Yêu Nhầm Chị Hai, Được Nhầm Em Gái (Truyện Hư Cấu) - Chương 19
Chương 19: Thầy Giáo Minh (Phần 1)
20/11 năm nay, lớp tôi chỉ tham gia có 1 tiết mục văn nghệ vì ai cũng quá bận cho việc ôn thi cuối cấp. Khi cô Trang chủ nhiệm hỏi ý kiến thì gần như cả lớp đều muốn Vy, Minh Châu và Tiểu Mai lên làm tam ca. Ý đồ của tụi nó quá rõ rồi, không cần biết hát hay dở thế nào, tụi lớp tôi chỉ muốn 3 mỹ nhân lên trình diễn để ra oai với toàn trường. Thế thì khác gì thi hoa hậu đâu chứ. Tôi làu bàu một mình trong khi Minh Châu không nói gì, chỉ ngồi kế bên che miệng cười khúc khích. Cô Trang gật gù toan đồng ý với ý kiến của số đông thì Tiểu Mai đã lên tiếng xin được rút lui vì lý do sức khỏe không dc tốt và hơn nữa, giọng hát không dc hay. Nhưng bù lại, nàng sẽ đàn violin làm nền để hỗ trợ cho Vy. Chưa hết, Tiểu Mai còn kéo tôi lên nhập băng vì tôi có thể đệm đàn guitar. Thế là cả lớp xôn xao hẳn lên.
– Ôi đệt….!!
– Thế nào mà thằng Nam được đứng chung sân khấu với 3 người đẹp thế kia?
– Cô cho em hát chung với bạn Vy đi ạ. Thằng Tuấn rách mếu máo năn nỉ.
– Giọng mày như vịt đực mà hát cái gì chứ? Thằng Dũng cà khịa.
– Thánh Nam kì này số hưởng rồi tụi bây ơi. Đúng là thằng ăn không hết, thằng mò không ra. Giọng thằng Chiến não nề.
– Chưa chắc đâu mày ơi… dễ gì Trúc Mai ngồi yên cho nó lộng hành.. hé hé hé… thằng Khang mập phán 1 câu mà tôi nghe rả rời chân tay. Quả nhiên, Tiểu Mai đã liếc xéo tôi với cái nhìn băng giá như tán đồng ý kiến với thằng mập: Coi chừng anh đấy, anh mà lén phén là chết với tôi.
Một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Ngày xưa, tôi muốn học guitar để có dịp đàn cho Vy nghe, nhưng rồi ý định đó đã không thành vì đường đời chia lối, 2 đứa tôi đi theo 2 hướng khác nhau. Để rồi giờ đây, tôi mới có dịp đàn cho Vy. Hiện thực là như vậy nhưng bản chất đã thay đổi. Tôi đàn cho Vy không phải vì thích nàng nữa mà vì trách nhiệm với lớp và với sự yêu cầu khá bất ngờ của Tiểu Mai. Tôi cũng đã biết Mai và Vy từ lâu đã không còn những hiềm khích nữa, nhưng với Minh Châu thì sao?
Một tuần chúng tôi chỉ tập có 1 lần vào Chủ Nhật mà thôi và tập tại nhà Khả Vy. Chúng tôi cũng thống nhất chọn bài “Mong ước kỉ niệm xưa” như một lời chia tay với tuổi học trò. Minh Châu và Khả Vy hợp ca rất ăn ý, do đó chúng tôi không cần mất nhiều thời gian để luyện giọng mà chủ yếu là dành nhiều thời gian cho việc khớp với phần nhạc đệm. Khả Vy vì tập rất nghiêm túc, riêng Minh Châu thì có phần hơi lơ đễnh khi hát với nhạc đệm. Khi tôi đàn dạo xong phần mở đầu, tới phiên em ý thì Minh Châu bắt nhịp khá chậm làm tôi phải đàn đi đàn lại hai ba bận. Tôi để ý có vài lần, em ấy mãi nhìn tay tôi gãy đàn mà mĩm cười 1 mình mặc cho Tiểu Mai đang kế bên tôi.
