Xuyên Việt Tây Môn Khánh cười nhạo Thủy Hử - Chương 7: Có vợ đẹp, sống không bằng chết
Hỗ Tam Nương nghe Tây Môn Khánh gọi mình như vậy hơi ngẩn người thốt:
– Ngươi biết ta sao? Ta là Hỗ Tam nương, chưa sư phụ còn chưa ban cho ta biệt hiệu, nhưng ba chữ Nhất Trượng Thanh nghe cũng không tệ, hay lắm, cứ gọi ta là Nhất Trượng Thanh đi.
Tây Môn Khánh thiếu điều thổ huyết. Con bà nó, xuyên không thì xuyên không, sao lại cho Hỗ Tam Nương đến tận nhà bức hôn thế này?
Nên biết Hỗ Tam Nương là một đại mỹ nhân thế nhưng cũng là một trong 3 con cọp cái nổi tiếng dữ dằn của Lương Sơn Bạc. Con cọp cái này từng bắt sống Oải Cước Hổ Vương Anh, đánh bại Ma Vân Kim Sí Âu Bằng, cuối cùng chỉ chịu thua dưới tay tên trâu bò Lâm Xung.
Tuy theo dung mạo, tính tình thì khẳng định 96.69% người con gái này chính là con cọp cái nổi danh trong Thủy Hử kia, nhưng Tây Môn Khánh vẫn hỏi lại :
– Không phải cô đang yên yên ấm ấm ở Hỗ Gia Trang với Chúc Bưu sao? Sao lại tới huyện Dương Cốc chui vào kỹ viện của ta làm gì?
Hỗ Tam Nương biến sắc, chỉ thẳng trường kiếm vào Tây Môn khánh quát lớn:
– Không được nhắc đến tên khốn kiếp họ Chúc đó trước mặt ta.
Thôi xong, đích thị là cô ả. Tây Môn Khánh khóc không ra nước mắt.
Hỗ Tam nương và Chúc Bưu vốn là một đôi được hai bên gia trang Chúc – Hỗ hứa hôn từ nhỏ. Nghe điệu bộ của cô nàng, khẳng định là muốn đào hôn.
– Cô muốn đào hôn thì đào hôn đi, tại sao lại chọn trúng một tú ông lầu xanh như ta? Có chồng như ta, sau này cô làm sao dám trở lại Hỗ gia trang?
Hỗ Tam Nương cười hắc hắc:
– Vậy không phải càng tốt chứ sao. Hơn nữa cưới hạng người như ngươi, sau này Chúc gia trang làm gì còn mặt mũi rước đứa con dâu hư thân mất nết từng ở lầu xanh như ta.
– Cô ghét Chúc Bưu tới vậy ư?
Nhìn mặt vẻ mặt của nàng, Tây Môn Khánh thở dài. Có lẽ đây chính là lý do sau này cô nàng chịu theo Tống Giang để rồi bị lừa gả cho tên xấu như quỷ sứ Vương Anh.
Nghĩ đến sau này của Hỗ Tam nương, nhà bị phá nhưng vẫn phải tươi cười đi theo Tống Giang làm thân trâu ngựa, bố bị giết nhưng vẫn phải tươi cười với kẻ thù là Lý Quỳ, cuôis cùng phải đem thân hầu hạ thằng chồng cực kỳ không xứng đôi là Vương Anh. Đúng là nhân gian bi kịch cũng chỉ đến thế là cùng.
Nghĩ đến đây, Tây Môn Khánh cũng không khỏi thở dài. Bản thân mình cũng có hơn ai. Nếu không chịu cải biến vận mệnh, tuy rằng đã thoát khỏi cái cảnh chết trên giường đàn bà thì vẫn còn một Sư tử Lâu kia đang chờ đón gã.
Được, đổi thì đổi đến cùng, đã cải biên vận mệnh của mình rồi, tiện tay thay đổi số mạng của Hỗ Tam Nương thì có làm sao?
