Yesterday - Chương 66
_ ủa…t…sao …nước biển chỗ đây…nó trong vắt vậy…ko có đục như bãi biển trong thành phố mình…nhìn thấy đáy luôn kìa…
_ uhm…đương nhiên…chỗ đây ko có ai ở nên đâu có rác đâu…bà ko thấy chỗ mình tắm toàn khách sạn với nhà dân hả…ngày nào nó chả đổ rác rưới xuống…hôm bữa đang bơi…ngụp lên lặn xuống…ngậm nước phun chùn chụt…cuối cùng ngoi lên bà bít tui thấy cái gì nổi lềnh bềnh ko !
_ gì…
_ Kotex softina chứ cái gì !
_trời …hihi…đứa nào mà chơi ác thiệt….
_ thì cả đống đứa đổ rác ra biển biết đứa nào…mà chưa kể …mấy đứa ra biển….vừa tắm vừa …tè như bà nữa …hihi
_ nữa…nói hoài…tại bữa đó đường cùng chứ bộ…ông nghĩ ra chứ ai còn nói…
_ hihi…đùa thôi…chứ lần nào đi biển tui chả…tè…sướng phải ko…
_thôi im đi….ghê quá…
_ hihi…ấm ấm đúng ko…
_uhm…hihi….
_vậy…nãy h bà thấy ấm ko…
_là sao…đâu có …ra đâu mà ấm…
_ bà ko ra …nhưng mà tui ra….
_ặc…quỷ…xích ra…xích ra….
_haha !
em lội nước chạy vội lên bờ …tôi cũng bám theo níu em lại…
…
Gần về chiều…ánh nắng bắt đầu dịu bớt…sau những bữa tiệc trên bờ…người ta bắt đầu kéo xuống để tắm biển…chủ yếu vẫn là những du khách đến từ phương tây…hàng độc ở tp chúng tôi…tôi nói như vậy vì đã lâu lắm rồi từ ngày đi nghỉ mát ở nha trang đến h…tôi mới thấy lại những cô nàng phương Tây da trắng tóc vàng trong những bộ bikini hai mảnh cuốn hút đến chết người…tuy là có Đào bên cạnh ..nhưng tôi ko thể nào cưỡng lại được vẻ đẹp từ những đường cong đầy cuốn hút phô bày dưới ánh nắng rực rỡ của mùa hè…đứng với đào…nhưng mắt tôi cứ đảo liên tục về phía họ…
_ nhìn gì đấy ! – nắm tai tôi em kéo lại…
_ ái đau…quỷ…tự nhiên nhìn mà cũng cấm !
_ ông coi chừng nhen…cái tật háo sắc…cứ thấy gái là tươm tướp lên…
_ ha…tự nhiên..tui đang nhìn mấy thằng…mà
_ ặc…ông…bị gay hay sao vậy…
_ gay cái gì bà…tự nhiên thấy cơ bắp nó cuồng cuộng thèm thôi….bà nhìn thử coi…cái bắp tay nó to gần bằng cái bắp đùi mình kìa…
_ uh…thì…tây mà …cái gì ko to….
_ uhm…mà ko biết …cái ấy ủa nó co to ko nhỉ…hihi…
_ghê quá đi…thôi xuống tắm lần nữa rồi về nè…chiều rồi…
_uhm…lại gần chỗ tụi nó đang tắm thử…thấy nãy h cặp kia áp áp lại ko biết đang làm gì…
_ dzô dziên…kệ tụi nó…
…
nói là vậy….nhưng vừa xuống biển…tôi với em vừa bơi vừa đùa giỡn rồi giả vờ đuổi nhau lại gần bọn tây…ngụp xuống dưới …quả nhiên ko ngoài dự đoán…hai đứa đang mò mẫm nhau dưới nước…
_ sao t…thấy gì ko… – em háo hức nhìn tôi
_thấy….
_sao…
_thì đang ấy ấy chứ sao….
_ấy ấy là sao…
_thì…ấy như hồi xưa mình ấy nhau ấy….
_ ông xạo xạo…dưới nước mà cũng ấy…
_ko tin bà lặn xuống nhìn coi…nói láo làm gì…
_sặc…ông biết tui ko biết lặn rồi còn nói….
