Yêu Nhầm Chị Hai, Được Nhầm Em Gái (Truyện Hư Cấu) - Chương 21
Chương 21: Hồng Nhan Bạc Mệnh (Phần 1).
Ngồi học được 1 lát thì mới thấy thằng Tuấn xuất hiện. Mặt nó đầy mồ hôi, trông có vẻ như người sắp chết đuối, không kịp dựng xe, nó đã 3 chân 4 cẳng phóng đến chổ tôi, trên tay cầm 1 tờ báo.
– Thằng Nam…. Mày đọc cái này đi…
– Chuyện gì vậy? Thằng Khang lên tiếng
– Trúc Mai đâu? Nó nhìn quanh quất
– Trúc Mai có hẹn với thầy Minh rồi. Tôi đáp gọn lõn. Với cả Minh Châu nữa.
– Chết rồi… lẹ đi mày…. Nó đưa tôi tờ báo.
– Chuyện gì vậy Tuấn? Khả Vy ngạc nhiên hỏi
– Tao không biết nói ra sao nữa. Mày coi đi rồi liệu mà giải quyết. Nó không trả lời Vy mà tiếp tục cầm tờ báo đã xếp sẵn cho tôi.
Đọc xong vài hàng, tim tôi như thắt lại , máu chảy dồn lên não. Tôi như hoa mắt, không còn nhìn thấy bài báo viết gì nữa. Một vết cắt vừa nhoáng lên, xé nát trái tim tôi. Linh cảm cho tôi biết mình đã phạm một sai lầm quá lớn. Không thể chần chờ được nữa, tôi chạy nhanh ra cửa và hét lên:
-Tuấn… giúp tao 1 chuyện….. Dặn dò nó xong, tôi phóng nhanh ra cửa, đạp hết tốc lực hướng về phía nhà Khả Vy trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
—————————————————————————————————————————————————–
Một buổi chiều của ngày Giáng Sinh, tôi và em cùng ngồi trên bãi cỏ trên đồi Dương. Cả 2 cùng nhìn ra hướng biển nhưng trong lòng lại theo đuổi những suy nghĩ riêng. Những cơn sóng vút lên cao, gầm thét rồi đổ xô vào bờ cũng không bằng những cơn sóng trào đang dâng trong lòng. Khẽ liếc qua nhìn nàng, vẫn đôi gò má cao, vẫn mái tóc xỏa ngang vai tung bay trong gió, vẫn đôi bờ môi chúm chím, mộng đỏ nhưng nụ cười đã tắt và ánh mắt của nàng buồn man mác như buổi chiều tàn. Chính xác là kể từ ngày đó, Tiểu Mai của tôi đã thay đổi. Nàng không còn là cô học sinh ngây ngô, vui vẻ ngày nào. Tôi cảm thấy 1 sự hối hận, 1 sự dằn vặt đang cấu xé linh hồn tôi Nếu như được quay trở lại, tôi sẽ không bao giờ vì sự ích kỉ của mình mà níu kéo nàng ở lại. Tôi thà đau 1 lần để buông tay, cố gắng thuyết phục nàng theo mẹ trở về Nhật hơn là nỗi đau thấu tận tim gan mà tôi đang gặm nhấm bây giờ và sẽ có thể theo tôi đến tận cuối cuộc đời.
– Vậy…. tối nay em đi sao? Tôi cố gắng lắm mới mở miệng được
– Ừm…. Tiểu Mai vẫn nhìn xa xăm, không quay mặt lại nhìn tôi. Nàng trả lời 1 cách mệt nhọc.
– Anh…. … anh….có thể…
– Không cần đâu anh.
– Nhưng mà… anh….
– Xin anh cho em được 1 khoảng thời gian cho riêng mình dc không?
– Anh không nỡ…. anh muốn giúp em mà…. Tiểu Mai..
– Em xin lỗi, nhưng em không còn cách nào khác anh à.. Ở đây chỉ mang lại cho em những kỉ niệm buồn mà thôi. Em không muốn nhớ về nó nữa. Em muốn quên đi mọi chuyện. Anh có hiểu em không?
– Thế còn anh thì sao? Anh rất yêu em kia mà. Dù có xảy ra chuyện gì thì em vẫn là em, anh vẫn yêu em….
