Xuyên Việt Tây Môn Khánh cười nhạo Thủy Hử - Chương 23
- Home
- Xuyên Việt Tây Môn Khánh cười nhạo Thủy Hử
- Chương 23 - Đại kết cục, tướng công, ta yêu chàng (1)
Vừa thấy Võ tòng, Lâm Xung và Lỗ Trí Thâm biến sắc, hai người toan nhặt vũ khí xông ra thì Tây Môn khánh đã ngăn lại.
– Hai người lúc này ra chỉ có nạp mạng.
Hai người thở dài tự biết bản thân họ lúc này chi còn nửa cái mạng tàn, cho dù hai người liên thủ, cũng chẳng thể chặn võ Tòng cho Tây Môn khánh bỏ chạy chứ đừng nói đến đánh thắng y.
Hỗ Tam Nương chống song kiếm xuống sàn xe, định đứng lên thì Tây Môn Khánh đã nhìn nàng cười khổ:
– Tam Nương, nàng so với hai hai vị ca ca cũng chẳng khá hơn bao nhiêu. Hơn nữa nàng không phải không biết, đây là định mệnh của ta và Võ Tòng. Nàng hà tất phải can dự.
Hỗ Tam Nương chảy nước mắt, dùng hết sức tát gã một cái thật mạnh:
– chàng là đồ ngốc.
Tây Môn Khánh xoa xoa mặt cười mếu:
– Nương tử, nàng xem, nàng yếu đi nhiều rồi, nếu lúc này ta đè nang xuống hấp diêm thì liệu nàng có kháng cự nổi không?
Hỗ Tam Nương không ngờ không chút phản ứng trước lời cợt nhả của gã, nước mắt vẫn không ngừng rơi:
– Được lắm, nếu ngươi qua được kiếp nạn này, lão nương cho ngươi cưỡng bức.
Tây Môn Khánh cười ha hả : “Một lời đã định.” Rồi quay sang nhìn Lý Bình Nhi và Phan Kim Liên:
– Xin lỗi, ta vốn muốn bảo bọc tốt cho hai nàng. Thế nhưng không ngờ niềm vui ngắn chẳng tày gang lại để hai nàng cùng ta mang họa sát thân.
Lý Bình Nhi òa khóc nức nở:
– Đều tại Bình Nhi không tốt, để tên khốn kiếp kia lừa gạt hại tướng công.
Phan Kim Liên cũng khóc:
– Nếu không phải tại thiếp, sao chàng lại trở mặt với Võ Tòng chứ.
Tây Môn Khánh ôm lấy hai nàng
– Khờ quá, ta không trách hai người. Đây là số mệnh của ta, không ai có thể thay đổi được.
Nói rồi, gã nhẩy xuống xe, nhìn Võ Tòng cười ha hả:
– Tiểu đồ đệ Võ Tòng, vi sư Tây MÔn Khánh ở đây.
Võ Tòng lạnh lùng nhìn gã hừ lạnh:
– Từ ngày ngươi giết huynh trưởng của ta, ta và ngươi đã ân đoạn nghĩa tuyệt. Hôm nay ta phụng mệnh quân sư Ngô Dụng ở đây chờ ngươi. Chớ nói đến chuyện trước đây nữa.
Tây Môn Khánh lắc lắc đầu:
– Ta nói ra chuyện ngày trước không phải hy vọng ngươi ta cho ta một mạng. Võ Tòng, nếu ta nói rằng ngay từ lần đầu tiên gặp ngươi, ta đã biết giữa hai ta nhất định sẽ có ngày này, ngươi có tin không?
Võ Tòng lạnh nhạt:
– Cho nên ngươi ra sức lấy lòng ta?
– Không sai. Mọi chuyện vẫn diễn ra rất tốt đẹp cho đến khi Võ Đại Lang xuất hiện.
Gã vừa nói đến đây, Hỗ Tam Nương đã nhẩy xuống khỏi xe:
– Võ Tòng, tên khốn kiếp Võ Đại là do ta giết. Ta đã ngứa mắt hắn từ lâu rồi, đến khi hắn cưỡng gian Kim Liên muội thì ta không kìm lòng được… Tây Môn khánh chỉ là…
Tây Môn Khánh gạt phắt đi:
– Tam Nương, không cần phải nói nhiều. Từ khi ta giật thanh kiếm khỏi tay nàng ta đã quyết định Võ Tòng nhất định phải do ta đối mặt.
