Yêu loạn luân thật tâm anh có dám ??? - Chương 13
Chương 13 – Cuộc vui cô đơn …
Từ hồi còn be bé … em đã biết e là con gái …
Vì giữa hai chân em là “ con sò nhỏ ”, với cái khe hẹp ẩm ương, ướt át ….
Khi ấy đi chơi cùng các bạn trên bãi biển, ở Incheon ngày đó…
…em cũng biết tụi con trai thì khác biệt….
…bởi cái vật dài dài …thò ra đó …
….giữa hai chân…
..khi lớn hơn em đã biết thêm …
….cái đó … nó có thể….
….lúc thì ngắn….
… nhưng có lúc nó dài, còn tự nở to ra …..
…. giống như một con lươn biển xấu xí …..
…sự khác biệt giữa con trai và con gái ….
…nó rõ rệt ….
Chỉ là em không biết, nó lại có thể kết hợp với nhau …
…để rồi ….
… đau….sướng ….tê dại … mê muội ….cuồng loạn….
… con gái…con trai … cũng đều thích …điều đó…
…chỉ là khác nhau ở sự thể hiện …
… nên vì thế … trước từ gái và trai ….
… có chữ : “ con ”….
… con vật chứ còn gì nữa ….
…nên em buồn ….
….em thấy em giống con chó cái bệnh hoạn ….
…rồi em nghĩ về anh …
…anh trai của em , hay người yêu …người tình ….và gì nữa nhỉ….
…khi lớn trưởng thành …anh là …đàn ông rồi ….
Đàn ông ….!!!
Trước chữ ông, nó có chữ đàn …. Tức là bầy đàn …nên thú tính mới ghê gớm vậy ? Anh làm hai đứa mệt mỏi, đến ngất đi còn gì …
… còn em …giờ đã là đàn bà…. Vì em cũng có chữ đàn, nên em đã vùi dập Vịt Soo… cả khi bạn không muốn ….
…em đau ….em buồn … nước mắt em rơi, từ ….khi sáng sớm, đến tận lúc đêm về ….
Còn anh một hai ngày đầu, anh có vẻ hối hận … hay Vịt Soo đã nói gì … khiến cho anh tỉnh ngộ và day dứt ???
Anh không động chạm… không sờ mó gì em…
…anh lại trở thành người anh trai như cũ …
… nhưng khác là,… anh bỏ mặc em với tổn thương ….
….anh đi với công việc …
… với bạn ….với rượu
… rồi về trong những cơn say …
…anh ngủ trong hơi men ….mặc kệ em trong cô độc ….
Nếu chỉ như vậy, có lẽ đã là điều tốt, em sẽ chỉ dìu anh lên giường ngủ . Hoặc thi thoảng phải dọn phòng cho anh, sau đó em lại lặng lẽ, một mình đứng bên cửa sổ đêm xa mờ, với những ánh đèn phố xa lấp lánh xa xăm… để chỉ chìm trong cô đơn và suy nghĩ …sẽ tốt hơn đấy ạ…
Nhưng một tối kia … anh về cũng mùi rượu, nhưng anh không say lắm… anh đủ tỉnh táo, để nhận ra em …
Hay anh chữ “ đàn ”…. của bầy đàn đánh thức anh khỏi cơn say ?
Em đang một mình ăn cơm, đã từ lâu em tự nấu tự ăn , tự đi chợ… từ cái đêm định mệnh đó … Anh đâu có quan tâm em nữa, em nấu dở, đến chính em cũng không ăn nổi, để rồi em đói … nhưng anh vẫn chỉ về trong cơn say….
… anh thì đâu biết gì ….
…không một chút quan tâm em…
Giờ em đã nấu tốt hơn rồi, em ăn được những thứ em đã nấu, không phải vì đói mà em cố ăn, có lẽ mỗi lần ăn…nó đều chan nước mắt em cả …em khóc …vì em lạc lõng, vì em cô đơn, vì giằn vặt trong tim…
Em đã biết nấu ăn … vì cơm của em, nó chan nước mắt của em thì phải … nên nó ngon …vì em đang nuốt đau đớn của em… vào trong chăng ?
Lúc đó em đang ăn, một mình thui thủi ….
… thì anh về …không nói một lời anh tiến đến …
..mắt anh nhìn xoáy vào em …
..tia mắt vằn đỏ … em có chút sợ hãi ….
… em cố nuốt nốt miếng cơm…
…anh cứ đi thẳng đến em …
…không nói không rằng …
…anh giật bát cơm xuống ….
