc cho Trân thật tốt.
– Ê Nam ! Thằng Dũng lên tiếng
– Giờ đang rãnh, chưa tới giờ nè, mày đàn cho tao hát tặng mày 1 bài hen!
– Uầy.. lắm chuyện…. sao không đợi chiều nay rồi hát luôn?
– Ấy da…. Đâu có được ! Biết bao nhiêu quan khách ở đó mà tao hát bài này, chắc nhận đủ gạch đá quá !
– Hã??? Mày định hát bài gì? Tôi ngạc nhiên với ý định lạ lùng của thằng Dũng này.
– Chắc là bài “Đồi thông hai mộ” hay bài “Ngày mai đi nhận xác chồng” !!! thằng Tuấn rách chu mõ vô góp chuyện.
– Mày có tin là thêm 1 cái mộ cho mày nữa thành “đồi thông 3 mộ” hông? Tôi nổi quạu.
– Thôi…. thôi… ngày dzui mà mày ăn nói vô duyên quá vậy rách !!! thằng Khang cũng nổi giận, bất bình.
– Ê… tụi bây làm gì dữ vậy… tao.. tao.. chỉ giỡn thôi mà ! he he he
– Giỡn kiểu đó là chút nữa mỏ mày máu không đó ! Tôi liếc mắt nhìn thằng bạn đang gãi đầu bối rối.
– hehe he.. xin lỗi……… nó cười trừ
– Vậy mày định hát bài nào? Tôi quay qua hỏi thằng Dũng
– “Người yêu cũ” Nó đáp gọn lõn.
– Í cha !!! Mày hát bài này tặng cho tao hay tặng cho vợ tao vậy? Tôi nhíu mắt nhìn nó
– He he he.. thì dù gì tao cũng quen Trân trước mà… coi như tặng bài này tiễn em theo chồng… he he he… nó vỗ vai tôi như tìm 1 sự thông cảm.
– Tao nói mà.. có sai đâu… lúc nãy mạnh miệng lắm.. bây giờ là khóc trong lòng…. Thằng Tuấn cười khoái trá.
Mặc cho đám bạn đang cười khúc khích, giễu cọt, tôi vẫn ngồi xuống sofa, với tay lấy cây đàn dựng kế bên ra. Vừa chạm vào thành đàn, một chút xúc động lại len lỏi trong tim tôi. Chỉ vì đã lâu, tôi chưa có dịp đụng đến cây Lakewood này. Những kỉ vật của Tiểu Mai đã được tôi cất kĩ trong những chiếc hộp để trong phòng, riêng cây đàn này vì hôm qua dọn phòng, thấy chiếm chổ quá nên mẹ tôi đã mang nó xuống đây để rồi bây giờ, tôi vô tình chạm đến nó, chạm đến nỗi đau mà tôi tưởng chừng như đã vượt qua. Nhưng không, nỗi dằn vặt không mời mà lần lượt hiện về, dày xéo con tim tôi mặc cho tôi sắp bước qua một chương mới của cuộc đời.
Tay run run nhưng tôi vẫn gãy dây đàn, từng âm thanh thánh thót phát ra, đưa tôi trở về với những kỉ niệm cũ, trở về với khoảng thời gian Tiểu Mai dạy tôi tập đàn. Càng xót xa hơn khi thằng Dũng bắt đầu hát, ngay từ những câu đầu, lời bài hát đã như trăm ngàn mũi tên, đâm thẳng vào tâm hồn tôi.
♫ ♪ ♬♫ ♬ ♪ ♩ ♪♫ ♪ ♬♫ ♬ ♪
Cuộc sống đâu lường trước điều gì,
Tình yêu có thể đến rồi đi
Bàn tay dẫu đang nắm thật chặt mà vẫn lạc nhau
Kể từ ngày đó 2 ta chẳng thấy nhau
Em sống ra sao yêu người thế nào
Ở nơi xa lạ nhiều lần nghĩ đến em rồi hỏi đêm đen làm sao anh quên…
Nhiều năm tháng anh trở lại lối xưa
Em có biết không trong anh vẫn rung động
Cảm giác quay về, nhưng giờ anh với em chỉ là người yêu cũ.