Hỗ Tam Nương nhìn gã bàng hoàng:
– Tên khốn kiếp… hóa ra ngươi không muốn ta phải đối mặt với Võ Tòng nên mới giật kiếm để tự tay giết Võ Đại Lang. Ngươi trốn tránh cả một đời mà vì một phút nông nổi như vậy có đáng không?
Tây Môn khánh cười ha hả:
– Ta không vĩ đại như vậy đâu. Chỉ là lúc nhìn thấy Kim Liên bị tên khốn kiếp đó cưỡng gian, ta chợt thông thoáng một số điều thôi.
Phan Kim Liền òa khóc, chạy tới ôm chân Võ Tòng:
– Võ Nhị Lang, tất cả là do ta… đầu đuôi mọi chuyện là do ta không tốt để Võ Đại nổi tà tâm. Nếu không có ta, mọi người vẫn tốt đẹp. Ta là nguồn cơn của tai họa… ta van xin ngươi, nếu ngươi muốn cứ giết ta, xin ngươi hãy bỏ qua cho tướng công.
Võ Tòng không nhìn đến nàng vẫn lạnh lùng nhìn Tây môn Khánh không chút biểu cảm.
Tây Môn khánh quát lớn:
– Kim Liên, lui lại cho ta.
Rồi gã nhìn Võ Tòng :
– Võ Tòng. Ta tuy vì e dè với ngươi nên mới mời ngươi về Lệ Đông Viện nhưng ta đối với huynh đệ ngươi không thẹn với lương tâm. Võ Đại là một tên khốn nạn. Ta giết hắn không chút hối hận. Cho dù ta có quay ngược thời gian một lần nữa, ta cũng sẽ không chút do dự giết chết hắn thêm lần nữa.
Ngừng một lát, gã thở dài :
– Có điều chúng ta đã lâm vào bước đường này, Võ tòng, ngươi là người quang minh lỗi lạc, ân oán phân minh, ngươi muốn giết cứ giết một mình ta, xin hãy tha cho mọi người.
Võ Tòng vung tay cầm một thanh đoản đao, gằn từng tiếng :
– Được… Hôm nay ta nhất định trả thù cho đại ca. Những người không liên quan, một người ta cũng không giết.
Tây Môn khánh cười :
– Giỏi, quả nhiên là hảo đồ nhi. Ta tin ngươi là người giữ chữ tín.
– Tướng công…
– Tướng công…
– Tam đệ….
Tây Môn Khánh không màng đến mọi người đang kêu gào mình, gã đi tới trước mặt Võ Tòng khoanh tay sau lưng thản nhiên :
– Tới đi, trả thù cho Võ Đại Lang đi.
Một tiếng xoẹt vang lên, mọi người kêu lên thất thanh.
Tại sao Tây Môn khánh không thấy đau ? Không lẽ Võ Tòng ra tay quá nhanh, mình chết mà không mang một chút đau đớn ư ?
Gã từ từ mở mắt mới phát hiện Võ Tòng đang quỳ trong vũng máu, dưới chân gã, một cánh tay vẫn giật giật mấy ngón.
– Võ Tòng… ngươi…
Võ Tòng mặt tái nhợt, nhưng giọng vẫn không chút biến đổi chậm rãi nói:
– Ta là người đưa đại ca vào Lệ Đông Viện, cũng là người không biết khuyên nhủ đại ca để y làm xằng làm bậy. Kim Liên sư nương có thể nói do ta gián tiếp làm hại. Ta rời khỏi Lệ Đông Viện chính là không còn mặt mũi nào nhìn sư phụ và sư nương trở về. Hôm nay trí Đa Tinh Ngô Dụng vì đề phòng người chạy trốn, nên mới chủ động xin ra chặn mọi người. Mục đích chính là để mở đương cho mọi người trốn chạy.