_dễ lắm…lại tui chỉ cho…hít một hơi thật sâu….rồi chúi đầu xuống…đạp mạnh…rồi mở mắt ra…thấy mờ mờ thôi nhưng cũng rõ lắm…
_ trời…mở mắt nữa hả…
_sặc…ko mở mắt thì sao thấy đường mà lặn bà…
_ mà mở mắt nước vào đau mắt ko…nước muối mà…chắc rát lắm phải ko…
_ ko có đâu…đã lắm…nước sạch mà trong lắm…ko phải dơ dáy như ở biển mình đâu…ko tin bà thử coi…bà ko thấy mắt tui bình thường hả..đâu có gì đâu…
_ ko có mới ghê…đỏ ngầu…
_trời…ko có sao đâu mà…dũng cảm lên…lần đâu tui cũng sợ lắm…nhưng mà thử đi…cảm giác như thấy một thế giới khác…
_hihi…ông nói gì mà bay bướm vậy…để thử coi sao…đau mắt là ông đền cho tui đó…
_uhm…lại đây…ôm t vào đi….
_ủa…gì vậy….
_ t…xin lỗi Đào….
_vì gì chứ….
_từ lúc quen đào đến lúc Đào ra đi…t chưa bao h….có thể mạnh dạn đứng lên để bảo vệ Đào…chưa bao h mang lại hạnh phúc cho Đào…chỉ biết dựa vào tình yêu của em để sống…vậy mà khi em ra đi..anh đã phản bội lời hứa của tụi mình…anh xin lỗi em nhiều lắm…anh biết h anh có làm gì cũng chuộc olại lỗi lầm với em được…
_t…im đi….tui…ko muốn khóc thêm nữa vì một kẻ bội bạc như t đâu….
_ phải…t là thằng bội bạc…t đáng chết phải ko…
_phải…t đáng chết lắm…tui hi vọng vào t biết chừng nào…mà t lại đối xử với t như vậy hả t…tui…hận t lắm t biết ko… – từng ngón tay của em…cắm chặt vào lưng tôi…đầy căm giận…và đôi mắt long lanh trong nắng lúc trước…h đã đục ngầu sự hờn giận…nước mắt em…tan vào trong làn nước biển trong suốt như pha lê…khẽ khàng hôn lên đôi mắt ấy…đầu lưỡi tôi mặn đắng nước mắt em…
_ t còn nhớ lần đầu gặp Đào…
_sao… – em tròn xoe mắt nhìn tôi…đã lâu rồi tôi mới thấy ánh mắt ngây ngô này…
_thì…t ….ghét Đào chứ sao…
_tự nhiên…ghébảot tui…ai làm gì đâu mà t ghét…
_thì..nghe đào bồ thằng đầu gấu…nên tưởng Đào cũng gấu lắm chứ…
_ ko gấu mới ghê…nói thiệt t…tui cũng đã…đánh nhau mấy lần rồi…
_ặc…thiệt ko…sao …từ trước đến h ko nghe nói lần nào vậy trời…
_thì…sợ ông chạy mất dép thôi…ai lại đi kể chuyện xấu của mình…
_uhm…hihi…vậy mà tui tưởng…
_tưởng gì….
_thì…sau đó…làm quen được với Đào..mới biết Đào ko như t nghĩ…tính tình thiệt dễ thương…lại hay đứng ra bảo vệ cho t trước mấy bọn con gái nữa chứ…nên
_nên sao…hihi…nên mê tui phải ko…
_uhm….mê như điên luôn…nhất là lúc thấy đào ngồi bên thằng sơn…t muốn nhào lên đập bàn nhậu luôn….
_hhihi…xạo quá…nhát thấy mồ…rủ tui đi chơi mà cũng ko dám tới chỗ đông người nữa mà đòi…đập bàn mới ghê chứ…sao hồi đó ko dám đứng lên giành giật tui với nó đi…
_thì…biết rồi còn hỏi…với lại lúc đó chưa có gì chắc chắn…sợ lúc ” phất cờ ” đứng lên…đào ko theo tui mà ở lại phe nó …thì tui có nước đâm đầu chết quá…vậy nên…tối nào cũng nằm nhà tự kỉ hết…
_ trời…gì mà…tội vậy…thương tui vậy đó hả.. – sự hạnh phúc ngập tràn trên gương mặt xinh đẹp của em…
_uhm…cứ học bài xong là lấy cây bút mà với lời bài hát mà đào chép cho t đó…ra tự sướng…rồi ngủ..đêm nào ngủ mà nằm mơ thấy đào là coi như hôm đó t trúng số , hôm sau sướng cả ngày
hai dòng nước mắt lại lăn dài trên má em…những giọt nước mắt hạnh phúc…và tôi chợt thấy bàng hoàng..tại sao đến bây h…khi mỗi người sắp phải chia ly hai ngả…thì tôi mới làm em òa khóc trong hạnh phúc…còn trước kia..những ngày mang danh người yêu của em…tôi đã làm được cái quái gì cho em…ko…tôi ko làm được gì cả..vì tôi đã quá yếu đuối quá hèn nhát…tôi là một thằng hèn….
