Xuyên Việt Tây Môn Khánh cười nhạo Thủy Hử - Chương 6: Bức hôn tận giường
Một tuần sau đó, chuyện làm ăn của Lệ Đông Viện nhẩy vọt một cách kinh khủng. Các kỹ nữ trong viện chỉ trong một đêm trở nên xinh tươi mơn mởn, lồn căng vú mẩy sợ rằng thẩm mỹ viện thế kỷ XXI cũng chỉ đến thế mà thôi.
Điều này đương nhiên vì Độc Cô Cửu Kiếm của lão ăn mày và Tây Môn Khánh.
Nói về quá trình học nghệ, lão ăn mày không khỏi tặc lưỡi than, nhớ năm đó lão tốn hơn ba năm trời mới luyện thành thục. Tuy nói Tây Môn Khánh đã sớm thành thục quá trình của bốn thức đầu thế nhưng chỉ trong một tuần có thể nắm được cơ bản bốn thức còn lại thì đúng là cực phẩm thiên tài trong giới dâm ô, chỉ sợ Độc Cô tiền bối so với tên tiểu tử này cũng chẳng biết ai hơn ai.
Lão cũng không biết trong lòng Tây Môn Khánh cũng không khỏi thầm bái phục lão tiền bối biến thái họ Độc Cô, chẳng biết lão này có liên quan gì đến Độc Cô Cầu Bại mà Kim Dung mô tả không nhưng Độc Cô Cửu Kiếm của lão quả thực quá khủng bố. Làm gì có chuyện vừa khống chế xuất tinh tùy ý địt đêm ngày không tổn hại mà còn có lợi cho sức khỏe, đã vậy tinh trùng của mình lại chẳng khác gì thẩm mỹ viện 10* cho nữ nhân. Quá trâu bò, trâu như chó. Như vậy còn lo gì sau này bị chết trên giường đàn bà như Tây Môn Khánh thật chứ.
Hiện giờ chỉ còn lo một việc làm sao kết bạn với Võ Tòng nữa coi như không phải lo hậu vận sau này.
Chỉ là chưa kịp tìm đến Võ Tòng, thì Tây Môn Khánh đã có người tới tận cửa tìm gã.
Sáng chưa bảnh mắt, Tây Môn Khánh còn đang trần truồng nằm ôm hai danh kỹ ngáy o o chợt nghe rầm một tiếng. Cánh cửa bị đạp văng ra ngoài.
Tây Môn Khánh hoảng hồn, theo bản năng còn định chui xuống gầm giường nhưng sực nhớ đây là kỹ viện nhà mình, mở mồm quát lớn:
– Mẹ nó, đứa chó đẻ nào?
Lời vừa dứt, một ánh sáng xanh biếc vút tới, cổ Tây Môn Khánh lập tức cảm thấy mát lạnh.
Kiếm, mẹ nó, còn là bảo kiếm. Tây Môn Khánh lập tức nuốt luôn những câu định chửi, gã nhanh chóng quỳ xuống giơ hai tay lên trời hô lớn:
– Anh hùng, tha mạng.
Mắt liếc qua nhìn vị “anh hùng” đang dí kiếm vào cổ mình, Tây Môn Khánh lập tức hóa đá.
Đệch mợ, là nữ nhân, còn là một tuyệt sắc mỹ nữ. Mắt bồ câu, mũi dọc dừa, môi mọng, eo thon, ngực tấn công, mông phòng thủ, làn da trắng muốt. Mẹ nó, Ngọc Trinh gặp nàng còn phải gọi bằng bà. Mà khoan, tại sao cô nàng lại mặc áo đỏ thêu long thêu phụng? Không phải đang bái đường lại vác kiếm tới đây chém gã chứ?
Chỉ là gã vừa nhìn ra ngoài, đã thấy thủ hạ bảo kê của mình nằm la liệt. Vị tân nương này quá trâu bò đi thôi.
Mỹ nữ nhìn gã cười nhạt:
– Ta hỏi mi 2 câu. Chỉ được trả lời: lắc đầu hay gật đầu. Nếu có thêm lời dư thừa, đừng hỏi tại sao nước mắt mi lại mặn.
Tây Môn Khánh kêu lên:
– Mỹ nữ… à không. anh hùng… à không phải… nữ hiệp xin cứ hỏi, tiểu đệ tuyệt đối không dám dối trá nửa lời, cái gì biết sẽ nói, không biết sẽ cũng cố tìm hiểu mà nói…
Mỹ nữ hừ một tiếng rồi tát cho hắn ba cái nổ đom đóm.
