Xuyên Việt Tây Môn Khánh cười nhạo Thủy Hử - Chương 24
- Home
- Xuyên Việt Tây Môn Khánh cười nhạo Thủy Hử
- Chương 24 - Đại kết cục, tướng công, ta yêu chàng (2)
Hỗ Tam Nương tát cho gã ba cái tưởng chừng cháy mặt hừ lạnh :
– Bớt nói nhảm cho lão nương. Tây Môn Khánh, ta hỏi ngươi, ngươi muốn tự động thủ hay bức lão nương ra tay ?
Tây Môn khánh cười khổ :
– Lời nói như chó sủa bờ rào thôi mà, nương tử chớ coi là thật.
Hỗ Tam Nương cười hăng hắc :
– Lời ngươi nói đương nhiên như chó sủa bờ rào, nhưng lão nương thân một lời nói tứ mã nan truy. Hắc hắc…
Nói rồi, nàng cầm lấy thanh dao, quét một đường, quần áo Tây Môn khánh đã đứt làm đôi nhưng cơ thể của gã.
Tây Môn Khánh trần như nhộng, vội vàng đưa hai tay che của quý kêu lên :
– Đừng mà… đừng mà… nương tử… xin nhẹ tay…
Nhìn điệu bộ của gã, Hỗ Tam Nương dở khóc dở mếu, không hiểu ngày trước nàng tại sao lại nhìn trúng tên cực phẩm này.
Hỗ Tam Nương lập tức nhào tới, gạt phăng hai tay của Tây Môn khánh ra, vục mặt vào con cặc của gã lập tức liếm láp như cuồng.
Tây Môn khánh giật thót người kêu lên :
– Nương tử.. nàng…
Hỗ Tam Nương rời con cặc của gã, lau nước miếng rồi nói yêu kiều :
– Ngươi không chịu cưỡng bức lão nương… Lão nương cưỡng bức lại ngươi.
Ta fuck…lại có chuyện như vậy ư ?
Tây Môn khánh chưa kị p phản ứng, một cơn sướng khoái đến tê tái đã truyền từ con cặc đến khắp người. Sướng, con mẹ nó, quá sướng. Gã bủn rủn cả tay chân cơ hồ đứng không vững…
– Tam Nương… có thật nàng còn trinh không vậy ? Kỹ thuật của nàng…
Hỗ Tam Nương hừ một tiếng, rời miệng khỏi con cặc của Tây Môn Khánh, đứng thẳng người, vỗ mạnh vào hông gã, Tây Môn Khánh lập tức xoay ngược đầu xuống đất.
Hỗ Tam Nương nhanh chóng tóm lấy hai hông gã, lúc này, con cặc của gã đã chĩa thẳng vào miệng nàng, nàng nhanh chóng mút chặt.
Fuck. 69 đứng trong truyền thuyết là đây, nhưng 69 nữ đứng nam chổng ngược thế này đúng là không có gì để nói.
Quá mất mặt, nhưng… ta thích…
Hỗ Tam Nương cố mút chặt con cặc của Tây Môn khánh như muốn nuốt chửng lấy nó, cái đầu gục ra gục vào liên tục như muốn dọng con cặc thật sâu vào họng của nàng mà không chút ngập ngừng, thậm chí cả nước bọt nhiễu xuống, nàng cũng không màng.
Tây Môn Khánh cảm thấy sướng tê tái, nhưng gã cũng biết bánh ít đi qua, bánh quy đi lại, gã cố rướn người, vạch váy của nàng sang một bên, men theo yếm của nàng vục mặt vào lồn của nàng.
Trong tư thế đầu chổng ngược thế này, Tây Môn khánh phải cực kỳ khó khăn mới đưa được lưỡi vào cõi thiên thai của nàng. Lưỡi vừa đưa vào, Phan Kim LIên lập tức cảm thấy như bị điện giật, nàng hưởng ưng khẽ chùn chân cho Tây Môn khánh thêm không gian để chui đầu vào háng nàng, thế nhưng cái miệng vẫn không ngừng gục gặc trên con cặc của gã
Tây Môn Khánh vội vàng xé toạc chiếm yếm của nàng, thưởng thức dâm thủy đang trào ra như suối.
Đến khi lưỡi chui sâu vào, động chạm vào một màng mỏng, Hỗ Tam nương mới quên cả bú cặc cho gã mà rít lên. Tây Môn Khánh mới biết đã chạm tới màng trinh của nàng, gã lại càng thích thú, cho rằng cơ hội lấy lại mặt mũi của mình đã tới, bèn càng cố rướn người, đưa lưỡi vào sâu hơn.
Hỗ Tam Nương cả người bủn rủn, nàng tuy võ công cao cường nhưng lồn lại là bộ vi cực kỳ yếu mềm của phụ nữ, làm sao chịu được cái lưỡi điêu luyện của Tây Môn Khánh ? Nàng buông con cặc của gã lên rít qua kẽ răng :
– Khốn nạn, muốn dùng lưỡi phá trinh lão nương ư ?