♫ ♪ ♬♫ ♬ ♪ ♩ ♪♫ ♪ ♬♫ ♬ ♪
Đúng là cuộc sống không biết trước điều gì. Mọi chuyện đều không thể như ý của mình được. Có ai ngờ đâu rằng tôi phải chia tay Tiểu Mai vĩnh viễn, theo một cách cũng không ai ngờ trước được. Giá như ngày ấy….. giá như tôi có thể thay đổi được thời gian….giá như tôi có thể kiên quyết hơn… và giá như tôi đừng quá ích kỉ…. biết bao nhiêu cái giá như đó đã và đang bóp nghẹt trái tim tôi và không kiềm được sự xúc động, 2 giọt nước mắt đã tuôn ra.
Thằng Dũng hát xong rồi nhìn tôi ngạc nhiên. Nó nhìn tôi như muốn hỏi có phải vì nó hát quá hay hoặc là vì tình cảm chân thành của nó với Trân khiến tôi cảm động mà rơi lệ. Chỉ có thằng mập là hiểu tôi đang nghĩ gì. Lúc chỉ còn mình tôi, nó cười và nhắn nhủ tôi chuyện đã qua, không thể quay đầu lại, đừng tự trách mình nữa. Thế đấy, có một người bạn tri kỉ như thế tôi cũng đã vui lắm rồi.
-Thôi.. dù gì thì dâu chính đã theo chồng, mày theo đuổi dâu phụ đi ! hehehe
– À há.. Tao cũng có ý định đó rồi… he he he
– Ê…. Uyển Nhi là của tao nha mậy… đụng vào là tao cho mày cạp đất à.
– Tránh ra ! Mày làm gì có cửa với Trình tiểu thư chứ !
– Dẹp.. dẹp…. tụi bây chả có thằng nào xứng với em ấy hết ! Chỉ có người nào đẹp trai, phong độ như tao thì em ấy mới chú ý tới mà thôi. Thằng Tuấn rách mới bị cả đám cho ăn đòn vì phát ngôn linh tinh, giờ lại cao giọng tự tin.
– Phong độ gớm.. coi chừng rách quần tiếp kìa mày !
Tôi và thằng Khang lắc đầu cười thầm với mấy cái trò quậy quá của đám bạn. Đúng là lớn rồi mà tính tình y như trẻ con vậy. Một lúc sau thì cũng đến giờ khởi hành, đám chúng tôi vào nhà để chuẩn bị bưng mâm quả qua nhà gái. Thằng Chiến mắt đảo lia lịa, nhìn xung quanh cái bàn đã có sẵn 7 mâm quả bao gồm: Trái cây, Rượu, Nấm đông cô, bánh kem, Xôi, quần áo và trầu cau + trà. Tất cả được phủ vải đỏ kết 2 chữ “song hỷ”. Nó miệng lẩm nhẩm như đọc thần chú. Thấy lạ, tôi hỏi nó:
– Mày làm gì mà lèm bèm một mình vậy thằng kia?
– À….. Tao đang tính coi mâm nào là mâm nào nhẹ nhất… he he he.. mày coi, người tao ốm yếu vậy, làm sao khiêng nổi mâm trái cây chứ… nặng nhất đó mày.
– Ừ… nhẹ nhất chắc là mâm quần áo rồi. Nhưng tất cả đã được phủ kín hết rồi… hên xui thôi mày ơi !
Đúng là trời bất dung gian, thằng Chiến ốm yếu nhất bọn lại được ba mẹ tôi trao cho mâm trái cây nặng chịch khiến nó suýt té nhào. Ở đời đúng là không hề công bằng khi thằng khỏe nhất đám là Khang mập lại được ẵm mâm quần áo nhẹ hều. Riêng thằng Dũng là phụ rể, tuyệt nhiên được cầm khay trà và trầu cau. Bọn chúng tôi lần lượt ra xe và tiến về nhà gái.
Đến nhà gái, Trân xuất hiện với tà áo dài trắng thướt tha. Hôm nay nàng trang điểm khiến tôi không nhận ra, xuýt tí nữa thì nhầm lẫn nàng với một cô hoa hậu nào đó. Đi bên cạnh nàng là Uyển Nhi trong tà áo dài màu hồng nhạt. Trình tiểu thư trông cũng rất xinh khiến cho đám con trai bên chúng tôi cứ nhao nhao lên như đĩa phải vôi. Chỉ riêng thằng Dũng là bất giác quên đi nỗi đau nhìn người yêu cũ đi lấy chồng mà chuyển hướng qua nàng phù dâu xinh đẹp. Lợi dụng chức vụ phụ rể, nó cứ liên tục tìm mọi cách áp sát Trình tiểu thư nói chuyện gạ gẵm. Đến khổ, nó nói khan cả nước bọt mà mặt Uyển Nhi vẫn tỉnh như sáo, chỉ đáp lại vài ba câu khiến nó xụ mặt tấp lự.