Nghĩ đến đây, Tây Môn Khánh cười lớn rồi nói:
– Cô chờ một lát, nửa canh giờ sau, chúng ta có thể bái đường.
* * *
Vừa chạy ra ngoài, Tây Môn Khánh đã nghe tiếng cười cực kỳ bỉ ổi của sư phụ ăn mày của mình:
– Thực ngon, tự nhiên có hàng thơm dâng tới tận miệng nha, tiểu đồ nhi, rất không tôi.
Tây Môn Khánh giật mình trừng mắt nhìn lão:
– Người đã sớm biết con ả đó xông vào phòng của ta ư?
Lão già cười hắc hắc:
– Độc Cô Cửu Kiếm sau khi đại thành 8 thức thì ngoài việc vạn độc bất xâm còn có thể khiến cho ngũ quan trở nên cực kỳ nhanh nhậy, cho dù địt gái cũng có thể phát hiện mọi sự việc diễn ra xung quanh mình. Huống hồ con ả đó gây ra động tinh lớn như vậy.
– Ta móa, vậy sao thấy ả chỉ kiếm vào cổ ta còn không giúp ta? Lão không phải cao nhân ư?
Lão già chửi ầm lên:
– Mẹ kiếp nhà ngươi. Giúp cái con khỉ, ta là cao nhân chứ là cao thủ quyền cước hồi nào? Mạo muội xông vào để cho ả thiến dái chắc?
– ta Fuck….
* * *
Cưới được người vợ xinh như hoa như mộng, điều bạn mong muốn nhất là gì? Động phòng.
Thế nhưng lúc này, Tây Môn Khánh đang vẽ một đường cong tuyệt mỹ từ trong phòng thẳng ra hậu hoa viên, chổng mông lên trời như con gà chết.
– Ngươi dám có ý bất chính với lão nương. Giết không tha.
Nhìn Tây Môn Khánh thảm hại nằm bẹp dưới đất, hai gương mặt già Tây Môn Quỳ và sư phụ cao nhân đơ như quân cơ.
Lão gia Tây Môn quỳ chưa hết vui mừng vì thằng con nghịch tử chịu cưới vợ thì đã bị con cọp cái đá khỏi tân phòng ngay trong đêm tân hôn. Lão chỉ biết ngửa mặt lên trời kêu lớn:
– Bi kịch.
Sư phụ ăn mày cười lớn:
– Lấy được vợ đẹp mà không được địt, đúng là bi kịch.
Tây Môn khánh ngóc đầu dậy gầm lên:
– Lão còn cười được ư?
Lão già không màng đến lời chửi của Tây Môn Khánh, thản nhiên vuôt vuốt chòm râu rối như tổ đỉa.
– Thực ra muốn cho con ả đó phủ phục dưới gối không phải không có cách. Có điều…
hai mắt Tây Môn Khánh sáng rực như hai ngọn đuốc:
– Có điều làm sao? Độc Cô Cửu Kiếm tuy giống một liều thuốc kích dục cực mạnh đối với đàn bà nhưng dù sao điều kiện tiên quyết phải là đút được buồi vào lồn ả mới được. Ta đến gần ả còn không được thì nói gì.
– Có điều hoa thơm mỗi người cùng ngửi. Ngươi có thể nào…
Tây MÔn Khánh nhớ đến một cước của Hỗ Tam Nương, lại nhớ đến con vợ kiếp trước của mình, dứt khoát gật đầu.
– Được. Đừng nói sư phụ, ngay cả cha muốn địt ả ta cũng không có chút khách khí.
Tây Môn Quỳ tuy đã liệt hai chân từ lâu, nhưng nghĩ đến việc được địt cô con dâu xinh như hoa như mộng Hỗ Tam Nương thì hạ thể đã lâu chưa sử dụng đến cũng tự động ngỏng lên.