Một hôm, tôi nói với Tiểu Mai về việc này và có ý định rút lui nhưng Tiểu Mai chỉ cười và nhỏ nhẹ nói:
– Anh không việc gì phải rút lui cả. Hay là anh có gì với Minh Châu?
– Bậy… Anh… làm gì có…
– Ừm.. em cũng tin vậy.. cho nên.. cô ta muốn làm gì thì kệ cô ấy.. anh nhỉ?
– Nhưng…. Em có ghen không? Tôi dò hỏi.
– Không hề. Cô ta không phải là đối thủ của em. Nào ngờ, Tiểu Mai trả lời 1 cách rất tự tin.
– Uầy.. ghê ta…. Vậy ai mới là đối thủ của tiểu thư vậy? Hê hê hê
– …. … … Tiểu Mai chỉ im lặng không đáp. Thấy vậy, tôi cũng không hỏi tiếp và ý định rút lui khỏi ban nhạc cũng đã tan biến đi.
Song song với việc tập tành đàn ca hát sướng, việc học cũng đang làm tôi đau đầu. Có lẽ thầy Minh ghét tôi thật rồi vì tôi bị thầy quay như chong chóng. Bài kiểm tra của tôi lúc nào bị thầy gạch bút đỏ khắp cả trang giấy dù theo Tiểu Mai thì đó chỉ là những lỗi nhỏ nhặt, có thể dễ dàng bỏ qua được. Đến nỗi lũ bạn thân của tôi cũng phải thắc mắc.
– Mày làm gì mà thầy để ý tới mày dữ vậy Nam?
– Chắc là mày đắc tội gì với thầy rồi?
– Hay là thầy thấy mày yếu môn này quá nên muốn giúp mày tiến bộ?
– Ơ… hay là… thầy ghét mày vì mày là bạn trai của Trúc Mai? Tao thấy có vẻ thầy thích Trúc Mai lắm đó.
Về vấn đề này, tôi cũng đã nhiều lần hỏi Tiểu Mai nhưng nàng trả lời là giữa nàng và thầy không có gì hết. Tôi tin nàng và tôi cũng nghĩ chắc là thầy cũng muốn giúp tôi trong việc học. Cho đến buổi học hôm nay, tôi đã có những suy nghĩ khác. Số là hôm nay có tiết Anh Văn của thầy, tôi cũng đã chuẩn bị bài phòng hờ bị thầy kêu lên bảng. Tối qua, tôi nhờ bé Trân ôn dùm tôi môn này. Tôi và em ấy vật lộn suốt đêm đến tận 1H sáng mới xong. Uầy, đừng có mà nghĩ bậy, tôi và em ấy vật lộn với mớ ngữ pháp chia thì trong tiếng Anh thôi chứ không phải vật lộn trên giường như mấy người nghĩ đâu.
Bước vào lớp với sự tự tin, tôi yên tâm rằng hôm nay dù thầy có tra khảo cách mấy, tôi cũng sẽ dễ dàng vượt ải. Tuy vậy, trái ngược với suy nghĩ của tôi, thầy không gọi tôi lên bảng mà thầy chỉ quan tâm đến việc lớp tôi đang tập diễn văn nghệ cho ngày 20/11. Có lẽ thầy đã nghe dc việc chúng tôi bàn tán sôi nổi khi bước vào lớp.
– Vậy Vy và Châu sẽ hát, còn Nam và Mai đệm nhạc à?
– Dạ, Trúc Mai sẽ đàn Violin còn bạn Nam sẽ đệm guitar ạ. Tiếng con nhỏ Phương vang lên từ cuối lớp.
Gì chứ đám con gái lớp tôi mê thầy như điếu đổ. Chả biết thầy có dạy thế nào mà bọn con gái lớp tôi, đứa nào cũng rủ nhau đi học thêm. Dĩ nhiên là trừ tôi, Tiểu Mai, Khả Vy và Minh Châu ra. Nghe con Phương kể lại là dù học thêm nhưng bọn lớp tôi chả đứa nào vắng mặt 1 buổi nào, trái ngược hoàn toàn với những môn khác. Điều đó cũng cho thấy rõ sức hút của thầy Minh lớn đến cỡ nào.