Nhưng rốt cuộc thì lễ rước dâu cũng diễn ra xuôn xẻ. Tôi rước Trân về ngôi nhà mà nàng cũng quá đổi quen thuộc. Làm lễ bái tạ tổ tiên xong, chúng tôi lại lục đục thay đồ để ra nhà hàng cho tiệc cưới chính thức. Khi tôi cùng Trân đang nói chuyện với đám bạn thì mẹ nàng ngoắc Trân ra thì thầm điều gì đó. Nàng khẽ liếc nhìn tôi như thăm dò rồi gật đầu. Tôi hỏi nàng có chuyện gì thì Trân chỉ khẽ cười khoe chiếc rang khểnh rồi nói đi ra ngoài có chút chuyện, nàng bão tôi cứ yên tâm mà tiếp chuyện với bạn đi, nàng sẽ quay trở vào liền.
Vài phút sau, khi tôi đang vui vẻ cười đùa thì đột nhiên, tôi lại nghe thấy mùi thơm hoa bạch mai quen thuộc đâu đây. Cảm giác rất quen thuộc lại trực ùa về khiến tôi đầu óc như quay cuồng. Không lẽ lại giống như lần trước ư? Chuyện đã xảy ra hơn 1 năm rồi nhưng tôi vẫn như vừa hôm qua. Hình ảnh của Tiểu Mai lại xuất hiện trong đầu tôi.
Xuyên qua đám đông, tôi đã bước tới 1 góc vắng và mắt tôi như nhòe đi vì từ đằng xa, 1 bóng dáng người quen thuộc, 1 dáng người mà tôi đã bao năm qua chờ đợi trong vô vọng. Tôi ba chân bốn cẳng chạy lại phía người đó. Càng tiến lại gần, một cảm giác thân thuộc và bình yên lại trỗi dậy trong tôi. Dứt khoát không thể nào sai dc.. đó chính là Tiểu Mai.
Khi tôi tiến sát lại gần nàng, toan nắm tay Tiểu Mai để kéo lại và ôm nàng vào lòng để thỏa cơn nhớ nhung bao ngày xa cách. Tôi muốn hỏi nàng rất nhiều: tại sao nàng lại xa tôi, tại sao nàng lại dối tôi và tại sao.. tại sao… nàng nói với tôi là nàng đã mất…. rất nhiều câu hỏi được đặt ra trong đầu tôi.
Nhưng quái ác thay, cũng vừa lúc đó, một đám bạn cũ lại xuất hiện, kéo tôi xa dần với hình bóng thân quen của nàng. Khi bóng dáng nàng đã khuất sau một khúc quanh, tôi vẫn còn choáng váng với mùi thơm và cảm giác gần gũi quen thuộc ấy. Những ngày sau, tôi vẫn còn bị cảm giác ấy xoay vòng trong đầu tôi. Liệu đó có phải là Tiểu Mai hay không? Nếu đó thật sự là nàng thì tại sao nàng lại tránh né tôi?
Quyết tâm tìm cho ra sự thật, tôi đã không biết bao nhiêu lần gọi điện cho gia đình cô Ba và cả anh Triết để xác nhận chuyện của Tiểu Mai, thậm chí tôi cũng đã gọi qua Nhật, lần mò theo dấu vết của nàng nhưng tất cả chỉ là 1 con số không tròn trĩnh. Mọi chuyện lại đi vào quên lãng.
Hôm nay, cảm giác riêng ấy, cảm giác chỉ có khi bên cạnh Tiểu Mai lại ùa về theo hương bạch mai quyến rũ. Tôi như tỉnh hẳn ra và chạy ra ngoài, lần theo mùi hương ấy. Trước mắt tôi chỉ là một chiếc taxi vừa vụt qua, bỏ lại sau lưng 1 làn khói trắng. Lẫn trong đó là hình bóng của Trân. Nàng đứng đó như bất động, trên tay cầm 1 hộp quà, mắt nàng rung rung như muốn khóc.
– Ai vậy em? Tôi tiến lại gần và hỏi nàng.