Hỗ Tam Nương quăng Tây Môn Khánh một cái bịch, gã chưa kịp kêu lên, nàng đã nhào tới, đè ngửa hắn ra :
– Tây Môn Khánh, lão nương thịt ngươi…
Rồi nhìn con cặc đã dựng đứng như cột đình của Tây Môn Khánh, nàng mím môi, chậm rãi đưa con cặc của gã vào khe lồn đã ướt nhẹp của mình.
Chậm rãi từ từ ngồi xuống, Tây Môn Khánh lần đầu nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của con cọp cái này, không khỏi cảm thấy thích thú.
Không ngờ nàng cũng có lúc đáng yêu như vậy.
Phực một tiếng, Hỗ Tam Nương rú lên một tiếng. Một dòng máu từ khe lồn của nàng chảy ra dọc theo thân cặc của Tây Môn Khánh.
Nhìn vẻ mặt nhăn nhó của Hỗ tam Nương, Tây Môn Khánh bật cười thích thú. Hỗ Tam Nương xấu hổ gắt :
– Cười cái gì ? Có tin lão nương thiến ngươi rồi lột da con cặc của ngươi nhồi cát vào làm đồ chơi không ?
Tây Môn Khánh nghe hỗ Tam Nương nói lời tàn ác như vậy mà sởn cả da gà, thiếu chút nữa đã liệt dương vội vàng câm không dám nói nửa chữ.
Hỗ Tam Nương gật đầu hài lòng, nàng lại nói :
– Ta muốn lần đầu của chúng ta thật hoàn hảo. Ta không muốn ngươi dùng Độc CÔ Cửu Kiếm, ta cũng sẽ không sử dụng Ngọc Nữ Tâm Kinh.
Lúc này, Tây Môn Khánh dám nói không sao ?
Hỗ Tam Nương cười nhạt rồi chậm rãi ngồi xuống cho đến khi con cặc của gã lún cán rồi từ từ nhổm lên.
Cho đến khi đã quen dần với con cặc của gã ở trong lỗ lồn, Hỗ Tam Nương lập tức nhún lên nhún xuống liên tục.
Cảm giác đau đớn qua đi, dần dần một cơn sướng khoái từ lồn nàng truyền đến. Hỗ Tam Nương bắt đầu rên rỉ.
Ahhhh… Thiếp… sướng…
Tây Môn khánh vội vàng đưa đôi tay lên, xoa nắn không ngừng trên bầu vú của nàng, Hỗ Tam Nương hừ một tiếng, gạt phắt đôi tay của gã đi :
– Ai cho ngươi tự tiện như vậy ?
Tây Moon Khánh khóc không ra nước mắt. Trên đời này chắc gã là tên đàn ông bị cưỡng bức một cách thê thảm thế này đầu tiên trong lịch sử.
Cọp cái ơi là cọp cái…
Tây Môn Khánh bị nàng đè xuống dưới, lại không biết làm sao, chỉ chậm rãi húc con cặc từ dưới lên, chậm rãi phối hợp với nàng.
Hỗ Tam Nương vừa nhún nhẩy, vừa chậm rãi cởi hết quần áo trên người.
Lúc này, nàng vừa nhún vừa rên, cả người đầy mồ hôi ướt bóng nhẫy, đôi gò bồng đảo nẩy tưng tưng giống như nữ thần nhục dục khiến Tây Môn Khánh mê man.
Hỗ Tam Nương càng nhún càng sướng, nàng tăng tốc phi như cưỡi ngựa phi nước đại. Hai tay tự đưa bóp đôi bầu vú căng tròn miệng rên la ầm ĩ.
Đến lúc nàng la lớn : « Ahhhhh » rồi phập một cái, ngập luôn con cặc của gã trong lồn, Tây Môn Khánh cũng không chịu nổi nữa, gã rên lớn một tiếng, con cặc trong lồn run lên, phóng tinh xối xả.
Cả hai người cùng lúc phóng tinh, thở hồn hển quấn chặt vào nhau, Tây môn Khánh lúc này mới dám chủ động đưa tay đè đầu nàng xuống, áp môi vào đôi môi đỏ mọng của nàng, đưa lưỡi tìm lấy đầu lưỡi thơm tho của nàng.
Hỗ Tam Nương không phản đối, cuồng nhiệt đưa lưỡi lại hưởng ứng.
Hồi lâu, đôi môi mới tách nhau ra, Hỗ Tam Nương nhìn gã thều thào :
– Tướng công, thiếp yêu chàng.
– Ta cũng yêu nàng. Chỉ là không biết, nàng từ lúc nào đã yêu ta vậy ?
