Xuyên Việt Tây Môn Khánh cười nhạo Thủy Hử - Chương 22: Sư tử lâm, thầy trò gặp mặt
Lúc này lửa cháy bùng lên, từ khắp bốn phương, binh lính ùa vào.
mặt Tây Môn Khánh trắng bệch, cả quần áo cũng quên mặc.
Mọi người chưa hiểu đầu cua tai nheo ra sao nhưng thấy binh lính ùa vào bắt người, cũng ra sức chống trả.
– Hiền đệ, rốt cuộc là chuyện gì vậy? – Lâm Xung vừa đánh vừa quát hỏi.
Tây Môn khánh gào lên oan ức:
– Bài thơ treo trước cửa viện là bài thơ tạo phản. Tên cao nhân hôm trươc tới nhà chúng ta tám phần là Ngô Dụng của Lương Sơn Bạc. Tên đê tiện tiểu nhân, thừa dịp ta không có mặt lại bày kế lừa gạt mọi người.
Mọi người nghe vậy không khỏi tự trách bản thân mình không nhận ra bẫy rập của đối phương.
Lý Bình Nhi nghe thấy vậy càng hối hận hơn gấp bội, nàng la lên:
– Ngưng lại đi, tất cả là lỗi của ta. Bài thơ là do ta treo. Ta nguyện …
Tây Môn Khánh quát lớn :
– Nàng nói cũng vô dụng. Quan phủ đã nắm được chứng cứ này nhất định không bỏ qua cho chúng ta. Trông chờ vào sự thương hại của bọn chúng ch i bằng tìm cách phá vây.
MỌi người nghe Tây Môn khánh nói đều gật đầu khen phải.
Có điều quan binh ùa đến càng lúc càng đông, nói phá vây thì dễ, chẳng qua làm mới thấy khó hơn lên trời.
Cũng may, Lâm Xung và Lỗ Trí Thâm đều là cao thủ bậc nhất, Hỗ Tam Nương cũng không phải thứ bỏ đi. Những ngày qua, Lâm, Lỗ đều huấn luyện gia nhân của Tây Môn phủ nên trong nhất thời ba khắc, bọn họ vẫn không nguy hiểm đến tính mạng.
Cho đến rạng sáng hôm sau, đoàn người từ Lệ Đông Viện đã đến cửa Nam thành. Đáng tiếc, ngoại trừ vợ chồng Lâm Xung, Lỗ Trí Thâm, Tây Môn khánh và ba người vợ, gia đinh trên dưới chỉ còn hơn hai mươi người.
Lúc này trên người Lâm Xung, Lỗ Trí Thâm đã toàn máu, Hỗ Tam Nương cũng ăn trúng bốn nhát đao. Những gia đinh còn lại bị thương thì chẳng kể xiết.
Đúng lúc này, cánh cửa thành Nam mở ra.
Một viên tướng tay cầm đao dài, đầu đội kim ngôi gương mặt có một vết bớt xanh.
Vừa thấy người này, Tây Môn khánh đã cảm thấy da đầu tê buốt.
Kẻ có dung mạo này chỉ có một : Thanh diện thú Dương Chí, người đã đánh với Lâm Xung bất phân thắng bại dưới núi Lương Sơn.
Nếu bình thường, Lâm Xung cũng chỉ có thể đấu ngang ngửa với y, thế nhưng lúc này bọn người Lâm Xung đã chiến đấu cả đêm, Dương Chí lại nhàn nhã chờ đợi, còn dẫn theo binh lính đến đây. cho dù dùng đầu gối cũng biết kết quả sẽ thế nào.
Triều đình cũng quá coi trọng Tây Môn Khánh đi chứ.
Dương Chí không ngờ lại giục ngựa tới trước mặt mọi người, ôm quyền nói :
– Tại hạ Dương Chí, cho hỏi ai là Tây Môn đại quan nhân.
Tây Môn Khánh không ngờ Dương Chí lại chỉ đích danh tên mình, tuy chưa hiểu ý tứ đối phương ra sao nhưng cũng bước tới ôm quyền nói :
– Tại hạ Tây Môn Khánh. Ra mắt Dương đại nhân.
Dương Chí vội vàng xuống ngựa nói :
– Ngày trước Tây Môn đại quan nhân cho người viện trợ giúp Dương Chí thoát khỏi mưu kế của phường tặc khấu, ơn này Chí mãi không quên.
