Nội dung truyện
Tiểu Mai nhìn tôi nhưng đã bớt đi vẻ lạnh lùng băng giá. Khả Vy và Minh Châu thì gật đầu mĩm cười như cám ơn về hành động và phản ứng mau lẹ của tôi.
Rồi chuyện sắp xếp chổ ngồi cũng ổn thỏa. Nhưng không biết do vô tình hay cố ý mà Tiểu Mai và Minh Châu ngồi khá gần nhau. Người ngoài cùng bên trái, người bên phải, chia ra ở giữa là lối đi mà tôi cho rằng, đó chính là ranh giới giữa yêu và ghét.
Khi đến giờ, thầy cô cũng biết ý mà không gọi mấy bạn nữ lên trả bài. Khổ thân bọn con trai chúng tôi phải lãnh hậu quả khi thằng Chiến bị con 5 môn Sử, Khang mập dính con 3 môn Địa. Riêng tôi thì xơi ngay con 0 môn Văn vì không chuẩn bị bài. Chưa hết, tôi còn bị thêm một cái trứng ngỗng nữa cho đủ 1 cặp môn Anh Văn khi mà thầy Minh lần thứ 2 liên tiếp kêu tôi lên bảng. Hôm qua đã bị con 3 rồi nên tôi ỷ y không thèm học bài, chắc gì thầy kêu tôi lần nữa. Đúng là chuyện gì cũng có thể xảy ra. Xui xẻo cứ chồng chất lên người tôi.
Giờ ra về, tôi chở Tiểu Mai. Vẫn im lặng như mọi khi nhưng khi đi dc 1 đoạn thì nàng khẽ níu áo, lí nhí:
-Cám ơn anh nha. Hi hi hi…
– Ừ… không có gì mà.. hì hì hì.. thấy Tiểu Mai đã nói chuyện lại, tôi mừng như bắt dc vàng. À… Vậy hết giận rồi à?