vén mái tóc đẫm nước trên trán cho tôi…em cười…
_ rồi sao nữa…Đào còn làm gì mà t sướng nữa ko…
tôi biết em đang muốn nghe thật nhiều…để những kí ức ngây ngô ấy…sẽ mãi theo em trên con đường lẻ bóng ngày mai….
_ thì…cứ mỗi lần Đào…mua kẹo mua hạt dưa lên…ko cho đứa nào mà cho một mình mình t….rồi 2 đứa đánh caro ….rồi h kiểm tra mình ném tài liệu cho nhau…rồi…cứ có chuyện gì vui là Đào ko nhìn ai khác mà chỉ nhìn mình t rồi cười…tất cả…làm t sướng như mơ …cứ đêm nào t về nhà cũng tưởng tượng Đào là một công chúa…bị thằng quái kia nó áp buột nó hành hạ…buột phải theo nó…nhưng trong lòng luôn đem tình yêu dành cho một thằng lính quèn như t…ko biết nói sao đây ta…tự nhiên…thấy ngượng quá…
_ đừng có dừng lại…nói đi mà… – em ôm chặc lấy tôi ánh mắt đầy khát khao…
hôn lên trán lên má em…tôi khóc…
_ tha lỗi cho t…t biết làm gì hơn cho đào đây…
_ ko cần phải làm gì cả…chỉ cần như vậy…là Đào vui rồi…chỉ vậy thôi t à…
_ lúc trước chưa có được em…ngày nào anh cũng tưởng tượng ra một danh sách những điều sau khi có em rồi mình sẽ làm cùng nhau….vậy mà…ko hiểu sao…lúc mình bên nhau…ko có điều gì là anh thực hiện được…
_điều gì…nói em nghe đi…h mình làm vẫn còn kịp mà…
_lúc nãy …anh chỉ em lặn rồi mở mắt…..là để …làm một trong những điều đó…
_sao…lặn hả…
_ko..phải..t muốn…được lặn cùng đào dưới nước …rồi nhìn xem đào có khác gì khi ở trên bờ ko…rồi…cùng hun nhau…
_trời…gì mà…nghiệt ngã vậy t…
_thì…vậy…mới nói…
_thì h làm luôn đi…
_mà em chưa biết lặn…chưa biết mở mắt dưới nước mà…
_thì …chỉ em lại đi…nhanh lên….
….
mỗi lần chúng tôi…ngụp xuống…rồi lại trồi lên…là mỗi lần những ánh mắt khó hiểu tò mò của những người xung quanh lại đổ dồn về phía chúng tôi…họ ko hiểu tại sao hai con người ấy…cứ ngụp xuống nước cả phút…rồi lại cùng trồi lên thở phì phò…rồi lại ngụp xuống…chỉ có chúng tôi…mới hiểu tại sao mình lại làm như vậy…xiết chặc lấy nhau…vì nước biển cứ làm môi chúng tôi trượt lên nhau rồi nước biển ùa vào mũi vào tai đau rát……những nụ hôn đầy khó khăn và đau đớn theo đúng nghĩa của nó…nhưng tình yêu với những đợt sóng cuộn trào của nó….cứ cuốn chúng tôi đến những bến bờ đê mê ko thể trở lại….
Mặt trời chầm chậm rót mật xuống mặt biển….những đôi tình đùa nghịch cùng với những con sóng dịu dàng vỗ bờ…còn tôi và em thì vẫn đang loay hoay tìm cách giải quyết hết đống đồ ăn lúc sáng vừa mua…nhớ lại lúc đó …vừa vào siêu thị em đã chạy vội vào hàng thực phẩm …chất đầy cả xe ….còn tôi thì cứ đứng đó la oai oái vì làm sao 2 người làm sao ăn hết cả đống đồ như vậy…em trả lời tôi khá hờ hững : tui thích !
