Xuyên Việt Tây Môn Khánh cười nhạo Thủy Hử - Chương 9: Tây Môn sư phụ
Ngày hôm sau, kỹ viện Lệ Đông hoàn toàn đóng cửa. Lý do cực kỳ đơn giản, nhị thập bát tú danh kỹ nổi tiếng của viện bi Tây Môn đại quan nhân quần cho chết đi sống lại.
Cái lão sư phụ tạm bợ của Tây Môn Khánh đúng là không chỉ có hư danh, cái thứ thuốc Quan Âm Thoát y Sam của lão đúng là hàng cực phẩm, cho dù các danh kỹ đã được cải tạo cơ thể bằng Độc Cô Cửu Kiếm nhưng cũng gần như không chịu nổi, sau khi Tây Môn đại quan nhân xuất tinh, cũng là lúc cô ả cuối cùng đổ gục xuống như chuối.
Nếu lão sư phụ tạm bợ của Tây Môn Khánh lúc này ở đây chứng kiến cảnh này, 96.69% sẽ trợn mắt há mồm, đấm ngực giậm chân mà khen kỳ tài, quá trâu bò.
Nhưng lúc này, Tây Môn Khánh chẳng có chút tâm tình để tự sướng, trong lòng chỉ có một nỗi bực dọc cực kỳ khó diễn tả.
Trong một tuần, gã gặp liền ba “danh nhân”, đều là hạng trâu bò nhưng đều là tai bay vạ gió đen đến không thể đen hơn.
Đầu đuôi cũng chỉ tại thằng nhãi ranh Võ Tòng chết băm. Nếu không phải hắn rình con gái tắm thì Tây Môn Khánh đâu bị Hỗ tam Nương đòi cưới đến tận cửa, cũng không phải gặp Bàng Xuân Mai trong tình cảnh xấu hổ muốn chết như vậy?
Võ Tòng ơi Võ Tòng, có phải mi là khắc tinh của Tây Môn Khánh này? Kiếp trước cũng vậy, kiếp này cũng thế. Ngươi không hại chết ta không yên sao?
Càng nghĩ càng phẫn hận, Tây Môn Khánh bất giác quên mất mình đang ở giữa đường, ngửa mặt lên trời rít lớn:
– Võ Tòng…
Lời chưa dứt, một cảnh ngói đã ném trúng đầu gã đau đến rơi nước mắt.
– Ai? Thằng mất dậy nào?
Lời chưa dứt, một hòn đá lại được ném tới, tuy Tây Môn Khánh đã sớm được Độc Cô Cửu Kiếm phát huy giác quan đến mức cường đại nhưng thủ pháp ném đá quá tinh xảo, mạnh mẽ, gã tuy nhận ra cũng chẳng thể né tránh, chỉ biết kêu oai oái.
Một giọng cười khanh khách vang lên:
– Ngươi gọi gì nhị gia vậy?
Tây Môn Khánh ngước nhìn về phía tiếng nói vang lên, một thanh niên trẻ nhưng ranh mãnh, mắt nheo nheo nhìn về phía Tây Môn Khánh như thách thức:
Tuy đã sớm đoán gã thiếu niên mình gặp hôm trước là Võ Tòng nhưng khi nghe chính miệng tên thanh niên trước mặt mình xưng tên, Tây Môn Khánh hơi thoáng ngẩn người rồi hầm hầm bước lại:
– Mẹ kiếp. Làm đàn ông trên đời phải đội trời đạp đất, quang minh chính đại. Ngươi tuổi thanh xuân phơi phới thế này tương lai trong sáng phía trước chờ ngươi đi kiến lập. Đất nước dầu sôi lửa bóng chờ ngươi đi cứu vớt, bố mẹ ngươi tin ở ngươi, anh em ngươi tin ở ngươi, bạn bè ngươi tin ở ngươi, xã hội tin tưởng ở ngươi, triều đình tin tưởng ơ ngươi. Vậy mà ngươi ở đây làm gì? Ăn chơi lêu lổng, ném đá giấu tay. Móa, lại còn rình con gái tắm. Ngươi không thấy hỗ thẹn với lương tâm ư? Không thấy hổ thẹn với người thân đã cho ngươi ăn, cho ngươi uống, nuôi lớn ngươi đến từng này, không hổ thẹn với tuần nha ngày đêm bảo vệ an toàn cho ngươi, không thấy hổ thẹn với chính bản thân ngươi ư? Ngươi nói xem, ngươi có còn là con người nữa không?