– Ah… hi hi hi.. nàng lấy tay khẽ vuốt đi những giọt nước mắt như muốn che dấu việc gì đó.
– Sao em khóc? Có chuyện gì à?
– Hi hi hi… không có đâu anh… bụi bay vào mắt em nên khó chịu tí thôi.
– Vậy à? Ừ… tôi vẫn còn thắc mắc.. quà của ai tặng à? Tôi nhìn hộp quà vuông vức được gói rất đẹp và tỉ mỉ trên tay Trân.
– Ừ.. quà của một người bạn cũ của em. Cô ấy không đến dự tiệc cưới của chúng mình được nên mới đến đây để đưa cho em món quà này. À…. Vậy em vô phòng cất nó cái nha. Hi hi hi
– Ừ…..
Tôi nhìn theo bóng Trân, lòng vẫn còn hoang mang, day dứt và đầy mâu thuẫn. Liệu có ai đó đang đùa giỡn với mình không? Liệu đó có phải là Tiểu Mai hay không? Và mùi hương bạch mai đó từ đâu ra? Nhưng nếu Tiểu Mai thật sự xuất hiện thì tôi phải đối diện với nàng như thé nào đây? Tôi đã sắp chính thức cưới Trân rồi.. vậy thì Tiểu Mai ơi… em cho anh biết anh phải làm sao đây? Con tim tôi đã dành cho Trân nhưng tại sao vẫn còn lưu luyến hình bóng Tiểu Mai. Như vậy thì liệu tôi có thật lòng quên được nàng hay chưa và liệu tôi có thật sự yêu Trân? Quá mâu thuẫn, quá day dứt, tôi như quay cuồng trong cơn lốc mà không biết khi nào có thể thoát ra được.
Nhưng cho đến khi lễ cưới được chính thức diễn ra, lúc nhìn Trân đẹp rạng ngời trong bộ sare trắng tinh, tôi dường như đã để cho cảm xúc của mình trôi vào dĩ vãng. Khi tôi cùng nàng đọc lời thề nguyện ước bên nhau mãi mãi cũng chính là lúc tôi dứt khoát với tình cảm của mình. Thôi nhé Tiểu Mai, hãy yên nghỉ trong anh, hình bóng của em vẫn sẽ không phai nhạt trong lòng anh nhưng giờ đây, trái tim anh phải dành trọn cho người khác rồi. Tôi cũng tự dặn lòng sẽ toàn tâm, toàn ý với người con gái đang đứng trước mặt mình, người sẽ cùng tôi đi suốt đoạn đường còn lại của cuộc đời.
Ba năm sau, tôi đã có cùng Trân một bé gái kháu khỉnh. Công việc của tôi cũng đã dần ổn định khi tôi hợp tác với ông anh mở phòng mạch riêng. Hai anh em thay phiên nhau điều hành công việc. Trân cũng từ bỏ việc y tá để về phụ giúp tôi lo chuyện sổ sách, giấy tờ. Nói chung là mọi chuyện đều diễn ra tốt đẹp cho cả tôi và Trân. Tuy vậy, ý định sang Nhật để viếng mộ Tiểu Mai và phần nào thỏa mãn nguyện vọng sau cùng của nàng thì tôi vẫn chưa thực hiện được. Một phần vì công việc quá bận rộn, một phần vì tôi chưa biết là làm sao có được thông tin về Tiểu Mai. Tôi chắc chắn là Trân có biết nhưng tôi không biết mở lời với nàng ra sao.
Một đêm, vì khó ngủ nên tôi ra phòng sách, tìm tư liệu để đọc, sẵn tiện tìm hiểu thêm về 1 căn bệnh mà tôi mới được biết. Luýnh quýnh thế nào mà tôi làm rơi vài cuốn sách trên kệ. Lúc nhặt những cuốn sách đó lên, tôi vô tình nhìn thấy trong góc kệ sách, có 1 chiếc hộp mà tôi chưa thấy bao giờ. Tò mò, tôi mở ra xem thì trong đó có 1 quyển sổ nhỏ. Dở ra đọc, mắt tôi như nhòe đi. Những dòng chữ quen thuộc này dường như đã trôi đi xa lắm. Đúng là nét chữ mềm mại của Tiểu Mai.
“Ngày… tháng…năm…
Và… còn một người nữa, đã bao lần mình tự hỏi, tại sao cứ cố quên để rồi lại nhớ nhiều hơn?