– Rầm ….!
Cái ghế bị anh xô đổ ra sàn nhà, em thì ngã sõng xoài theo …người em đập xuống sàn đau đớn …
… anh đang đè lên em …. rồi anh tốc váy em lên …
..ở một mình … em chán … nên quần lót cũng không thèm mặc….
… bởi thế anh rất dễ dàng …
…. của anh vội vã tìm bướm em chui vào …
… không cảm giác …
…em cắn chặt môi …
… nỗi đau dội lên từ bướm em, và nỗi đau trong tim em…
… cái nào đau hơn hả ảnh …
– Huỳnh huỵch …bạch bạch ….!
Cả căn phòng chỉ có tiếng đó, cùng tiếng thở hồng hộc của anh …
Nó ồn ào, náo nhiệt, hơn các đêm khác rồi đấy anh ạ, khi mà các đêm khác chỉ có tiếng thở dài của em, cùng giọt nước mắt lặng lẽ lăn trong cô độc …
Anh không làm lâu như hôm dùng thuốc, vì rượu hay vì anh không đủ thích … tinh trùng của anh …. phun ra xối xả…. chắc đã kìm nén bao ngày …nó nhanh chóng ồ ạt tuôn chảy trong em …
… rồi anh lại lăn ra ngủ luôn trên sàn nhà, trong thỏa mãn để mặc em một mình…
..em lại đậy tự lau rửa “ con sò nhỏ” tội nghiệp của em, rồi em lại lau cả cho anh nữa, còn hì hục kéo anh vào phòng ngủ ….
Sáng hôm sau đó khi em tỉnh ….
…anh đã lại ra đi rồi …
…mọi thứ lại vẫn thế lặng lẽ…
Những đêm sau, anh lại về, lại say, chẳng biết gì…chỉ một tối đó mà thôi… Để mặc em trong một cuộc vui cô đơn …
Em đã cố gắng gọi cho Vịt Soo, gọi rất nhiều …. Tuy nhiên bạn đã không hề nghe máy, rồi sau đó bạn chặn cuộc gọi của em …
…em buồn thê thảm …
…em cô đơn, cùng bóng tối , cùng giằn vặt…
… lại còn ám ảnh của vụ hiếp dâm …
… cũng quay lại hành hạ em …
Từ hồi em tự nấu ăn, em phải đi chợ… mà đi xa thì em không dám… em sợ bị hiếp dâm, nên em chỉ mua lặt vặt mấy đồ ăn sẵn. Nhưng người Mỹ, họ không giống người Hàn, họ ăn kiểu khác …khi đồ ăn trong tủ lạnh hết. Em đã không nuốt nổi các đồ ăn nhanh của họ, em đói và em cô độc, sợ hãi….
…em chụp… rồi em đăng tình trạng thê thảm ấy của em, lên trang cá nhân …
Sáng sớm hôm sau ấy, có chuông cửa… mở ra em không thấy ai. Chỉ thấy một giỏ đồ ăn theo kiểu Hàn mà em thích …em đã nghĩ là anh làm , em vui vẻ nhận lấy đi nấu ăn.. trong hạnh phúc…
Mấy ngày sau đều đặn như vậy, em đón nhận nó …trong chút hạnh phúc mong manh… Nhưng em cũng tò mò, xem phải anh làm điều đó không …
… nên em trốn ra ngoài từ sớm…
Anh đi làm , anh không hề trở lại ….
… nhưng em đã biết là ai ….
. chính là … Vịt Soo… bạn đến với giỏ thức ăn, bạn đứng lặng lẽ …
… hình như bạn khóc …
.. bạn bấm chuông rồi bỏ chạy …
Em chết lặng … em buồn … hôm đó em nhận giỏ đồ … Sáng sớm hôm sau em lại đặt lại chỗ cũ, rau cỏ héo úa cả … Soo đến thấy thì có chút bàng hoàng, bạn nhận lại giỏ đồ cũ, đặt cái mới… rồi lại bỏ đi …
…em không đủ can đảm đối diện Soo, vì em thấy tội lỗi ….
.. ba buổi sáng như vậy, Soo vẫn đổi cái cũ, lấy cái mới cho em ….
.. em đau đớn, bật khóc … em càng mặc cảm …
… càng giằn vặt … thì em càng không dám gặp bạn …
… nên em lại chỉ tiếp tục cuộc vui cô đơn của em ….
Tiếp theo :
Chương 14 – Tình yêu của đôi dép trái