-Trúc Mai còn biết đàn violin nữa à? Giỏi vậy. Thầy trầm trồ khen ngợi mà quên mất còn có tôi biết đánh đàn guitar nữa mà.
– Dạ… em cũng biết sơ sơ. Tiểu Mai bẽn lẽn đáp.
– Thầy tham gia với tụi em dc không? Thầy Minh hỏi 1 câu mà không chỉ khiến tôi, mà cả lớp đều ồ lên ngạc nhiên. Thầy không có chủ nhiệm lớp nào hết nên tham gia thì chắc không ảnh hưởng gì đến tụi em phải không? Thầy phân trần.
Tiểu Mai và tôi còn bất ngờ chưa biết trả lời ra sao thì cả lớp đã nhất loạt vỗ tay đồng ý. Bọn nó la hét âm ĩ.
– Yeah…. Thầy là số 1 !!!
– Thầy ơi.. cho em tham gia với…… bọn con gái nhao nhao
– Thế thì vinh hạnh cho lớp tụi em quá.
Dĩ nhiên là Khả Vy đồng ý. Em ấy nghĩ rằng trước giờ chưa có tiết mục nào mà thầy cô tham gia với học sinh, cho nên lần này chắc sẽ rất là đặc biệt lắm đây. Khả Vy niềm nở:
-Thế thầy có thể giúp tụi em dc không?
-Dĩ nhiên rồi ! Vậy đi nhé: Vy, em và Châu thì song ca. Trúc Mai đàn violin, Nam đánh guitar, còn thầy thì đàn keyboard dc không?
– Wow… thầy biết chơi keyboard luôn à? Thầy giỏi quá…. Đám con gái lại xôn xao như thấy thần tượng của mình xuất hiện vậy.
– Vậy khi nào tập? Còn 2 tuần nữa mới khai diễn mà phải không?
– Dạ, bọn em còn 2 buổi tập nữa. Chắc là kịp… Khả Vy hớn hở
– Ôi, lần đầu tiên, trường mình có 1 ban nhạc cây nhà lá vườn ta ơi. Thằng Chiến kêu lên.
– Vậy đặt tên cho ban nhạc của mình luôn đi. Thằng Dũng phụ họa
– Tao nghĩ ra rồi…. thằng Tuấn rách vỗ tay rồi đập xuống bàn 1 cái – ban nhạc sô cô la
– Tên gì kì vậy cha nội? Tiếng con Huyền phản bác.
– Ê… chứ bà không thấy ban nhạc của mình à? Thầy Minh, thánh Nam và Trúc Mai kìa. Không phải tên của 3 người đó là M N M sao? Kẹo M&M thì đặt là Sô Cô La đúng quá rồi còn gì?
Đúng là lâu lâu thằng Tuấn rách cũng thông minh dí dõm dễ sợ. Cả lớp vỗ tay như tán đồng rần rần. Tiếng huýt sáo, tiếng đập bàn vang lên như sấm. Thầy minh cũng vui nên bỏ qua màn truy bài cũng như dễ dãi cho bọn tôi dc tự học. Thầy chỉ ngồi đó rồi cười một mình. Tôi thấy ánh mắt của thầy liên tục nhìn vào Tiểu Mai. Tôi bỗng thấy khó chịu vô cùng.
Giờ ra chơi, hội bàn tròn của tôi tụ họp ở căn tin. Đúng như tôi đã dự đoán, bọn nó đều cho rằng thầy Minh có chút vấn đề. Ít khi nào thấy thầy cô nào tham gia sinh hoạt văn nghệ với bọn học sinh cả. Tiếng thằng Khang oan oan:
-Tao thấy thầy Minh tham gia chắc chỉ vì có Trúc Mai mà thôi.
– Uầy… biết đâu thầy đam mê văn nghệ thì sao? Thằng Dũng nghi ngờ câu nói của thằng Khang
– Không đâu.. thằng Nam.. mày nên cẩn trọng đó… tao thấy thầy rất quan tâm đến Trúc Mai.