Có thể ấn tượng về Phan Thiết của mình sẽ không sâu đậm lắm, nếu không có cậu ấy. Làm vỡ bóng đèn nhà người ta mà chỉ biết lo cho quả bóng, mình ban đầu thậm chí đã nghĩ Trí Nam là Akira thứ hai cơ đấy, chỉ khác là Akira mà làm vỡ kính nhà mình là bỏ chạy luôn, để rồi sáng mai lại sang nhà mình xin lại trái bóng chày.
Là ngẫu nhiên hay sao nhỉ? Buổi sáng đầu tiên mình ở Phan Thiết, mẹ có gọi và bảo là Akira lại vừa làm vỡ cửa kính ở nhà, thì đến buổi chiều là đến lượt Nam cũng đá bóng làm vỡ bóng đèn nhà mình. Lúc nhìn Nam nhấp nhổm ở dưới, rồi gãi đầu cười trừ xin lỗi là mình tự dưng cảm nhận được một cảm giác rất quen thuộc, hệt như không phải rằng mình đang xa nhà vậy. Mình đã không hề giận Nam chút nào, mà ngược lại còn cảm ơn nữa kìa, thế nhưng cậu chàng chắc là chẳng biết gì rồi, vậy nên mới bị ném bóng vào mặt, ôi…..!”
… … … … … … … … … … … …
“Ngày…tháng…năm…
Hôm nay mình lại trở về VN để chuẩn bị cho năm học cuối. Cảm giác thật bình yên khi vừa đặt chân xuống vùng biển Phan Thiết quen thuộc. Việc đầu tiên mình làm là gọi ngay cho Nam để được gặp lai hình bóng thân thương sau bao ngày nhớ nhung. Lần gặp lại này, Nam dường như có chút gì thay đổi. Anh ấy có vẻ nhìn mình say đắm và có chút gì đó rạo rực hơn. Mình quyết tra ra sự việc. Quả không sai, anh chàng nhát đòn này không cần phải dùng đến biện pháp mạnh đã khai ra hết việc chàng ta xem phim người lớn cùng với Tuấn và Dũng. Và eo ơi….. Nam còn thủ dâm khi nghĩ đến mình nữa chứ. Thật là hư quá đi. Nhưng mình cũng vậy thôi mà…. Mình cũng đã làm như vậy khi nghĩ đến anh ấy.
Hôm nay thật là một ngày đặc biệt, lần đầu tiên, mình cho Nam sờ vô người mình. Một cảm giác rất khác lạ làm mình như thẩn thờ và đê mê. May sao, mình cũng là một người biết tự chủ nên không thể đi xa thêm. Nhìn vẻ mặt luyến tiếc của Nam mà mình vừa buồn cười, vừa hiểu được sự ngơ ngác của anh chàng. Nhưng như vậy cũng đã đủ cho lần đầu tiên rồi, anh nhỉ?”
… … … … … … … … … … … …
“Ngày… tháng…năm,
Hôm nay lại là một ngày đặc biệt nữa. Hông hiểu sao, mỗi khi bên cạnh Nam, mình lại có những cảm giác đặc biệt này. Nam đã làm cho mình dần mất đi tự chủ và mình đã cho Nam được chiêm ngưỡng 1 phần cơ thể của mình. Phải nói là Nam làm cho mình lên đến đỉnh vu sơn. Anh nút vú mình thật tài tình và lần đầu tiên, mình được tận hưởng cảm giác sung sướng này. Và cũng là lần đầu tiên, mình chăm sóc “cậu bé” của Nam. Nó cũng to hơn mình nghĩ nhiều. Cũng may là mình cũng từng xem phim qua nên cũng kg bỡ ngỡ trước việc này.
Ôi, anh chàng này như vậy còn chưa thỏa mãn, còn thủ dâm ngay trên cái giường của mình nữa chứ. Hư quá đi, chàng ơi !!!
Nhưng hôm nay, mình lại nhận được một tin hông vui tí nào. Bác sĩ cho biết là bệnh của mình đã tái phát và cần được điều trị sớm. Mình buồn lắm vì mẹ cũng đã gọi hối thúc mình về Nhật. Mình không muốn xa nơi này, cũng không muốn xa anh ấy. Mình mới trở về có mấy ngày mà !!!