– Ta nói lại một lần nữa, chỉ cần gật đầu hay lắc đầu. Nói thêm một câu nữa thì đừng trách.
Tây Môn Khánh nào dám phản kháng, chỉ biết gật đầu lia lịa.
Mỹ nữ nở nụ cười như trăm hoa nở rộ:
– Ngoan. Câu thứ nhất, ngươi là Tây Môn Khánh?
Tây Môn Khánh gật đầu như bổ củi.
Mỹ nữ hài lòng gật gật đầu rồi nói:
– Tốt lắm. Câu thứ 2, ngươi có đồng ý cưới ta hay không?
Tây Môn Khánh lại hóa đá, triệt để hóa đá.
Cầm kiếm tới dí vào cổ người khác hỏi người ta có đồng ý cưới mình hay không. Có dám nói không sao?
Đây là bức hôn, bức hôn trắng trợn.
Cái thủ đoạn này quen quen, móa, không phải kiếp trước xem phim, Tây Môn Khánh cũng vác kiếm tới nhà người khác quát lớn: Có chịu thành thân với ta hay không?
Thế nhưng tình huống này hình như đảo ngược rồi. Móa, đúng là báo ứng. Nhưng sao lại báo ứng lên người mình. Mình đâu phải thằng khốn nạn Tây Môn Khánh trong Thủy hử hay Kim Bình Mai chứ.
– Thế nào? Có dám lắc đầu hay không?
Lại là cường hãn bức hôn. Chỉ là Tây Môn Khánh dám lắc đầu hay sao?
– Nữ hiệp, có thể cho tiểu đệ hỏi một câu trước khi đồng ý không?
Mỹ nữ cười nhạt:
– Có phải hỏi vì sao một đại mỹ nhân như ta lại muốn cưới một con cóc ghẻ như ngươi?
– Thông minh, quá thông minh, lòng ngưỡng mộ của tiểu đệ dành cho nữ hiệp như biển rộng sông dài liên miên bất tận, lại như nước sông Hoàng Hà cuồn cuộn mãi không thôi.
– Dừng lại. Dừng lại. Ngươi có nhớ một tuần trước người bị tát nước vào người khi rình con gái tắm không?
– Nhớ… nhưng mà ta đâu phải…
– Ta là người con gái bị ngươi rình. Ngươi nói xem, thân thể ta bị ngươi thấy hết rồi, có phải ngươi nên chịu trách nhiệm với ta không?
– Fuck. Ta đâu phải. Không phải ta… đó là…
Chưa kịp nói hết câu, cổ Tây Môn Khánh mát lạnh, gã kêu thảm thiết như lợn bị chọc tiết.
– Có gan làm mà không có gan nhận ư? Ta hỏi lại lần nữa, ngươi dám không cưới ta không?
Móa. Tây Môn Khánh lệ rơi đầy mặt. Thực sự hôm đó gã căn bản cái bóng của nàng còn không thấy.
Là tên khốn kiếp Võ Tòng. Là Võ Tòng ăn ốc sao hắn lại phải đổ vỏ.
Chỉ là lúc này ga mà nói ra, đảm bảo vị nữ hiệp trước mặt lập tức cho gã sống không bằng chết.
Vả lại Tây Môn Khánh đâu phải con nít ranh, cái lý do này mà cũng nói được ư?
Nhưng dẫu biết như vậy, gã cũng chỉ có nước cay đắng gật đầu.
– Ngoan lắm, ta biết trong kỹ viện của ngươi có đủ mọi đồ nghề để tăng lạc thú cho khách. Áo cưới ta có sẵn rồi, tin rằng cho ngươi chuẩn bị một canh giờ là quá đủ rồi phải không? Tốt lắm, một canh giờ nữa, chúng ta bái đường thanh thân.
– Fuck.
Mỹ nữ thu kiếm, ngồi chiễm chệ lên ghế bành da hổ, chân vắt chữ ngũ rồi chợt nhớ ra điều gì đó:
– Phải rồi. Ta họ Hỗ, tên gọi Tam Nương, nhớ nhẽ vợ ngươi gọi là Hỗ Tam Nương.
Tây Môn Khánh đang lảo đảo bước ra ngoài, chợt như bị sét đánh quay lại chỉ vào cô nàng lắp bắp:
– Hỗ … Hỗ Tam … Nương… Nàng là Hỗ Tam Nương… Nhất Trượng Thanh Hỗ Tam Nương?