Xuyên Việt Tây Môn Khánh cười nhạo Thủy Hử - Chương 8: Bàng Xuân Mai xuất hiện
Tây Môn Khánh cuối cùng cũng không chịu nổi, lớn miệng cầu cứu, chỉ là Hỗ Tam Nương nghe lại bật cười khanh khách:
– Kêu la nữa lên, lão nương thích.
Phụt một tiếng, Hỗ Tam Nương cầm đèn cầy rưới thẳng lên con cặc đang chĩa thẳng lên trời của gã.
Tây Môn Khánh kêu lên thảm thiết như lợn bị chọc tiết nhưng khốn nạn thay, con cặc của gã dưới dược lực của Quan Âm Thoát Y Sam vẫn sừng sững.
Đúng lúc Tây Môn Khánh toan cắt lưỡi chết quách cho xong, cửa sổ đột ngột bị phá tung, một bóng hình yểu điệu bay thẳng vào.
– Dâm tặc, mau dừng tay cho bổn nữ hiệp.
Tây Môn Khánh nhìn thấy thân hình thướt tha của người mới vào nhưng chẳng có chút tâm tình nào mà chiêm ngưỡng vẻ đẹp mỹ miều của nàng ta, chỉ biết rơi nước mắt kêu gào:
– Anh hùng, cứu mạng.
Đậu móa, quá mất mặt, nhưng thôi, thà mất mặt còn hơn mất mạng.
Hiệp nữ mới vào tuổi chỉ chừng mười ba mười bốn, còn nhỏ hơn so với Hỗ Tam Nương, vừa nhìn thấy tình cảnh của Tây Môn Khánh thì gương mặt đỏ bừng quát lớn:
– Không biết xấu hổ.
Tây Môn Khánh rơi nước mắt chỉ hận không đấm ngực kêu oan:
– Tôi là người bị hại mà.
Hiệp nữ dường như cunggx nhìn ra hoàn cảnh của Tây Môn Khánh, nàng chĩa kiếm vào Hỗ Tam Nương quát:
– Ban ngày ban mặt mà dám giở trò đồi bại với con gái nhà lành. Hôm nay để nữ hiệp ta bắt gặp … ơ… ơ… khoan…
Fuck, Tây Môn Khánh chỉ hận không lập tức muốn hôn mê.
Rốt cuộc môn phái chết giẫm nào đào tạo ra một vị nữ hiệp thiếu chuyên nghiệp như vậy chứ. Giờ rõ ràng nửa đêm canh ba, lại nói ban ngày ban mặt, rõ ràng mình đường đường nam tử đại trượng phu bị nữ nhân hành hạ, vậy mà lại nói Hỗ Tam Nương giở trò đồi bại với con gái nhà lành.
Dường như cũng biết sự hớ hênh của mình, nữ hiệp cũng thoáng đỏ mặt, rồi chẳng nói thêm nửa lời, cầm nhuyễn kiếm đâm thẳng về phía Hỗ Tam Nương.
Hỗ Tam Nương cũng hơi ngạc nhiên về sự xuất hiện của tiểu cô nương này nhưng bản thân nàng là Địa Huệ Tinh, một con cọp cái chính hiệu của Lương Sơn Bạc, chẳng chút nao núng, chỉ hất một cái, cái chăn đã chùm lên cơ thể trần truồng của nàng.
Kiếm vừa đến nơi, Hỗ Tam Nương cũng hơi thoáng ngẩn người rồi hất tấm chăn ra che kiếm.
Bóng kiếm loang loáng khắp nơi. Chỉ trong chớp mắt, hai người đã quấn lấy nhau, khắp phòng chỉ có bóng kiếm và mảnh chăn vụn rơi lả tả.
Nhìn qua nữ hiệp tuy có vẻ chiếm thượng phong, thế nhưng chỉ có Tây Môn Khánh là thầm than trong bụng. Gã biết rất rõ, nếu là một nam nhân có mặt ở đây, gã còn có chút hy vọng. Thế nhưng trong truyện Thủy Hử, hình như Hỗ Tam Nương là một nữ nhân vô địch cho dù là hai con cọp cái còn lại là Cố Đại Tẩu hay Tôn Nhị Nương cũng chẳng phải đối thủ của nàng. Nữ hiệp kia có lẽ chỉ duy trì oai phong trong nhất thời mà thôi.