– Nam à…. Anh không hiểu…. em biết anh rất yêu em… và em cũng còn rất yêu anh…. Tiểu Mai cắt lời tôi
– Vậy tại sao?
– Chính vì quá yêu anh nên em không còn cách nào khác phải rời xa nơi này…. Em không muốn mỗi lần bên anh, em lại có cảm giác đó nữa…. và quan trọng nhất.. em cảm thấy không còn xứng đáng với anh.
– Không đâu…. Em ….
– Có lẽ ý trời đã không muốn cho chúng mình thành đôi… Em đã suy nghĩ mấy đêm rồi, dù em có ở lại bên anh, nhưng những kí ức liệu có thể xóa tan trong tâm trí anh không? Liệu mọi người có thể suy nghĩ khác về em không? Nam à…. Chúng mình có duyên không phận. Em chấp nhận số phận của em… nhưng còn anh… anh hãy ráng sống sao cho vui vẻ anh nhé. Đừng vì em mà hủy hoại đi tương lai của mình. Em tin anh sẽ vượt qua được giai đoạn khó khăn này. Dù ở phương trời nào, em cũng luôn cầu mong cho anh dc hạnh phúc. Em sẽ về Nhật để điều trị, dù kết quả có ra sao thì em vẫn rất vui khi biết rằng, mình đã có 1 thời rất hạnh phúc khi biết yêu và được yêu. Em sẽ mang theo những kỉ niệm đẹp của những tháng ngày ấy bên em.
– … … … anh…..
Tôi không thể nói dc 1 lời nào nữa, tôi đã cảm nhận dc vị mặn của nước mắt. Dù đã kìm lòng và quyết không khóc trước mặt Tiểu Mai nhưng trong giây phút này, tôi đã không còn là một Trí Nam gan lì, sĩ diện nữa. Thay vào đó lá 1 con người hoàn toàn khác, 1 Trí Nam mềm yếu và suy sụp từ thể chất đến tinh thần. Tôi đã khóc trước mặt người con gái tôi yêu. Trái lại, Tiểu Mai vẫn rất bình thản. Dường như nàng đã khóc cạn hết nước mắt. Nàng đã coi như số phận đã an bài, nỗi đau đã đến cùng cực và trở thành vô cảm.
♫ ♪ ♬♫ ♬ ♪ ♩ ♪♫ ♪ ♬♫ ♬ ♪
Bao mộng mơ,ước muốn luôn luôn làm anh vui
Lòng thầm mang ơn trời đã cho anh gần em!!!
♫ ♪ ♬♫ ♬ ♪ ♩ ♪♫ ♪ ♬♫ ♬ ♪
Bao buồn vui giấu kín,không biết kể cùng ai
Sợ người không vui,nên em đành thôi …
♫ ♪ ♬♫ ♬ ♪ ♩ ♪♫ ♪ ♬♫ ♬ ♪
Mơ một hạnh phúc …
Ấm áp nơi con tim anh
Có quá lớn lao không anh???
♫ ♪ ♬♫ ♬ ♪ ♩ ♪♫ ♪ ♬♫ ♬ ♪
Mơ một hạnh phúc …
Mãi mãi chỉ riêng em thôi
Có quá lớn lao không anh???
Hãy nói em nghe đi anh …
♫ ♪ ♬♫ ♬ ♪ ♩ ♪♫ ♪ ♬♫ ♬ ♪
Để em được
Thấy mãi những khi anh cười
Thấy mãi anh trong niềm vui
Và sẽ mãi luôn được gần bên anh
♫ ♪ ♬♫ ♬ ♪ ♩ ♪♫ ♪ ♬♫ ♬ ♪
Tiểu Mai hát khe khẽ, giọng nàng thánh thót nhưng vẫn vương vấn 1 nét u buồn. Tôi nghe, nuốt từng lời bài hát và thấm thía nỗi đau mà nó mang lại. Hạnh phúc tuy rất đơn giản nhưng không dễ gì tìm thấy. Một ước muốn nhỏ nhoi là được ở bên cạnh người mình yêu nhưng giờ đã tan biến như bọt biển.
