Yêu loạn luân thật tâm anh có dám ??? - Chương 14
Chương 14 – Tình yêu của đôi dép trái
Cô đơn thật ra cũng không tệ …mình đối diện với chính bản thân mình. Thì sẽ nhận ra nhiều điều, mà khi bản thân lúc trước không nhận ra …
Không phải thương ai, nhớ ai nữa…nhưng không hẳn là như thế, cô đơn nó chính là một nỗi đau dai dẳng không bao giờ dứt …
Nêu bạn đang hạnh phúc, thì khi hết hạnh phúc sẽ là nỗi đau. Hoặc hết nỗi thì sẽ đến lúc bạn hạnh phúc. Nhưng chọn cô đơn chính là chọn nỗi đau bất tận…
Tuy nhiên em thật ra đâu có cô đơn, em còn có Soo mà . Từ một mình độc thoại khi vắng anh, một mình làm mọi việc trong căn phòng lạnh lẽo này. Thì em đã biết chờ đợi ai đó …
Niềm vui một ngày của em, giờ chỉ còn lại phút giây ngắn ngủi vào sáng sớm, khi em ngắm bạn Soo qua khe cửa khi bạn mang đồ đến cho em …
Rất nhiều lần như vậy, giỏ đồ ăn không người nhận… nhưng Soo vẫn đến … kiên trì và lặng lẽ khóc ….
Hai đứa em cùng trải qua bi kịch của việc bị hiếp dâm, có thể Soo mạnh hơn em vì bạn không thực sự bị chúng nó hiếp …
Vậy giữa bị đánh đến gãy xương, và bị hiếp đến đau buốt …thì con đường nào dễ đứng dậy hơn …?
Nhưng sau này em mới hiểu, vị trí nào cũng khó gượng dậy cả. Soo cũng đã từng gục ngã khi ở Incheon rồi ….
Một ngày … rồi hai …ba ….và một tuần ….!
Soo không đến nữa, còn em vẫn chờ qua khe cửa vô vọng . Em chờ gì đây ??? …chờ em đủ dũng cảm ra gặp bạn ư ? Muộn rồi …vì bạn chắc đã nản hản, bằng chứng là một tuần đã qua ….
Vậy em chờ cái gì ? Chờ nỗi đau trong em nó giày vò em đến chết sao ? Anh cũng mất tích…anh không về em cũng chẳng mong nữa, bởi khi đã tuyệt vọng sẽ không thể tuyệt vọng hơn nữa …
Có thể có một ngày nỗi tuyệt vọng mang tên của Soo cũng vậy, em sẽ không chờ bạn nữa …Ra ngoài tìm hai người thì em không dám, em chỉ đủ dũng khí mua bán lặt vặt ở siêu thị dưới sảnh tòa nhà mà thôi …
Em hèn nhát vì bản tính em, hay là nỗi ám của nữa , có lẽ với một cô gái bị hãm hiếp … thì cuộc hiếp dâm ấy chưa bao giờ dừng lại. Nếu không tự vượt qua được ám ảnh ….
Nhưng Soo không phải là nỗi tuyệt vọng, thứ hai tuần kế tiếp thì Soo lại đến. Bạn gầy hơn mắt thâm quầng, mặt không trang điểm… cái váy cũng mặc vội cài sai khuy nút …
Tuy nhiên em còn vội hơn, em ào ra ngay ôm lấy Soo, sợ bạn lại đi mất ….
Khi ấy em khóc rất to …. Soo bạn ấy cũng khóc ….
Tha thứ…. đó là giải thoát nhẹ nhàng nhất cho mọi hận thù hờn dỗi …vào nhà bân nhau… chúng em lại tìm thấy nụ cười xưa cũ, nụ cười mà đã từng lạc mất sau đêm ác mộng bị hiếp ở Incheon….
Soo nói bạn không giận, không nản …đơn giản chỉ là bận thi học kỳ thôi ….
Em vui lắm … có lẽ niềm vui em thấy đáng nhất, từ khi em chạy trốn nỗi sợ sang đất Mỹ này … không phải anh… mà là Soo cho em điều đó .
Có lẽ chỉ có đàn bà mới mang lại hạnh phúc cho nhau, khi ôm lấy nhau trong mừng tủi, thì Soo lại hôn em …tay bạn cũng làm trò quỷ quái như anh vậy. Động chạm mọi thứ tế nhị bí ẩn nơi em… nhưng cùng là con gái em khi ấy chỉ có chút lạ lùng ….
Nhưng ngày tháng sau này thì khác, em nhận ra đó là một trò thú vị . Em và Soo trở thành nhân tình của nhau, chuyện tình của những đôi dép trái. Y như là Soo ở Incheon với chị Min – Young, đồng tính luyến ái ….
Lẽ ra chúng em sẽ hạnh phúc , nhưng anh lại trở về … một sự trở về không đáng có. Anh trở về vì anh đã bình tĩnh trở lại, hay anh đã nhặt lại phần người đã rơi rớt….Anh đối xử với em như một đứa em gái nhỏ ngày nào ….
Vui … vui …phải em sẽ vui chứ !
Nếu … nếu …. như anh đừng mang phân con sang chỗ bạn Soo… Soo muốn em hướng ngoại, muốn em vượt qua stress . Gần như bạn đã thành công, khi em giao tiếp tốt, em có thể tự mình đi học lại …em đang sắp là chính em ….
Thì khi em trở về trong một lần tình cờ nghỉ học, thì em thấy anh và Soo chính tại cái giường đó, nhưng lần này không cần ai ép buộc. Là anh và bạn tự nguyện cho nhau, em còn nghe được một sự thật ….
Mọi sự đi vắng của anh, sự kiên trì của Soo đều là hai người sắp xếp cả ….
– Lừa …dối …..lừa dối …..!
Thật sự là đớn đau, vì hai người mà em yêu quý …tại sao …tại sao chứ ….?
Em…. em …em …. đã vụn vỡ rồi anh ….!
Nhật ký của bạn chỉ đến đó , sau lần đấy thì Yoora phát điên, khiến cho anh trai vô cùng ân hận, đã uống thuốc ngủ tự sát …. Vậy là hai người…một chết …một hóa điên…. Tức là chết khi đang sống, nhưng đều là sự giải thoát tốt . Chỉ có người sống tỉnh táo như Soo là gánh trọn mọi nỗi đau và dằn vặt mãi mãi, vì không thể đủ can đảm để chết, cũng không được phép cho mình chết, lại cũng chẳng đủ ức chế để bột phát mà hóa điên….
Nên : “ Yêu loạn luân thật tâm anh có dám ???? ”
Câu trả lời hãy là “không” bạn nhé …!
Vì nếu dám… một lúc nào đó nếu không bị quả báo, hay bị lương tri dằn vặt … thì bạn cũng chẳng còn là người nữa …sống duy nhất với phần con mà thôi …. Vô giác vô tri như vậy, thì khác gì chết khi đang sống… tức là như Yoora bị điên, nhưng bạn ấy hóa điên thật …còn nếu bạn bước ranh qua giới đó. Bạn sẽ không biết là bạn đã thật sự đang bị điên mà thôi….