Yêu loạn luân thật tâm anh có dám ??? - Chương 5
05 – Hay là mình bất chấp hết yêu nhau đi ….!
… Đau khổ bắt nguồn từ đâu ? …từ lạ trở thành quen, hay từ quen trở thành lạ ??? Em không biết nữa , vì em đã ” quen ” anh mười hai năm nay rồi . Còn lạ chỉ thực sự mới bắt đầu sau cái lần đó, thế sao mà cay đắng thế anh… mấy ngày đổi bằng cả mười hai năm bên nhau ??? … Em vẫn nhớ tiếng đóng cửa ” Rầm ! ” một cái khi đó của anh, nó là sự trốn chạy vội vàng , anh trốn em, hay anh trốn chính anh đấy ?
Hôm đầu tiên khi thấy em ra ngoài cửa phòng, thì anh trốn vào phòng anh , khi em vào phòng thì anh lại ra ngoài . Bữa ăn chung anh cũng lánh mặt, nhưng có điều các bữa ăn khác ngày thường . Nó luôn ấm nóng toàn thứ em thích ăn , nhưng anh không hề chịu giáp mặt em . Anh gần ngay trước mặt, mà anh cũng xa tít tận chân trời …dù em gọi thế nào anh cũng không chịu ra … Em buồn em.. và em lại bỏ về phòng, thì lát sau anh ra hâm nóng lại đồ ăn. Rồi anh gọi em ra ăn , em tưởng anh ra ăn cùng nhưng không …. anh đã lại trốn chạy vào sau cánh cửa đáng ghét đó …
Ngày thứ hai em cũng không gọi anh nữa , em âm thầm ăn …rồi em lại lủi thủi vào phòng mình. Không phải em không muốn gặp anh , mà chính em cũng ngượng nữa …vì sau một đêm trằn trọc không ngủ được ấy. Em nhớ lại tất cả mọi chuyện , cả lúc đó nữa khi của anh xâm chiếm em, …em đỏ mặt luôn dù lúc đó , chỉ có mỗi mình em đối diện với em. Ngượng đến mức em trùm gối lên đầu… mà em vẫn xấu hổ , em đã làm chuyện đó với anh …anh trai của em …. nên cả đêm đó em không ngủ nổi, trong e thẹn xấu hổ và mâu thuẫn với chính em. Giờ em hiểu sao anh ngượng anh trốn em … vì giờ em cũng ngượng lắm …đâu chỉ riêng anh…
Ngày thứ ba… em lặng lẽ đi ra vườn hoa nhỏ dưới sảnh chung cư , để giải tỏa u uất trong lòng … khi em đi lòng vòng , em chợt nhận ra anh đang lén nhìn em từ xa. Anh núp sau cây cột sảnh , nhưng mắt anh buồn buồn… chỉ là tình cờ em thấy thôi … và em hạnh phúc lắm . Vì em thấy anh còn quan tâm em, em liền giả tảng đi lên xe buýt để đi chơi . Thì anh lao nhanh như gió đến bên cạnh em , anh nói trong hơi thở dập dồn :
– Yoora ! ..đừng đi …đây là San Francisco, chứ đâu phải Incheon …em sẽ lạc đường đó …!
Em bướng bỉnh cố nhoài ra , thì anh bế thốc em lên mang ngược lại sảnh, đi về hướng thang máy. Em đâu có đi thật đâu, vì em làm gì biết đường, em đã từng bị hiếp dâm … em hiểu sự tai hại, của việc tự ý rời xa vòng tay người thân rồi … Em nhỏ nhắn trong vòng tay anh , anh khổng lồ cao tận mét tám chín, còn em khi đó mới một mét năm sáu . Em bé nhỏ hơn cả con Vịt Soo lóc chóc lắm lời , tức là em bé nhất nhóm luôn hì hì … Nếu không có em … thì Vịt Soo kia sẽ đứng bét , nhưng em đâu nỡ …vì Vịt Soo đã làm rất nhiều thứ cho em, bao gồm cả tác động để mang anh đến bên em…
Trong vòng tay anh hạnh phúc thật , tim em đập liên hồi em nhìn anh không chớp mắt , hình như khi ấy ở sảnh, có nhiều người nhìn chúng mình anh nhỉ , nên anh thả em xuống vội vàng, rồi anh lôi tuột em vào trong thang máy. Trong thang máy chỉ có hai người , anh và em … đối diện nhau thực sự , anh im lặng ngoảnh mặt đi , em cũng ngượng nên im lặng theo … Hai người lại hai thế giới , gần ngay sát mặt, mà vẫn xa tít tận chân trời , chắc anh cũng như em …đều ngượng . Bướm em đã hết rát rồi , như vẫn nhớ cảm giác chật chội khi của anh cho vào… Thật sự là đã hai hôm , nhưng em chỉ cảm thấy như vừa xong …
Lên đến hành lang, em mở cửa chạy ù về phòng mình , em trốn anh .. hay nói đúng hơn em trốn nỗi xấu hổ trong em. Để ngày buồn trôi qua trong u uất , em ngủ quên … khi em tỉnh dậy thì đã rất khuya , em hé cửa ra ngoài thấy phòng anh điện sáng , rón rén như con mèo nhỏ , em ngó vào trong trống ngực đập thình thịch . Anh ngồi trầm tư quay lưng lại em, em đến gần mà anh vẫn chẳng nhận ra, tay anh đang cầm một vật gì đó ngắm ngía ….
– Ôi…ôi … là ..là… nó ….!