– Sao mày lại nghĩ vậy? Thằng Chiến thắc mắc
– Thứ nhất là thầy khá là ưu ái khi cho điểm Trúc Mai, nhưng lại quá khắc khe với thằng Nam. Thứ 2 là thầy thường hay nói chuyện riêng với Trúc Mai, thứ 3 là thầy có ác cảm với thằng Nam vì thầy biết Trúc Mai là bạn gái của nó. Và cuối cùng…. Thằng mập nhưng lại để thở.
– Cuối cùng sao? Tôi nhấp nhổm
– Không chỉ 1 lần , mà nhiều lần. Không chỉ 1 người, mà nhiều người trông thấy thầy hẹn với Trúc Mai ở quán nước. Không tin, mày cứ hỏi nhỏ Huyền hay thằng Xuân thì rõ. Tụi nó đều thấy.
– Ừ…. Điều này thì tôi tin tụi nó nói thiệt vì chính Khả Vy cũng có lần kể với tôi. Vậy bây giờ tao phải làm sao?
– Tự mày giải quyết đi chứ. Ăn thua là ở Trúc Mai thôi. Nếu Trúc Mai thật sự yêu mày thì 10 thầy Minh cũng không thay đổi gì dc. Tuy nhiên, mày cũng phải chủ động lên 1 chút. Cố gắng tránh để thầy tiếp xúc với Trúc Mai nhiều quá. Về phần bọn tao, bọn tao sẽ giúp mày điều tra về thầy Minh cho. Thằng Dũng xoắn ra vẻ quân sư quạt mo giải thích.
– Ừ… vậy đi.. cám ơn tụi bây…
Vậy là 2 buổi tập cuối cùng của bọn tôi có thêm thầy Minh tham gia. Ban nhạc tay ngang của bọn tôi coi vậy mà cũng chơi ra trò. Thầy chơi keyboard khá điệu nghệ. Tiếng hát của Khả Vy trong vắt hòa cùng tiếng bè của Minh Châu quyện vào tiếng đệm của ban nhạc làm cho bài hát thêm sinh động. Khả Vy hát xong vỗ tay tự thưởng cho mình và ban nhạc rồi giơ ngón tay trỏ lên, ý ra hiệu “số dách”. Em mĩm cười rồi ngồi trò chuyện với thầy Minh:
– Thầy học nhạc bao lâu rồi thầy?
– Ừ.. thầy chơi nhạc từ năm lớp 10. Lúc đó thầy dc ba mẹ khuyến khích cho học nhạc.
– Thảo nào.. thầy đàn hay ghê.. hi hi hi
– Cũng bình thường thôi. Trúc Mai đàn violin mới hay kìa. Phải không Mai? Thầy quay lại nhìn vào mắt của Tiểu Mai làm nàng phải nhìn sang tôi, tránh ánh mắt ấy.
– Dạ…..
– Vậy là tập xong rồi… thầy mời bọn em đi ăn có dc không?
– Yeah…. Tiếng Khả Vy mừng rỡ…. Minh Châu thì trầm tư không phản đối.
– Dạ… cám ơn thầy… tụi em bận rồi…. để khi khác nha thầy. Tôi nắm tay Tiểu Mai đứng dậy rồi lên tiếng. Tiểu Mai cũng hiểu ý, nàng bấm nhẹ vào tay tôi.
– Bận gì.. đi ăn 1 tí thôi mà… thầy Minh cố nài nỉ.
– Dạ.. tụi em có chút công chuyện…. tôi quyết tâm không để Tiểu Mai có cơ hội tiếp xúc với thầy như lời chiến hữu dặn. Nói xong, tôi và Tiểu Mai cùng gật đầu chào thầy rồi ra về trong vẻ mặt luyến tiếc của thầy Minh.
Trên đường chở Tiểu Mai về, tôi cứ suy nghĩ mãi về thái độ của thầy. Không lẽ thầy thích Tiểu Mai thật sao? Ánh mắt của thầy nhìn Tiểu Mai rất dịu dàng, khác hẳn với ánh nhìn hằn học của thầy khi gọi tôi lên bảng trả bài.