– Thôi… chở em về đi… sắp đến giờ rồi.. Tiểu Mai ngưng tiếng hát và thỏ thẻ
– … … …
Tôi im lặng… thẩn thờ đi bên nàng. Đây là những giây phút cuối cùng mà tôi dc bên nàng sao? Tôi muốn mở miệng để khuyên nàng ở lại 1 lần nữa nhưng không tài nào tôi thốt lên lời. Có lẽ, tôi đã cảm nhận dc nỗi đau mà nàng phải đối diện. Ở lại rồi cuộc sống nàng có dc như trước nữa không hay là sẽ dày xéo làm cho bệnh tình nàng thêm trầm trọng. Liệu tôi đã mắc thêm 1 sai lầm nữa không? Mãi suy nghĩ thì tôi cũng đã ở trước cổng nhà nàng. Quãng đường hôm nay sao lại ngắn đến thế. Tôi thở dài như muốn níu kéo lại khoảng thời gian ít ỏi bên nàng.
Xe của chú Ba đã đậu sẵn. Đèn nhà nàng cũng đã sáng tự lúc nào. Tiểu Mai bước xuống xe và bước vào nhà. Một lúc sau, nàng cùng chú Ba bước ra cùng với vài túi xách và hành lý. Chú Ba xếp xong đồ đạc và ngồi lên xe nổ máy. Tiểu Mai đứng sát cửa sau và nhìn tôi lưu luyến. Chưa bao giờ tôi thấy ánh mắt nàng buồn như hôm nay.
– Tạm biệt anh…. Người yêu duy nhất của em.
– Tiểu Mai.. xin em hãy vì chúng ta mà suy nghĩ lại dc không? Tôi buông lời năn nỉ trong tuyệt vọng.
– Em cám ơn anh… Cám ơn anh đã đến và mang đến cho em những trải nghiệm về tình yêu mà em chưa bao giờ và sẽ không bao giờ có dc lần thứ 2.
Tiểu Mai không quan tâm đến lời tôi vừa nói. Giọng nàng run run nhưng không khóc, có lẽ nàng đang rất cố kìm nén vì tôi thấy môi dưới của nàng đã rỉ máu vì cố nuốt nỗi đau vào tim. Thấy nàng như vậy, tôi bất chợt choàng tay ôm nàng vào lòng và xoa lên mái tóc nàng. Tôi chợt bật khóc, 2 dòng nước mắt thay nhau nhỏ xuống vai nàng. Tiểu Mai khẽ đẩy tôi ra, nàng nhón chân, hôn lên má tôi lần cuối cùng và thì thầm bên tai: “Em yêu anh rất nhiều, Trí Nam của em”. Rồi nàng bước lên xe không cho tôi có 1 lời chào tạ từ. Nàng rất dứt khoát không để cho tình cảm có thêm 1 giây phút nào mềm yếu.
Tiếng bánh xe quay đi cuốn theo cả 1 nổi buồn không thốt nên lời trong tôi. Bóng xe xa dần , xa dần mang theo hình ảnh của Tiểu Mai mà đó là lần cuối cùng tôi dc gặp nàng.
Biết bao kỉ niệm chợt ùa về. Đêm giáng sinh đầu tiên bên nàng khi 2 đứa thức thâu đêm, cùng nhau trải qua 1 đêm có thể nói là vui vẻ nhất của đời người. Giữa đêm đông giá lạnh, ăn kem mà lòng vẫn ấm.
– Thật là giờ này ăn kem mà Tiểu Mai ko lạnh à?
– Không, ấm lắm!
– Ngon, biết vậy nãy mua thêm 2 cây! .
– Thật hở?
– Ừ, nhiêu đây… pình phường…thôi!
– Hì, Nam run cầm cập rồi kìa, về nhà Mai cho ấm!
Giáng sinh năm ngoái, tôi và nàng đã có dịp song ca với nhau trong 1 trận chiến 1 mất 1 còn với thằng Minh Huy. Tôi đã làm hết khả năng để giữ lấy người tôi yêu để rồi giờ đây phải buông tay nàng ra. Quả thật, có dc người yêu đã là khó, nhưng giữ dc hay không còn khó hơn gấp vạn lần. Âu cũng là 1 đêm giáng sinh đáng nhớ trong đời.