Lão già ăn mày cươi hăng hắc cực kỳ đê tiện rồi rút ra một bình sứ nhỏ rồi nói
– Đây là Quan Âm Thoát Y Sam. Nghe cái tên nó là đủ rồi chứ, có cần ta giải thích gì thêm không?
Trong bóng đêm, ba cặp mắt lấp lánh tinh quang cực kỳ dâm tiện nhìn vào cái bình nhỏ nhoi.
* * *
Nhìn Hỗ Tam Nương xơi ngon lành ba chén cơm, ba người Tây Môn Khánh không khỏi nở hoa trong bụng. Cả ba thậm chí còn tự mình ăn mỗi người một chén cơm trộn Quan ÂM Thoát Y Sam.
“Để đêm nay ba chúng ta cho ngươi quỳ dưới háng bọn ta mà rên rỉ.”
Màn đên vừa buông xuống, không ngoài dự liệu, trong phòng Hỗ Tam Nương đã bắt đầu phát ra tiếng rên rỉ.
Thuốc ngấm rồi.
Ba con người lao vào phòng nàng như ba con hổ đói.
Nào ngờ cánh cửa vừa đóng vào, cả ba đã bị một bàn tay xinh đẹp trắng muốt điểm vào huyệt đạo trên người.
– Ta fuck…
Nhất Trượng Thanh Hỗ Tam Nương đứng đó sừng sững, nào có chút biểu hiện gì trúng xuân dược?
Thôi xong. Ba tên dâm tặc hai đứng một ngồi mếu máo nhìn nhau. Bị rơi vào tay con cọp cái này hôm nay… Sư Tử lâu ơi, kiếp này ta vô duyên tới đó, các ngươi khỏi phần cơm cho ta…
Trên tay Hỗ Tam nương xuất hiện một con dao sáng loáng, khóe miệng nở một nụ cười cực kỳ kiều mị:
– Tướng công thân yêu của ta, ngươi nửa đêm cung sư phụ và lão gia tới đây làm gì?
– Nàng… nàng không ăn cơm ư?
Hỗ Tam Nương cười khúc khích:
– Cơm, đương nhiên là có. Ăn nhiều lắm đó chớ. Chỉ có điều…
– Có điều làm sao?
– Hỗ gia nhà chúng ta chuyên bán thuốc mấy đời. Ngươi đoán thử xem, cái thứ xuân dược kia có làm cho lão nương bị ảnh hưởng được không?
Tây Môn Khánh thầm kêu cha réo mẹ trong lòng, hai mắt oán hận nhìn lão già sư phụ chết băm, phen này đúng là bị lão và thứ thuốc rởm đời của lão hại chết rồi.
Hỗ Tam nương hừ một tiếng, con dao vung xuống, cả một góc bàn bị lia đi không một chút vết tích. Đúng là bảo đao.
Hỗ Tam nương gà gà con dao vào hạ bộ của Tây Môn Khánh, từng sợi lông rơi lả tả.
Chỉ là lúc này dưới dược lực cảu Quan Âm Thoát Y Sam, con cặc của gã lại đang sừng sững như trêu tức chính chủ nhân của nó.
Hỗ Tam Nương cười nhạt:
– Giờ tướng công nói thử xem, thiếp nên xử trí chàng thế nào? Thiến chàng đi có được không?
Lời nói của Hỗ Tam nương như tình nhân thủ thỉ rót mật vào tai Tây Môn Khánh nhưng trong đầu gã chẳng khác gì tiếng ma quỷ đòi mạng.
Nhìn lông dái của gã bị cạo sạch, Tây Môn Khánh run lên bần bật mồ hôi tươm ra như tắm.
– Khoan khoan đã… khoan… không được thiến…
Hỗ Tam nương nhìn gã cười nhạt:
– Có lý do gì để ta tha cho ngươi?
Tây Môn Khánh thở hổn hển, sợ đến mức nhắm tịt mắt lại:
– Cô.. cô mà thiến ta… một khi Chúc gia trang tìm tới, ta sẽ nói ta đã là thái giám, đám cưới của chúng ta coi như vô hiệu.