Thẹn quá hóa giận, bao nhiêu căm phẫn bấy lâu trong lòng Tây Môn KHánh phun ra hết sạch. Nước bọt văng tung tóe.
Võ Tòng đột nhiên bị thanh niên trước mặt chửi xối xả, nước bọt văng đầy mặt cũng chẳng dám chùi, chỉ biết cúi đầu lí nhí:
– Ta… ta… ta…
Tây Môn Khánh cảm thấy cực kỳ sảng khoái, so với việc địt một lúc hai mươi tám ả danh kỹ còn thấy sướng hơn. Được chửi sa sả vào mặt anh hùng Lương Sơn Bạc, còn là khắc tinh của cuộc đời mình. Sướng. quá sướng. Gã lập tức thừa thế tiến lên vỗ vỗ vào đầu Võ Tòng cười:
– Thế nào? Có phải thấy ta nói rất có lý hay không? Có phải thấy lương tâm cắn rứt rồi phải không?
Võ Tòng mặt đỏ bừng, vẫn cúi gằm mặt, hai tay vân vê mép áo. Tây Môn Khánh thấy vậy vỗ vai Võ Tòng cười ha hả:
– Tốt lắm, biết giác ngộ là tốt. Đi nào, đại ca dẫn ngươi đi chơi gái.
Võ Tòng trợn tròn mắt như nghe sấm nổ giữa trời quang, lắp bắp nói với Tây Môn khánh:
– Không phải ngươi…..ngươi… nói làm đàn …..ông phai….. đỉnh thên lập….địa, quang minh… chính đại… hay sao?
Tây Môn Khánh cười dài:
– Phải, là đỉnh thiên lập địa quang minh chính đại đi địt gái.
Võ Tòng nhìn Tây Môn Khánh đầy sùng bái, vội vàng chạy theo gã.
* * *
Tuy lúc này hai mươi tám ả ca kỹ đã nằm bẹp như hai mươi tám đống giẻ rách nhưng kỹ viện Lệ Đông căn bản không đến mức thiếu gái để địt.
Tây Môn Khánh cố gắng chọn hai ả hoa khôi gần đạt đến đẳng cấp của hai mươi tám đàn chị.
– Đây là Nhị Lang, tiểu đệ thân thiết của ta. Các người lập tức chiều chuộng hắn thật cẩn thận, nếu không đừng trách.
Nhìn Võ Tòng há hốc miệng nhìn hai thân hình trần truồng ngà ngọc trước mặt mình, Tây Môn khánh cười nhat: “Hóa ra là trai tân chưa biết mùi đời. KHong ngờ vị đả hổ anh hùng cũng có lúc đáng yêu thế này đây.”
Võ Tòng ngơ ngác hết nhìn Trân Trân, Ái Áitrước mặt y nuốt nước bọt rồi lại nhìn Tây Môn Khánh:
– Ta… tôi có thể… có thể chơi cả hai nàng hay sao?
Tây Môn khánh vỗ vai động viên:
– Hoàn toàn có thể. Địt tơi bời hoa lá, đừng khách khí.
Võ Tòng lập tức cởi phăng y phục trên người. Con cặc của y đã dựng đứng từ bao giờ.
Tây Môn Khánh nhìn con cặc tặc của Võ Tòng rồi lưỡi : Không tồi, đúng là anh hùng trong truyền thuyết.( Cặc to liên quan mẹ gì đến anh hùng?)
Trân Trân, Ái Ái tuy chưa phải nhị thập bát danh kỹ của Lệ Đông Viện nhưng cũng thuộc hạng lõi đời, làm sao không nhận ra Võ Tòng chính là trai tân chính hiệu? Cả hai ồ lên tinh nghịch, Trân trần nằm ngửa lên giường, banh rộng háng nói giọng đầy đĩ thõa:
– Tiểu đệ đệ, lồn của tỷ tỷ thế nào? Có ngon không?