Trên đồi dương, mình muốn nói cho Nam biết bệnh tình của mình nhưng lại sợ. Sợ cảm giác chia xa…. Mình biết chắc sẽ có một ngày, mình sẽ phải xa anh ấy. Đối với mình, từng giờ, từng phút lúc này rất quý giá. Mình trân trọng nhưng phút giây bên cạnh Nam và cảm thấy bất lực trong việc níu kéo thời gian.
Cho nên, mình đã không ngần ngại khi Nam sờ vào chỗ nhạy cảm nhất của mình giữa thanh thiên bạch nhật. Mình cũng muốn trao cho Nam tất cả nhưng lại sợ. Mình cũng không hiểu mình sợ điều gì nữa.”
… … … … … … … … … … … …
“Ngày… tháng …năm…,
Hôm nay đã bắt đầu nhập học. Mẹ cũng đã gọi cho mình mấy lần nhưng mình cứ tìm cách hoãn binh. Mình biết là mẹ lo cho mình lắm nhưng mình hiểu bệnh tình của mình ra sao mà. Vẫn còn khỏe lắm.. hi hi hi….
Và hôm nay cũng là lần đầu tiên, mình cho Nam thấy toàn vẹn cơ thể của mình. Xấu hổ quá nhưng vì nghĩ rằng mình không còn bên anh ấy được bao lâu nữa nên mình quyết định sẽ trao cái quý giá nhất của mình cho anh. Nhưng ông trời có vẻ không cho mình thực hiện ý định đó khi Trân xuất hiện phá đám. Hi hi hi…. Nghĩ lại, giây phút khi Nam sắp đút vô làm mình hồi hộp quá chừng, tưởng như có thể đứng tim ngay lúc ấy vậy. Lúc đó mình cũng muốn biết coi cảm giác được làm tình ra sao. Xem trên phim thì thấy họ rất sung sướng, mình cũng muốn được tận hưởng cảm giác ấy.!!!”
… … … … … … … … … … … …
“Ngày… tháng…năm,
Hôm nay, lớp lại có thêm một thành viên mới. Tuy lạ nhưng quen, đó là Minh Châu. Nhưng đối với mình, Minh Châu không là gì cả vì mình tin Nam. Tuy 2 người trước kia có những ràng buộc, nhưng mình tin Nam đã biết đâu là tình cảm thật sự của anh ấy. Dẫu biết Minh Châu có ý đồ với Nam nhưng không ngờ cô ta lại trơ trẽn đến mức công khai thách thức mình khi chủ động ngồi cạnh Nam. Ưm, để xem cô nàng tính chuyện gì. Dù gì thì mình rất tự tin vào bản thân mình và cho rằng Minh Châu không phải là đối thủ của mình. “
… … … … … … … … … … … …
“Ngày… tháng… năm,
Hôm nay, mình nghĩ ra 1 cách để trói anh chàng đào hoa kia lại. Đó là làm ra bảng nội quy số 3. Mục đích là kiểm soát mọi hành động của Nam. Mình làm như vậy có phải là quá độc tài và khắt khe quá không? Thôi kệ, ai muốn nghĩ sao cũng được, miễn sao là mình và Nam hạnh phúc là được rồi. Nhìn anh chàng mà thấy tội… hi hi hi
Ui chao ơi… hôm nay mình cũng muốn độn thổ khi Nam phát hiện ra cuốn DVD mà mình hay coi. Không chỉ ngồi coi với Nam, còn có Trân nữa, làm mình ngượng chín cả mặt.
Mình và Nam lúc đó cũng rất hứng tình nên quyết định lần này, mình sẽ thật sự trao cho Nam sự trong trắng của mình. Nhưng oái ăm thay, trời cao dường như bắt mình và Nam phải trải qua tình duyên trắc trở hay sao ấy khi mẹ lại gọi điện về hông đúng lúc tí nào.
Và càng đau đớn hơn khi mẹ vừa nhận được kết quả xét nghiệm của mình khi thực hiện ở Nhật và mẹ muốn mình quay về Nhật ngay lập tức. Mình toan câu giờ tiếp thì mẹ lại phán 1 câu là mẹ sẽ về VN ngày mai để áp tải mình. Hic hic hic …. Buồn quá”
… … … … … … … … … … … …
“Ngày… tháng… năm,
Hôm nay, mình đã phải đối thoại với mẹ rất gay gắt vì mẹ đã nói cho anh biết sự thật về bệnh trạng của mình. Cũng may là mình kiên quyết cộng thêm nhõng nhẽo 1 tí nên mẹ cũng mềm lòng mà đồng ý cho mình ở lại đến cuối học kỳ 1. Nhưng bù lại, mình cũng phải hứa nếu bệnh mình phát triển xấu thì mình phải trở về Nhật ngay lập tức.