– Lời bài hát này… là tất cả những gì mình muốn nói với người đó, và mình cũng… xin lỗi thật nhiều… là mình ngốc…. nhưng…. mình xin hát tặng bản “Mouse love rice “!
– When that day I hear your voice… I have some special feeling, let me always think I don’t wanna forget you……!
– I don’t care how fool it is, I will let my dream come true, I will tell you something I wanna let you know…. I let you know…….!
– I love you… loving you….as the mouse love the rice… even everyday has storm, I will always by your side…….!!!!
– Sao lại… lên hát với mình vậy?
– Vì có người hát tệ, phải có người hát giúp!
– Hát hay đó!
– Tập hát tiếng Anh bao giờ vậy?
– Mới đây thôi… 4 ngày….!
– Giỏi lên hồi nào vậy nhỉ?
– Không… do có nhạc… nên dễ thuộc!
– Thuộc rồi vậy có hiểu hết ý nghĩa không?
– Có… hiểu chứ…..!
– Hiểu gì vậy? Dịch ra mình nghe thử xem!
– Thì… thì… yêu……!
– Yêu gì? Yêu ai? Ai yêu?
– Làm bạn…bạn gái… của mình.. nhé…?
– Ộ ôi…vừa… tỏ tình đấy hở?
– Nhưng chẳng nghe được gì cả, ngốc ơi!
– Là… làm……!!!!
– Hì, được rồi!
– Với cả mình đã nghe đủ cho ngày hôm nay rồi !!!
Còn Giáng Sinh năm nay? Đây cũng là 1 kỉ niệm.. nhưng là kỉ niệm buồn nhất đời tôi. Tôi đứng như chết lặng trước ngôi nhà mà tôi dường như đã quá quen thuộc, ngôi nhà thứ hai của tôi. Còn đâu những tiếng cười trong trẻo khi tôi cứng họng trước lí lẽ của nàng, còn đâu những lúc giận dỗi rồi nhằm vào hông tôi mà nhéo, còn đâu những lúc bướng bĩnh, vén tóc mai quyết ăn thua đủ với tôi …Và còn đâu những chiếc hôn ngọt ngào, những chiếc ôm tình tứ… tất cả đã bỗng chốc trở thành khói mây.
Tim tôi đau, lòng tôi nhói buốc… Ngoảnh mặt nhìn căn nhà đã tắt đèn chìm trong bóng tối một lần nữa, tôi lặng lẽ đạp xe về… Nhưng tôi không biết mình sẽ đi về đâu khi tương lai cũng như là đoạn đường phía trước là một khoảng trống rỗng, tối đen mù mịt. Nỗi nhớ nhung, sự ân hận, nỗi đau buốt đang cùng một lúc bóp nghẹt trái tim tôi. Ôi.. Tiểu Mai……… Anh yêu em, anh nhớ em vô cùng……
Mãi đạp xe mà tôi không hề hay biết, sau lưng tôi có một bóng người đã từ lâu âm thầm dõi theo từng bước chân tôi. Từ lúc ngồi với Tiểu Mai trên đồi thông cho đến lúc lưu luyến đưa tiễn nàng. Người ấy vẫn khép nép trong bóng tối, dõi theo mọi hành động của tôi. Khi tôi đạp xe về, người ấy cũng giữ một khoảng cách vừa phải. Đêm Giáng Sinh, ai cũng có nhà để về để sum họp bên gia đình. Tôi nhớ lần đón Giáng Sinh đầu tiên với nàng, Tiểu Mai đã rất buồn khi ba nàng không về kịp và tôi đã phải gạt tình riêng với Khả Vy mà ở bên nàng đến tận sáng.
Chỉ riêng trên đoạn đường vắng này, chỉ có 2 bóng người lầm lũi đi qua. Bóng đèn đường từ cao hắt xuống, soi rõ mặt người đang đạp xe chầm chậm theo lưng tôi. Nguyễn Tú Dạ Minh Châu. Cô nàng đang mĩm cười, 1 nụ cười nửa miệng nửa như đang phấn khích, nửa như đắc thắng với thành quả mới đạt được.