Một sự im lặng đến đáng sợ, khi Tây Môn Khánh mở mắt, gã nhìn gương mặt của Hỗ Tam nương đanh lại;
– Giỏi, giỏi lắm…. Coi như ta không dám thiến ngươi. Giỏi… Hỗ Tam nương ta phục ngươi.
Chữ phục thoát ra khỏi miệng nàng như rít lên khiến cả ngươi Tây Môn Khánh nổi hết da gà. Chỉ là gã chưa kịp lên tiếng, đã bị nàng lột trần truồng rồi quăng lên giường.
Hỗ Tam Nương đi đến bên lão già ăn mày đưa tay giải huyệt rồi cười nhạt:
– Đưa đây.
Lão già trợn mắt run giọng:
– Đưa cái gì?
– cái thứ dâm dược ấy. Có cần ta lục trên người lão mà tìm không?
Trước mặt con hổ cái này lão ăn mày làm sao dám nói chữ không. Chỉ là tay vừa đưa thuốc đã bị Hỗ Tam Nương điểm huyệt lại.
Nhìn Hỗ Tam Nương vừa đi đến bên giường Tây Môn Khánh đang nằm vừa thoát y, cả Tây môn Quỳ lẫn lão già ăn mày đều thầm kêu không ổn
Chỉ là hai người chưa kịp nhìn thấy thân hình kiều diễm của nàng tấm màn nhung đã hạ xuống.
Bên trong màn nhung, Tây Môn Khánh kêu lớn.
– Cô… cô muốn làm gì?
Hỗ Tam nương bóp miệng gã rồi đổ hết lọ Quan Âm Thoát Y sam vào miệng gã.
Con cặc của Tây Môn Khánh lập tức trào cờ, thậm chí gã còn có cảm giác có mấy mạch máu đã bắt đầu rỉ máu.
– Nàng…
Hỗ Tam Nương vuốt nhè nhẹ con cặc đang cứng ngắc cười nhạt:
– Chàng muốn địt ta phải không?
Tây Môn Khánh gật đầu như bổ củi.
Hỗ Tam Nương đột nhiên không ngừng xoa nắn hai bên nhũ hoa miệng rên lên thành tiếng:
– Tướng công, thiếp muốn…
Tây Môn Khánh như mở cờ trong bụng, hóa ra cũng nứng lồn rồi cười ra tiếng:
– Tới đây… mỹ nahan.
Bốp, bốp. Hai cái tát nổ đom đóm giáng thẳng vào mặt Tây Môn Khánh.
– Ngươi muốn chơi lão nương ư? Lão nương cứ không cho ngươi chơi đấy. Hắc hắc.
Cùng với tiếng cười xảo trá của mình, Hỗ Tam Nương nhoài người tới, đưa bầu vú gần miệng Tây Môn Khánh cười lớn:
– Bú đi, bú vú chị đi cưng.
Nhìn đôi gò bồng đảo căng mọng hơ hơ trước mặt mình thế nhưng thủy chung vẫn cách một chút, cả người Tây Môn Khánh lại bị điểm huyệt cứng đờ, cả nhích một ngón tay cũng không thể, chỉ biết cố đưa lưỡi ra phía trước.
Hỗ Tam Nương không ngừng xoa nắn đôi gò bồng đảo của mình, miệng rên rỉ:
– bú vú thiếp đi tướng công… thiếp muốn quá… ah ah… bú đi tướng công…
Khiêu khích, trắng trợn khiêu khích. Thế nhưng Tây Môn Khánh lại chẳng thể làm gì khác ngoài việc nằm đơ ra chịu trận.
Đáng hận là lúc này, con cặc của gã dưới tác dụng của Quan Âm Thoát Y Sam lại không ngừng bành trướng. Cảm giác bối bức cực kỳ khó chịu.