Có điều Tây Môn khánh cũng chẳng biết, Hỗ Tam Nương lúc này cũng thầm kêu khổ không ngớt. Võ công của vị tiểu cô nương này vốn chẳng bằng nàng. Thế nhưng trong hoàn cảnh xấu hổ như vậy, nàng lại chẳng thể tìm ra vũ khí vừa tay, nhất thời để vị cô nương này chiếm hết thế thượng phong. Đã vậy, trên người nàng chỉ có một chiếc chăn mỏng manh, kiếm của tiểu nữ hiệp lại liên tục chém rách từng mảng.
Bất chợt, nàng nhẩy lui về phía sau, cười lớn nói:
– Này, khoan đã, ta là vợ của Tây Môn đại quan nhân đây, hai vợ chồng ta hứng tình bày chuyện khuê phòng, cô tới đây phá đám là sao?
Tiểu nữ hiệp nghe Hỗ Tam Nương nói vậy, lập tức ngẩn người ra. Ánh mắt nhìn về phía Tây Môn khánh như muốn xác nhận.
Tây Môn Khánh đang muốn gào lên nhưng lại nhìn ánh mắt long sòng sọc của Hỗ Tam Nương nhìn về phía mình, bao nhiêu lời muốn nói đều trôi sạch, chỉ biết mếu máo gật đầu.
Tiểu nữ hiệp nghe vậy mặt lập tức đỏ bừng, vội nhào qua cửa chạy mất dạng. Chỉ nghe tiếng nàng loáng thoáng vọng lại:
– Xin lỗi, là do Bàng Xuân Mai hiểu làm hai vị…
Thấy tiểu nữ hiệp rời đi, Hỗ Tam Nương thở phào một tiếng rồi đi lại gần giường của Tây Môn khánh đang thầm khấn trời cầu phật, nhìn gã cười nói:
– Coi như chàng biết điều, tha cho chàng.
Dứt lời, nàng vung chân đá mạnh vào sườn Tây Môn Khánh. Cả người gã lại vẽ lên một đường cong tuyệt mỹ trên không trung bay thẳng ra ngoài.
Tiếng Hỗ Tam nương vọng lại từ phía sau:
– Lần sau mà dám có ý đồ đen tối với ta, giết không tha.
Huyệt đạo Tây Môn khánh chưa được giải khai chỉ biết nằm như con chó chết ngoài vườn. Chỉ một lát sau, Tây Môn Quỳ lật đật đẩy xe lăn ra ngoài phòngthở dài:
– Trời thật đẹp. Ta nhớ huyện Thanh Hà quá, chắc phải về nơi đó một phen.
gần như cùng lúc, sư phụ ăn mày của Tây Môn Khánh cũng chạy ra khỏi phòng:
– Haizzz, ta ở đây cũng quá lâu rồi, phải đi ra ngoài vân du tiếp thôi.
Rồi hai lão chạy mất dạng, chẳng để ý gì đến Tây Môn Khánh đang nằm như con chó chết trên mặt đất đang khóc không ra nước mắt, từ lão già sư phụ đến ông cha tạm bợ Tây Môn Quỳ hay vị nữ hiệp Bàng xuân Mai kia cũng quá vô trách nhiệm đi, sao lại bỏ gã nằm thẳng cẳng ở đây mà đi chứ.
– Khoan đã… mother kiếp… cái vị tiểu nữ hiệp kia trước khi đi nói tên là gì nhỉ? Bàng… Xuân… Mai… fuck… Bàng Xuân Mai không phải là Mai trong Kim Bình Mai hay sao? Không phải ả là nữ tỳ trong phủ Tây Môn của Phan Kim Liên sao? Sao lại thành nữ hiệp đánh ngang với Hỗ Tam Nương thế này?
Mình có thật đang sống ở thế giới Thủy Hử không vậy? Võ Tòng đi rình gái tắm, Hỗ Tam Nương đến cửa ép cưới còn Bàng xuân Mai trở thành nữ hiệp.
Ta FUCK.