Đối diện với Nam, mình thấy anh ấy rất buồn và lo cho mình nhưng mình không muốn xa anh ấy tí nào. Mình chỉ ước mơ, 1 ước mơ nhỏ nhoi là được gần bên anh thôi!”
… … … … … … … … … … … …
“Ngày… tháng… năm,
Suốt thời gian này, thầy Minh cứ tìm cách gặp riêng mình. Mình có cảm giác bất an nhưng không biết nên nói thế nào với Nam. Chắc có lẽ mình lo xa quá. Lần nào gặp thầy cũng là ở nơi công cộng và có mặt Minh Châu nữa mà. Mình nghĩ việc mình gặp thầy ở những nơi công khai như vậy thì sẽ yên tâm hơn. Dù vậy, mình vẫn không tránh khỏi những sự lo lắng cũng như e dè từ phía Nam. Mình cũng đã giải thích với anh ấy rằng dù thầy có là gì đi nữa thì mình vẫn chỉ yêu mỗi mình anh mà thôi.
Nhưng có lẽ mình đã sai lầm….”
… … … … … … … … … … … …
“Ngày… tháng… năm,
Mình thật sự đã sai lầm…. sai lầm khi không cảnh giác trước thầy Minh và sai lầm trong việc đánh giá thấp Minh Châu, dẫn đến hậu quả là…… hic hic hic… mình buồn lắm. Trong những ngày này, trong đầu mình chỉ mong ước là bệnh tái phát đi để mình vĩnh viễn nằm xuống và không còn muốn vướng bận gì đến thế trần này nữa. Sự trong trắng mà mình dành riêng chon Nam đã không còn, sự ân hận đã đay nghiến con tim mình. Mình không còn xứng đáng với Nam nữa, mảnh đất này cũng không còn có thể giữ chân mình được nữa. Mình quyết định sẽ trở về Nhật và quên hết mọi chuyện. Mình muốn chạy trốn quá khứ khổ đau này. Nhưng việc xa Nam còn làm mình đau hơn gấp trăn ngàn lần. Mình mong anh ấy cũng sẽ hiểu cho mình như vậy. Mình không còn một sự chọn lựa nào khác. Mình vẫn còn yêu anh ấy, yêu rất mãnh liệt nhưng có lẽ mình và Nam có duyên không phận.”
… … … … … … … … … … … …
Ngày… tháng… năm,
Vậy là mình đã xa anh ấy, xa mảnh đất thân thương được mấy tháng rồi. Mình cũng vừa trải qua nhiều cơn phẫu thuật và may sao, việc điều trị đã thành công. Từ nay, mình sẽ không còn phải sống trong lo sợ nữa. Tuy nhiên, bệnh viêm não thì đã xong nhưng bệnh tim của mình thì ai sẽ trị cho mình đây? Nỗi nhớ nhung đã giết dần, giết mòn trái tim mình. Mình nhớ anh ấy đến phát điên.
Cũng lúc này, Trân cho mình biết Nam đã bị chấn động tâm lý rất nặng, việc học hành sa sút thảm hại. Mình nghĩ hay là mình trở về để giúp anh ấy quay lại cuộc sống cũ. Trái tim muốn quay về nhưng lý trí mình thì ngăn lại. Mình đâu còn mặt mũi nào để gặp lại anh ấy sau sự việc đã qua. Mình đâu còn có thể đối xử với anh ấy như xưa được nữa. và nếu có gặp lại thì liệu mình có thể quên được nỗi đau do thầy Minh gây ra hay không? Không.. dứt khoát mình phải quên Nam đi. Nhưng có cách nào để Nam vứt bỏ hình bóng của mình mà tập trung vô cuộc sống hiện tại? Có lẽ chỉ còn 1 cách là mình phải biến mất khỏi cuộc đời này, vĩnh viễn biến mất khỏi tâm trí của anh. Dù biết là sẽ rất đau khổ nhưng mình không còn cách nào khác.”
… … … … … … … … … … … …… … … … … … … … … … … …
Ngày… tháng… năm,
…………………………………………………………………………………….