Võ Tòng nuốt nước bọt đánh ực, đầu óc tê liệt, y tuy có vài ba lần nhìn trộm thân thể phụ nữ nhưng có khi nào được nhìn cận cảnh một cái lồn tuyệt đẹp như thế, có bao giờ được nghe một con đàn bà nói cái giọng dâm tục trắng trợn như thế?
Trân Trân thấy vậy càng lấy làm thích thú:
– Vậy để tỷ tỷ dậy đệ ăn lồn nhé, ngon lắm.
Nói đến đây, vị anh hùng đánh hổ, rượu say đánh Tưởng Môn Thần trong Thủy Hử đã nhanh chóng bị một con điếm túm đầu, dúi mạnh vào giữa háng. Nhưng y cũng đang quá thèm khát rồi, không đợi Trân Trân lên tiếng, Võ Tòng chủ động vục mặt vào giữa hai chân Trân Trân, há miệng mà ngoạm lấy cái lồn ngon lành, liếm mút một cách cuồng bạo, vụng về.
Tuy kỹ thuật bú liếm của Võ Tòng cực kỳ tệ hại thế nhưng Trân trận lại có một cảm giác cực kỳ mới mẻ, một gã đực rựa chỉ mười bốn mười lăm tuổi chưa biết mùi đời đang từng bước bước vào đời trên cơ thể mình làm nàng cảm thấy rạo rực. Trân Trân rên lên một tiếng thật to khiến Võ Tòng thoáng giật mình, y chưa bao giờ nghe tiếng rên đầy nhục cảm như vậy ở cự ly gần, nhất lại do chính y gây ra. Tiếng rên như kích thích Võ Tòng, y ngậm thật chặt lấy lồn Trân Trân, thè lưỡi ngoáy thật sâu vào bên trong, miệng mút chùn chụt.
Ái Ái thấy đồng bạn của mình đang quấn lấy Võ Tòng, cả người cũng nóng ran lên, nàng nhào tới, nằm ngửa lên, liếm một đường dài dọc theo con cặc đang rỉ nước của Võ Tonggf khiến y giật nẩy người, rên lên một tiếng đầy khoái lạc, với gia cảnh bần hàn của mình, có nằm mơ y cũng không mơ đến cảnh một ngày mình được kẹp giữa hai con ả kỹ nữ xinh đẹp, mơn mởn thế này. Một cảm giác ngon lành đến khó tin.
Thế nhưng lúc này, Tây Môn Khánh lại nhíu mày. Gã hô lớn:
– Dừng lại.
Ba người đang quấn lấy nhau đều ngơ ngác nhìn gã. Tây Môn Khánh không màng đến, gừ nhẹ:
– Nhìn cái con mẹ đệ. Võ Tòng, ta còn tưởng đệ là anh hùng hảo hán cỡ nào, hóa ra cũng là vục mặt vào lồn đàn bà mà bú, không có chút kỹ thuật nào, không có tí tương lai nào. ( móa, anh hùng hảo hán liên can gì đến skill? Cơ mà ta thích liên tưởng – lời tác giả ) Lần đầu tiên của đệ không thể qua loa như vậy. Nào, lại đây, ta sẽ truyền thụ cho đệ bốn thức đầu của Độc Cô Cửu Kiếm. Đảm bảo sau này đàn bà trong thiên hạ sẽ chết lên chết xuống với đệ.
Võ Tòng mới nghe Tây Môn Khánh chửi bới thì mặt đần ra chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì nhưng vừa nghe câu ” Đảm bảo sau này đàn bà trong thiên hạ sẽ chết lên chết xuống với đệ” của Tây Môn Khánh, hai mắt lập tức sáng rực như sao trời, vội vàng quỳ trước mặt Tây Môn Khánh hô lên:
– Tây Môn sư phụ tại thượng, xin nhận một lạy của đệ tử.
Ta fuck. Võ Tòng bái Tây Môn Khánh làm sư phụ. Quá hư cấu, quá khoa trương, quá viển vông.
Cơ mà ta thích.
########
chia buồn cùng các đồng zâm, tập sau Võ Nhị Lang mới mất đời trai nhé :p
sẽ có người bảo ta câu chap… cơ mà chuẩn CMNR