Tây Môn khánh thấy Võ Tòng như vậy rơi nước mắt nhào tới ôm chặt lấy gã :
– Võ Tòng, đệ sao khờ vậy ? Tại sao lại tự chặt tay mình ?
Võ Tòng lắc đầu :
– cánh tay này vừa là ta đền cho đại ca, vừa là ta thay mặt y trả lại cho sư nương. Sư phụ, bọn Tống Giang, Tiều Cái đều là bậc kiêu hùng, bọn chúng hận người đến tận xương tủy, bọn chúng nhất định sẽ không để người yên. Ta có thể giúp người tránh được kiếp này, nhưng không thể tránh được những thủ đoạn sau này của bọn chúng. Sư phụ, hãy tự bảo trọng.
Lỗ Trí Thâm cười ha hả :
– Hảo hán tử, coi như bọn ta không nhìn lầm ngươi.
Tây Môn khánh bịn rịn :
– Võ Tòng, đi với chúng ta. Ngươi trở về, bọn Tiều Cái cũng nhất định không tha cho ngươi.
Võ Tòng lắc đầu :
– Sư phụ. Tuy ta không muốn giết ngươi nhưng cũng không thể nào sống chung với người đã giết đại ca mình. Hơn nữa cũng chẳng còn mặt mũi nào gặp kim Liên sư nương.
Tây Môn khánh thấy ý Võ tòng đã quyết, cũng không nhiều lời bèn nói :
– Võ Tòng, bọn Tiều Cái, Tống Giang miệng đầy nhân nghĩa nhưng e cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì. Ở cùng bọn chúng nhất định ngươi sẽ gặp họa.
– Sư phụ, bảo trọng.
Nhìn theo bóng lưng Võ Tòng lếch thếch đi, Tây Môn khánh thở phào, gã biết, cuối cùng cơn ác mộng của gã đã chấm dứt.
* * *
– Tam đệ, bây giờ chúng ta đi đâu ? Chi bằng cướp một ngọn núi rồi…
– Cao Nha Nội nói đúng, hiện giờ hắc bạch lưỡng đạo đều truy sát chúng ta, Đại Tống đã sớm không còn chỗ để chúng ta dung thân nữa rồi.
– Ý của đệ là…
– Đệ biết ở phía nam có một vương quốc gọi là Đại Việt, nước tuy nhỏ nhưng người dân nơi đó đều hiền lành, đôn hậu. Triều đình anh mình, dân chúng an cư lạc nghiệp. Chúng ta cứ tới đó rồi tính tiếp.
* * *
Hôm nay không hiểu sao, Lý Bình Nhi và Phan Kim Liên đều nói muốn hàn huyên tâm sự, Tây Môn Khánh không biết làm sao đành ôm gối hậm hực ngủ một mình.
Nửa đêm, gã đang say giấc nồng, đột nhiên một hương thơm nhàn nhạt bay vào mũi, gã choàng tỉnh dậy đã thấy Hỗ Tam Nương nhìn gã cười lạnh :
– Tướng công của ta, hai ngày trước ở Sư Tử Lâm, ai nói muốn cưỡng bức ta ?
Tây Môn Khánh mồ hôi tuôn ra như tắm, gã hoảng hồn lấp liếm :
– Là ai ? Là thằng cờ hó nào muốn cưỡng bức nương tử ta ? Nàng mau nói cho ta, ta nhất định đem hắn băm thành vạn đoạn, đem con cặc của hắn ném cho chó ăn. CHo hắn kiếp sau có đầu thai cũng chỉ có thể làm thái giám. Nương tử, là thằng khốn nạn nào vô lễ với nang, cứ nói, tướng công sẽ ra mặt cho nàng.
Hỗ Tam Nương nhìn con hàng trước mặt đần người, móa, biết tên này da mặt dầy, nhưng dầy tới cấp độ này thì đúng là không còn lời nào để nói.
– Được, vậy dao đây, ngươi tự chặt con cặc xuống ném cho chó ăn cho lão nương.
Tây Môn Khánh nhìn con dao sáng loáng trước mặt cười hì hì :
– Úi cha, dao tốt, dao tốt. Nương tử, nàng mua ở đâu vậy ? Sau này chỉ cho ta, ta nhất định sẽ…