– Anh đang ghen à? Tiểu Mai giựt giựt vai áo tôi.
– Uầy.. đâu có…. tôi chối.
– Xạo…. nhìn thái độ là biết rồi. Nàng phì cười.
– Gì? …..
– Trước giờ anh đâu có hành động như lúc nãy đâu, đúng không chàng?
– Thì… thì…. Tôi đành thú nhận…. ừ… tại thầy đối với em.. anh thấy nó sao sao ấy
– Vậy anh có tin em không? Tiểu Mai nghểnh đầu lên hỏi tôi
– Anh.. tin.. nhưng mà
– hi hi hi vậy là dc rồi. Anh đừng lo quá… Tuần sau là hội diễn rồi.. ráng chơi cho tốt là dc… hi hi hi
– Em này?
– Sao anh?
– Anh yêu em….
– Chu choa ơi… sao hôm nay anh tình tứ quá vậy chàng?
– hì hì hì.. tôi cười trừ….
Tôi nhận ra rằng thời gian bên nàng còn khá ít nên mỗi khi có cơ hội tôi đều muốn biểu lộ tình cảm của mình dành cho nàng. Tôi muốn Tiểu Mai của tôi luôn tươi cười và hạnh phúc khi bên tôi.
Chở nàng về đến nhà cũng 6H chiều rồi. Tôi từ giã cô tiểu thư xinh xắn của tôi để tranh thủ về ăn cơm với gia đình. Trước khi từ biệt, Tiểu Mai khẽ nhón chân hôn lên môi tôi 1 nụ hôn nồng nàng và ngọt ngào. Tôi cảm nhận dc tình cảm của nàng dành cho tôi rất mãnh liệt. Điều này cũng làm tôi vơi đi mối nghi ngờ trong lòng. Thằng Khang nói đúng, nếu Tiểu Mai thật lòng yêu tôi thì dù thầy Minh đẹp trai, tài giỏi đến cỡ nào thì cũng không thay đổi dc vị trí của tôi trong tim nàng. Nghĩ như vậy, tôi thoải mái đạp xe ra về, lòng hơi vui và có chút phấn khởi.
Về đến nhà, ăn cơm xong tôi tót lên phòng để ôn lại bài thì đã nghe tiếng con bé Trân bên ngoài. Con nhỏ này rõ là lắm chuyện. Lúc nãy ngồi ăn cơm thì im thinh thít, giờ thì nhí nha nhí nhố:
– Anh… hôm nay trông anh vui thế? Mới tán dc cô nào à?
– Bậy… em cứ nói kiểu này, chị Mai mà biết dc chắc treo cổ anh lắm.
– Hi hi hi…. Ai biểu anh đào hoa quá làm chi khiến chị Mai phải nhờ em canh chừng anh đó. Hi hi hi Con bé cười rất ư là gian sảo.
– Thiệt hã? Tôi ngạc nhiên. Tiểu Mai không tin mình sao còn cài điệp viên trong nhà nữa chứ?
– Hi hi hi.. em nói giỡn đó… hi hi hi…. Con bé le lưỡi chọc tôi. Anh nhát gan quá mà khoái mấy trò mạo hiểm nhỉ? Con bé nói đầy ẩn ý.
– Ý em là sao?
– Xí… thì anh tự hiểu….. mà anh nè.. coi chừng chị Châu gì đó nhé. Chị ấy không đơn giản đâu. Nói rồi con bé đứng dậy và đi về phòng, bỏ lại tôi đang ngồi ngơ ngác.
Đang ngồi tự kỉ 1 lúc thì có tiếng mẹ tôi réo tôi xuống nghe điện thoại. Quái… ai mà gọi cho tôi giờ này nhỉ. Chắc không phải là Tiểu Mai rồi vì nàng bây giờ chỉ gọi cho tôi qua di động. Nhấc máy lên, tôi chỉ nghe dc tiếng khóc nấc nở bên kia đầu dây.
-A lô.. Nam nghe.. ai đấy?