Hỗ Tam Nương càng rên rỉ, gã lại càng thống khổ.
Miệng rên rỉ, đưa đôi bồng đảo lại gần miệng của Tây Môn Khánh nhưng lại không cho gã chạm vào, đôi bàn tay Hỗ Tam Nương lại không ngừng mơn trớn khắp cơ thể gã.
xuất tinh, lúc này Tây Môn khánh chỉ có một ước muốn duy nhất như vậy, thế nhưng gã lại căm hận cái bản năng trâu bò của mình, thế nào lại không chịu xuất sớm chứ?
Dường như hơi ngạc nhiên vì Tây Môn khánh vẫn chưa xuất tinh, Hỗ Tam Nương cười lớn:
– Không ngờ nha, tướng công của ta lại trâu bò vậy, thiếp thích.
giọng nàng thỏ thẻ oanh vàng nhưng Tây Môn Khánh nghe chẳng khác gì ác quỷ đòi mạng. Trên đời này lại có loại nữ nhân ác như con cọp cái này sao? Địa Huệ Tinh ơi sao lại giáng trần một cách tà ác thế này? Nếu không phải gã tu luyện Độc Cô Cửu Kiếm biết được Hỗ Tam Nương còn trinh trắng thì có lẽ đã lầm ả là đại dâm nữ rồi.
Lúc này, hỗ Tam Nương đã trườn lên, đưa hai mép lồn hồng hào đong qua đong lai miệng Tay Môn khánh.
Hai mép lồn xinh xắn, hồng hào, lông được tỉa tót gọn gàng, không có chút mùi tanh hôi khó chịu mà tỏa ra mùi thơm ngát như hương hoa lan.
Cực phẩm, đích thị là cực phẩm. Nếu là thường ngày, Tây Môn Khánh chỉ hận không được vục mặt vào cõi thần tiên ấy.
Chỉ là lúc này, gã lại hận con ả đang dí cãi cõi thần tiên ấy sát miệng gã vô cùng.
Lưỡi gã rưỡn hết cỡ, nhưng vẫn còn cách một lý.
Trời ơi, giết chết con đi.
Một vài giọt dâm thủy rơi xuống miệng gã. Trời ơi, thánh thủy, trên đời này lại có thứ nước dâm ngon như thế này à?
Tiếc là chỉ một vài giọt thôi.
– bú lồn thiếp đi tướng công… ah… ah… thiếp muốn tướng công ơi.
Hỗ tam Nương lại không ngừng kích thích. hết đưa vú lại đưa lồn trước mặt gã, nhưng lại không cho gã chạm vào. Thậm chí còn dùng tay, miệng kích thích con cặc đang cứng tồng ngồng của gã.
Mỗi lúc Hỗ Tam nương đưa lồn gần con cặc của Tây Môn Khánh, hắn chỉ thầm cầu nguyện. Chỉ cần con cặc đút được qua cái đầu khấc, đảm bảo Độc CÔ Cửu Kiếm sẽ khiên Hỗ Tam Nương sẽ chết đi sống lại với gã.
Chỉ là Hỗ Tam Nương lại hoàn toàn để lồn, vú của mình cách gã một ly , không cho gã có cơ hội lại gần. Nhưng lại không ngừng kích thích gã.
Chỉ là mỗi lần gã muốn xuất tinh, Hỗ Tam Nương lại tát gã nẩy đom đóm mắt, thậm chí rạch một đường trên cơ thể của gã khiến gã bị phân tâm không thể nào xuất nổi.
Lúc này Tây Môn khánh đã hiểu tường tận cái câu chết đi sống lại, sống không bằng chết là thế nào.
Quá tàn ác. Hai lão già bên ngoài tuy chỉ nhìn thấy bóng mờ của Tây Môn Khánh và Hỗ Tam
Nương nhưng cũng hiểu hoàn cảnh của Tây MÔn Khánh lúc này, âm thầm toát mồ hôi hột. Quá độc ác, quá khủng bố.