… … … … … … … … … … … …
Ngày… tháng… năm,
—————————————————————————————————-
Ngày… tháng… năm,
Vậy là đã 8 năm trôi qua rồi, mình rất vui khi đã có một quyết định đúng đắn. Biết tin Nam thành công trên con đường học vấn, mình vừa vui vừa hãnh diện. Mình tin là Nam cũng sẽ rất hãnh diện với chính bản thân mình.
Sau bao ngày trải qua sự giằng co trong nội tâm, mình quyết định sẽ về VN và muốn chứng kiến Nam ra trường. Không may là mình bị Nam phát hiện. Hú hồn, cũng hên là mình trốn kịp…. hi hi hi.. không ngờ mũi Nam cũng thính thật ….. sao bao nhiêu năm vẫn nhận ra được mình. Giờ đây, ngồi trên máy bay về Nhật mà tim mình vẫn còn đập thình thịch. Nếu như.. nếu như lúc đó Nam bắt gặp được mình thì sẽ ra sao nhỉ? Không biết mình sẽ phải đối diện với anh ấy ra sao?
… … … … … … … … … … … …
Ngày… tháng… năm,
Hôm nay, mình nhận được tin Trân sẽ cưới Nam. Lòng mình rất ư là hỗn độn. Vui có, buồn có, hối tiếc có, và hạnh phúc cũng có. Mình vui vì Nam đã chọn đúng người. Trân là 1 người con gái tốt và yêu thương anh ấy vô điều kiện. Mình đã nhận biết được điều này từ rất lâu nhưng có lẽ vì mình và Nam lúc ấy còn yêu nhau nên Trân không bộc lộ tình cảm của mình. Mình xem Trân như là em gái của mình vậy. Với việc mình và Nam không thể đến bên nhau thì coi như Trân thay mình chăm sóc anh ấy. Tim mình đau lắm nhưng đời là vậy, không bao giờ bằng phẳng cả. Dù có biết bao chàng trai theo đuổi suốt 8 năm qua nhưng trái tim mình vẫn dành trọn cho Nam và có lẽ, suốt đời này, mình sẽ không thể yêu ai thêm được nữa.
Biết Nam và Trân hạnh phúc bên nhau, mình cũng mừng lắm. Xem như đây là 1 đoạn kết đẹp cho cuộc tình dang dở của mình vậy. Những trang nhật ký này, những dòng tâm sự, những nhớ nhung, những nỗi đau sâu kín này có lẽ từ nay nên khép lại để Trân cùng Nam có thể viết nên một chương mới. Mình thật lòng, thật tâm chúc cho hai người hạnh phúc đến bạc đầu. Riêng mình thì sẽ chắc bước đi theo 1 hướng mới cho riêng mình, nơi không có sự hiện hữu của nỗi đau và tình yêu đầu đời của mình. Mình quyết định sẽ trao cho Trân quyển nhật ký này, xem như khép lại cuốn sách của đời mình và mong Trân sẽ quí trọng tình cảm đang có. Vĩnh biệt anh, Trí Nam của lòng em !!!!”
Đọc xong những dòng chữ này, tôi quì xuống, nước mắt lại tuôn ra. Vậy là Tiểu Mai đã hi sinh hạnh phúc của mình để đem lại động lực và cuộc sống mới cho tôi sao? Nhưng trong lòng tôi vẫn có chút gì đó vui vui vì biết rằng, ở một nơi nào đó, Tiểu Mai vẫn còn hiện hữu và đang sống với những hoài bão của mình. Riêng tôi thì giờ đã không còn có thể gặp lại nàng được nữa rồi vì đã có Trân. Thôi thì, cầu chúc cho em có được một cuộc sống vui vẻ, em nhé.
Tôi gục xuống, ôm quyển nhật ký vào lòng mà không biết rằng, Trân từ đằng sau, ôm đứa con bé nhỏ của mình , dựa đầu vào cửa nhìn tôi đang ngập trong bao cảm xúc và kỉ niệm xưa. Hai dòng nước mắt đã rơi trên khuôn mặt nàng, giọt nước mắt của những luyến tiếc và bồi hồi. Đứa con gái nhỏ ôm cứng lấy cổ mẹ và phát ra những âm thanh đầu tiên của mình, thanh âm của một gia đình nhỏ tràn đầy niềm vui và hạnh phúc.
– “Papa…. Mama…..”