Hỗ Tam nương trìu mến nhìn gã, hôn gã một nụ hôn thật sâu rồi nói :
– Thiếp trước giờ coi thường chàng, cứ tưởng chàng là phường ăn chơi trác táng. Thế nhưng từ lúc chàng cứu Lâm Xung, dần dần thiếp đã thay đổi ấn tượng về chàng. hóa ra chàng cũng có lúc làm việc tốt. Sau này chàng cưới Bình Nhi muội, lại bỏ hẳn ăn chơi đàng điếm. Nhưng như vậy chưa đủ, chàng có biết ta yêu chàng từ lúc nào không ? Chính là vào cai đêm chàng cưới Kim Liên muội muội rồi chạy vào sương phòng a khóc lóc, ta mới biết chàng cũng là người cô đơn khổ mạng. Lúc ấy, trái tim ta đã bắt đầu rung động rồi. Tướng công… chàng sau này lại vì ta và Kim Liên muội muội mà dám giết Võ Đại mà chàng thập phần kiêng kỵ, lại vì Kim Liên mà ba quỳ chín lậy bước lên Cổ Mộ. Từ lúc đó, ta đã biết, trái tim ta đã thuộc về chàng rồi.
Tây Môn Khánh nghe vậy cảm động, lại đè nàng xuống hôn thật mạnh :
– Tam Nương, ta yêu nàng.
Hỗ Tam Nương mặt đỏ bừng e thẹn :
– Tướng công, thiếp cũng yêu chàng.
Bất chợt, tiếng cười khúc khích ngoài cửa vang lên, hai người Lý Bình Nhi và Phan Kim Liên vén màn bước vào đồng thanh nói :
– Tướng công, thiếp cũng yêu chàng.
Tây Môn Khánh nhìn hai nàng rồi lại nhìn Hỗ Tam Nương trên người mình, trong lòng ngập tràn hạnh phúc.
HẾT TRUYỆN.
LỜI CUỐI:
Vậy là cuối cùng, tác phẩm đầu tay của mình đã kết thúc sau hơn một tuần. :p
Vốn lúc đầu còn định làm một tác phẩm thật hoành tráng, có những nhân vật chỉ xuất hiện lướt qua như Lâm Nương tử, Bàng Xuân Mai, Lục Tiểu Phụng… còn có nhiều nhân vật như Đông Tà cùng Đạn Chỉ Thần Thông, Ngọc Tiêu Kiếm Pháp, Đoàn Dự với Lục Mạch Thần Kiếm, Hồng Thất Công với Đả Cẩ Bổng… Còn nhiều ý tưởng định viết ra nhưng cuối cùng cũng thôi
phần vì mình thực sự hơi yếu khi viết những đoạn XXX
phần lại có phần tự ái vì muốn kết thúc tác phẩm cho nhanh để khỏi mang tiếng dịch truyện :p ( Mình hơi trẻ trâu)
cám ơn các bạn đã đồng hành với Tây Môn Khánh trong suốt thời gian qua
hẹn gặp các bạn trong một tương lai gần với một tác phẩm khác
Lời cuối của lời cuối
Một năm sau, tại Đại Việt, một thiếu phụ gương mặt xinh đẹp, ngồi ngắm hoa mai trong vườn, tay xoa xoa bụng mỉm cười hạnh phúc:
– Đại tỷ, không ngờ trong ba chúng ta, người đầu tiên mang cốt nhục của Tây Môn gia không ngờ lại là tỷ. Thật khiến người ta ngưỡng mộ hết sức.
– Tam muội, ngươi mau cố gắng lên, phải tranh thủ lúc đại tỷ đang kiêng cữ mà chiếm đoạt tướng công đi.
– Còn nói muội, nhị tỷ không phải quấn lấy tướng công suốt sao?
Một giọng nam nhân cười ha hả:
– Ba vị nương tử, cảm thấy hoa mai ở nước Việt thế nào?
Ba người nghe giọng tướng công của mình đều nhào vào lòng gã:
– Rất đẹp, sau này chúng ta cứ gọi đây là Vạn Mai Sơn trang nhé. Phải rồi, đại tỷ, tỷ sắp sinh rồi, có định đặt tên con là gì không?
– Ha ha, cứ gọi là tiểu Bảo đi…
Thiếu phụ được gọi là đại tỷ dí đầu gã:
– Tên quê mùa chết đi được. Phải rồi tướng công, ở đây cái gì cũng tốt, nhưng thời tiết nóng quá, ta thật có chút nhớ mùa đông ở Đại Tống. Ta hồi nhỏ rất thích thổi tuyết, con chúng ta sau này cứ gọi là Xuy Tuyết được không?
Người nam nhân gật gù:
– Xuy Tuyết, tên rất hay, Xuy Tuyết, Tây Môn Xuy Tuyết. FUck… con ta là Tây Môn Xuy Tuyết ư?
Nhớ lại, nơi này vừa được đổi tên thành Vạn Mai Sơn Trang, con mình lại tên là Tây Môn Xuy Tuyết…