_ t….làm sao đây…ông ráng ăn …cho hết đi..bỏ phí.. – nhìn hai cái má căng phồng vì cố nhai cho hết cái bánh …trông em thật là ngố…
_ cũng biết phí hả …hồi sáng đã nói ăn ko hết mà ko nghe ! ko biết , bà làm sao làm xử lí hết đống đó cho tui ! – tôi giả vờ cằn nhằn …
_ no quá…ăn ko…nổi nữa…
_ nè…nước nè…vừa uống vừa ăn cho nó dễ….nuốt
_ ặc….
_ hihi…thôi…bỏ đi…t đùa thôi… – giang hai chân ra…tôi ra hiệu cho em chui vào lòng…. – lại đây ngồi ngắm cạnh chút rồi về…nhanh đi…
như thoát trút được gánh nặng ….quăng cái bánh xuống..em nhảy vào lòng tôi…nhìn những đám mây rực rỡ màu sắc đang lơ lững trôi…em hỏi tôi…
_ đố ông nghen…mấy đám mây kia giống cái gì…
tôi nhìn em…đã lâu lắm rồi…tôi mới nghe lai những câu đố ngây ngô của em…nhớ lại ngày xưa…chính những câu đó ấy…đã kết nối hai tâm hồn chúng tôi lại với nhau…nếu là t của ngày xưa….chắc tôi đã ko ngần ngại mà phan ra một câu trả lời khờ khạo …để rồi bị em gõ vào đầu …mắng là ngố…rồi tôi lại có lý do để quay đi giận hờn vu vơ…để em phải rối rít xin lỗi…nhưng h t trước mặt em ko còn là một thằng nhóc nhút nhát ngại ngần khi bên em nữa…thời gian đã biến tôi thành một người khác trước đến nỗi mỗi lần đứng trước gương…tôi lại tự hỏi những nét hồn nhiên trong sáng trên khuôn mặt mình lúc trước đã biến đi đâu mất ko còn lại chút dấu vết….
_ sao…dễ mà…cứ đoán đi… – em nhìn tôi chờ đợi…
_thì…gợi ý thử đi…
_à…cái gì mà thiệt to …nhưng mà liếm một cái là teo lại còn chút xíu….
_ặc…cái gì ta…gợi ý thêm chút nữa đi….
_trời…cái gì mà..hồi trước tui hay với ông hay mua trước cổng trường…rồi ngồi thi…ai liếm cho nó tan trước đó…trời…ko nhớ thiệt hả….
_à…á…..á……trời….kẹo bông…..kẹo..bông đúng ko! haha !
_ thông minh ghê há !
từ những cái kẹo bông đang bay lơ lững trên bầu trời…tôi và em…tranh nhau kể về những kỉ niệm thân thương mà chúng tôi đã từng trải qua cùng nhau…từng cái một…em ko để cho tôi bỏ xót bất kì những gì…mà em và tôi đã từng xây đắp cùng nhau…cho đến khi những tia nắng cuối cùng đã tắt…tiếng tranh cãi của chúng tôi vẫn còn vọng về cùng tiếng sóng rì rầm vỗ bờ….
_ Đào…có lúc nào…đào nghĩ đến chuyện trả thù t ko….
_ Ngay từ khi nghe chuyện…ông và l…đến tận bây h…chưa lúc nào…tui thôi ý định…sẽ có lúc tui trả thù T
buông tay em ra….câu trả lời của em làm tôi sững sờ…đó là điều tồi tệ nhất tôi muốn nghe từ em..tất cả những gì tôi đang làm…cũng vì muốn xoa dịu đi những đau đớn mà tôi đã gây ra cho em…nhưng có lẽ ko có tác dụng gì cả …h thì tôi cũng ko còn đủ can đảm nhìn vào mắt em nữa….tôi cảm thấy ân hận vì câu hỏi vừa đặt ra đã phá vỡ đi tất cả …
_ sợ hả… – em nhìn tôi…lại nụ cười mỉa mai như cái đêm chúng tôi gặp lại ở bãi giữ xe…
im lặng…. tôi biết em có thể đọc được điều đó trong mắt tôi…
_h…t…phải làm gì…để đào …ko nghĩ về chuyện đấy nữa đây…
_ chia tay Linh đi ! – câu trả lời của em làm tôi nhận ra …lại một câu hỏi ngu ngốc khác mà tôi vừa nói ra…
_ Đào…biết điều đó …t ko thể làm mà…
_ phải…haha…tui ..đùa thôi mà… – nụ cười cay đắng lại đến trên gương mặt em…và ngày hôm đó…kết thúc bằng những nụ cười như vậy…cả tôi và em..chúng tôi đều cười…vì chúng tôi biết…con đường đã ko còn ngã rẽ nào để cho chúng tôi có thể quay lại nữa…hãy để những giọt nước mắt ….cùng hòa vào trong lòng đại dương vô tận…và lưu giữ mãi những kỉ niệm tươi đẹp cuối cùng mà chúng tôi đã có cùng nhau…
….