Em thốt khẽ ra miệng, em nhận ra nó rồi, cái quần lót của em. Tối đó em lấy nó để lau máu vương ra , sau đó em bỏ vào phòng … Khi em quay ra mọi thứ đã sạch sẽ , em nghĩ anh đang mang tất cả đi giặt rồi , không ngờ anh lại giữ nó trong tay. Vết máu đỏ đã sậm màu trên lớp vải trắng …em lại ngượng … vì em nhớ lại lúc đó…mà anh giữ nó để làm gì nhỉ ??? Nghe tiếng em anh quay lại , cái quần lót bé xinh ấy rơi xuống sàn, trước mặt em và anh … Cái bằng chứng sống động đó , càng làm cho cả anh với em đều bối rối . Em vùng chạy về phòng, thì anh chạy theo túm tay em giữ lại, em luống cuống chạy lên còn tí ngã . Nhưng anh thì lại nghĩ em vẫn đau , nên anh khẽ khỏi em :
– Chỗ đó … chỗ đó em vẫn đau sao ….?
Em…gật ….gật…
…và em lại im lặng bởi em xấu hổ mà …
Nhưng thật sự ra ý , em gật đầu vì em đang bối rối thôi đồ ngốc ạ , thế mà anh còn hỏi tiếp rằng :
– Đau đến thế sao ?… khi ấy nó vào hết trong em, em chỉ khóc chút thôi… mà em giờ vẫn bình thường , như vậy đâu có sao…!
Câu đó làm em xấu hổ dã man , nó gợi nhớ ra lúc đó… em trần truồng nằm dưới anh, dạng chân ra, còn bên trong ….của anh to đùng.. cứ .. chọc …chọc.. đẩy đẩy liên tục…làm em đau nhói . Em cúi mặt lí nhí đáp lại theo phản xạ, chứ em không kịp nghĩ nhiều. Em nói :
– Lại …không … đau chết đi được …đồ tồi ….địt em rách cả bướm. Em…em xót tận mấy ngày qua …anh có thèm hỏi han em đâu, nửa lời cũng không có .. Anh ác bỏ cha ra ấy , anh làm như thế … thì thà rằng anh giết em luôn đi còn hơn…. khốn nạn…!
Khi nói ra mồm xong , thì em mới nhận ra em lỡ miệng , em ngượng…em…thẹn quá …em chạy vội về phòng đóng cửa, trùm chăn kín đầu em… vẫn ngượng… em tự xỉ vả em rằng :
– Trời ơi …! Yoora mày điên mất rồi …thế mà cũng nói ra được sao… trơ trẽn quá đi mất….!
Nhưng cái từ ” khốn nạn ” vô tình thành vết dao cứa tim anh , anh u uất trong dằn vặt và buồn …chắc anh ân hận … nên anh trốn em còn kỹ hơn . Hai ngày tiếp sau… rồi một tuần … hai tuần … anh im lặng né tránh em . Dù chúng ta vẫn chung một nhà , còn em thì cũng đâu đủ tự tin để gặp anh … nên mình cứ né mặt nhau … ngày lại buồn …
Rồi Vịt Soo động viên qua điện thoại , khiến em can đảm hơn nhiều … tối đó em trang điểm thật đẹp … mặc cái váy ngủ thât khiêu khích , nó mong manh khoe ra tất cả những đường cong em có , cả cái ” tam giác ” đen đen ở giữa đùi em…cái mà anh đã sử dụng rồi hi hi…thấy lại nó anh liệu có thèm không ?… Em sang cửa phòng anh đập cửa ầm ầm, em gào thét anh mở cửa , anh vẫn im lặng như mọi khi … Nhưng em đã không thua cuộc bỏ về như các lần trước , em gào to :
– Anh ….! …mở cửa mau …em có chuyện …. muốn nói ….!
– Về phòng đi em… khuya rồi !
Vẫn câu mọi khi anh nói , nhưng lần này em không nhượng bộ, em chợt nghĩ ra một kế …em hét liền lên ngay :
– Ra … ngay ….! …Yoora có thai rồi …. anh không ra …em mang con của anh đi chết ….đấy !
Anh mở cửa bật ra ngay …. khi đó em thấy anh ngố thật.. hị… hị… Anh đã làm đến cùng đâu , anh còn chưa xuất tinh vào trong em… thì sao em có chửa được… Anh đứng như trời trồng trước mặt em, anh nhìn em trân trối bảo :
– Là …là thật sao …. thế mình bỏ trốn …đi….đi thật xa khỏi cha mẹ nhé …!
– Ha…ha….hi..hi…..!
Em ôm bụng cười ngặt nghẽo , vì thấy anh ngố quá anh mắc lừa … Anh thấy em cười như vậy, hình như cũng đã nhận ra … anh gõ vào trán em ” cộc ” một cái mắng :
– Em hư thật…. dám lừa anh … về ngủ đi Yoora….!
Anh nói xong đẩy em ra khỏi phòng , nhưng em dâu dễ buông tha anh , nắm chặt tay anh em ngước lên nói :
– Anh… yêu em đi…được không….. ?
Anh thở dài gạt tay em ra nói :
– Tất cả chỉ là sai lầm ….anh xin lỗi em …. về phòng đi …..mình là anh em…!
Em tí thì khóc òa , nhưng nhớ Vịt Soo dặn phải bình tĩnh. Vì quan trọng nhất cần phải có ai đó, là người dám nói ra , dám vượt rào cản này . Em liền cố nói trong giọt nước mắt đã tràn ra mặn môi :
– Nhưng… nhưng… em yêu anh , là thật đó …. em yêu anh ….tình yêu của người con gái ….Anh … yêu em đi …. yêu loạn luân …. thật tâm anh có dám ??? Nói cho em biết đi …anh cũng yêu em mà anh….!
………