Đêm mùa hè…
Thành phố đã lên đèn…
tựa đầu vào lưng tôi…em thở dài…tôi biết em còn đang tiếc nuối cái hương vị vừa mặn nồng vừa trong trẻo của biển …tôi chỉ còn biết một tay lái xe…tay còn lại nắm chặt lấy tay em…
_t…vào đường nhỏ đi nghen… – một câu nói quen thuộc…của 1 năm về trước…
_ tại sao…
_ cứ vào đi…ông ko sợ hả…
_sợ gì…
_ thì…nó biết..tui với ông…đi vầy..nó chả lồng lộn lên…
_ thì…vậy mới “trả thù” được chứ …
_ ông muốn vậy à ….
tôi im lặng….đánh tôi một cái …em lại cố tỏ ra vui vẻ…
_ hehe…tui đùa thôi mà…ai trả thù đâu mà lo…vào đường nhỏ đi đi…
_ dù sao…thì…đào đã trả thù được rồi đấy….
_ …t…nói cái gì vậy…trả thù được…là sao…tui đâu có làm gì đâu…
_ thì…có ai nói Đào làm đâu…
_nhưng mà…có chuyện gì mới được chứ…
_hihi…đùa thôi…ko có đâu..uhm…mấy cái hình trong dt …hồi trước mình chụp đó…đến bây h mà đào vẫn còn giữ hả…
_uhm…lúc nghe chuyện ông với linh…tui tức điên luôn….cũng định xóa…nhưng mà …tiếc…
_ đừng xóa…nghen…lỗi là của t…mấy cái hình đó nó có làm gì đâu mà xóa nó….
_ ha…hình của tui…tui muốn xóa hay ko kệ tui…liên quan gì đến ông….
_ sao ko liên quan…có t trong đó mà ko liên quan hả…
_uhm…được rồi…chính ông nói nghen…giữ thì giữ…sau này tui gửi cho nhỏ linh cho biết…hehe…nghĩ sao mà nó thấy mấy hình mình chụp hun nhau ta…chắc nó giết ông luôn quá…hehe
chỉ tiếc là em ko còn có cơ hội làm điều đó nữa rồi…
_ sao…sợ ko…. – áp mặt lên trên…em cười …nhưng khuôn mặt u ám của tôi…làm em lai hoảng hốt..
_ trời…giỡn thôi mà…ai làm vậy đâu mà lo…ông nghĩ tui là người như vậy hả…
_ ko…t…biết Đào…ko bao h làm như vậy mà…
_ uhm…Mà lúc nãy…t nói…Đào trả thù …đươc rồi…là sao…có phải…linh biết chuyện trước kia của tụi mình rồi phải ko…
_uhm…
_trời…hèn chi…từ sáng đến h …cứ tui nói đến nó…là mặt ông lại nhăn nhó….tui nghi rồi….mà sao nó biết…
_tại Đào nói chứ ai !
_ hả hả…cái..gì…tui nói gì…tui thề ko biết …tui mà nói là ra đường xe cán…
_ thôi…dừng lại…t đùa…thôi mà..
_quỷ…nhưng mà..ai nói mà nó biết…
_nó tự biết…
_là sao…
_hôm bữa mình đi tắm biển về đó..hai cái dt mình hư hết…nên t đem đi sửa…mà ko đủ tiền…nên sửa mình cái của đào..xong đi về t để dt trên bàn rồi đi ngủ…ai ngờ sáng dậy thấy linh vào phòng ngồi lục dt coi lúc nào ko hay…
_trời…rồi sao…trời…có phải nó…thấy hình tụi mình chụp ko…
_uhm…
_ac…rồi …nó nói sao…
_thì…nó giận quá..bỏ về luôn chứ sao….
_trời….dừng xe lại đi…
_sao…
_ kiếm chỗ nào ngồi nói chuyện đi….vừa đi vừa nói nguy hiểm quá…
_thôi…ko sao đâu…h muộn rồi…đào ko sợ nhà la à..
_ thì…hồi sáng xin đi cả ngày rồi mà…đi thêm chút nữa sao đâu…vào công viên đi….kể đầu đuôi nghe coi….