Tây môn khánh nghe vậy không khỏi thở phào một hơi :
– Chỉ là không nỡ để người anh hùng bị phường gian tặc hãm hại. Hiện tại bản thân tại hạ cũng bị tên Ngô Dụng vu oan mà muôn miệng khó phân.
Ý tứ của gã rất rõ ràng, ngày đó ta kính trọng ngươi là anh hùng nên mới ngăn cản bọn Tiều cái cướp của nhà ngươi. Hiện giờ ta bị bọn chúng báo thù, nếu ngươi ra tay giết bọn ta để cướp công thì khác nào lấy oán báo ân, sau này làm sao đi lại trên giang hồ ?
Dương Chí cười lạnh :
– Chẳng qua hiện giờ Dương Chí mang theo công vụ trên người. Không thể làm khác…
Lỗ trí Thâm nghe vậy tức chửi ầm lên :
– Họ Dương kia, tam đệ của ta vì sao đắc tội với Ngô Dụng của Lương Sơn ? Không phải vì ngươi sao ? con mẹ nó, giờ ngươi lấy oán báo ân. Tới đây, hòa thượng ta cùng ngươi đại chiến ba trăm hiệp. Hôm nay nếu không chết, nhất định đem cái sự tích Dương Chí báo ân này truyền tụng khắp giang hồ cho người phỉ nhổ.
Dương Chí cười xua tay nói :
– Hoa Hòa Thượng quả nhiên nóng tính, sao không hỏi xem hôm nay tại hạ theo công vụ tới để làm gì ?
Lỗ trí Thâm hừ một tiếng nói :
– ngươi đã làm tay sai triều đình tới đây há không phải giết ân nhân để cầu vinh sao ?
Dương Chí nói :
– Sai rồi. Ta hôm nay phụng mệnh Nha Nội tới đây để nói với Tây Môn đại quan nhân mấy câu.
– Nha Nôi ? là Cao Nha nội ?
Dương Chí cười cười :
– Đương nhiên là Cao Nha Nội. Người biết ngươi tuyệt đối không có tư tưởng mưu phản nhưng lại không thể đứng ra minh oan cho ngươi. Nên chỉ biết âm thầm phái tại hạ tới nơi này.
Tây Môn Khánh âm thầm cảm động. Thực không ngờ một tên khốn nạn từ đầu đến chân như Cao Nha NỘi cũng biết nói nghĩa khí. Đúng là như Châu Tinh Trì nói, đến một tờ giấy chùi đít cũng có giá trị của nó. Nghĩ lại bản thân mình trước đây còn âm thầm chửi rủa, tính kế sau lưng y, không khỏi cảm thấy tự xấu hổ.
Dương Chí không nhận ra biểu hiện của Tây Môn khánh lại nói :
– Nha Nội nói rằng hiện Tây Môn đại quan nhân đã thành khâm phạm truy nã của triều đình, lại bị giặc khấu Lương Sơn truy đuổi, Đại Tống đã không còn chốn dung thân nữa rồi. Hiện giờ người khuyên ngài tốt nhất nên lánh ra quan ngoại, nếu còn muốn trở về Đại Tống, đợi qua vài ba năm, chuyện này lắng xuống thì hãy tính tiếp. Ở đây có một cỗ xe ngựa có đóng dấu quan binh, có ít tiền để mọi người làm lộ phí. Xin hãy mau chóng lên đường.
Tây Môn Khánh cảm động chắp tay hướng về phía Đông Kinh vái một vái dài :
– Sống lâu mới biết lòng người. Xin Dương tướng quân trở về nói với nha nội, sau này Tây Môn khánh nhất định báo đáp.
Nói rồi dứt khoát dìu Lâm Xung, Lỗ trí thâm và người nhà lên ngựa, lại nhờ Dương Chí an bài cho mấy chục người vệ binh trung thành rồi giục ngựa đi thẳng.
Trên xe . Tây Môn Khánh đã mặc y phục chỉnh tề, nhìn mấy người trước mặt, Lâm Xung và Lỗ Trí Thâm bị thương cực nặng, gần như chẳng còn chút năng lực nào chiến đấu nữa, Hỗ Tam Nương cũng chẳng khá hơn là bao, đành thở dài nói :
– Lần này triều đình lẫn tặc khấu chỉ nhắm vào Tây Môn khánh.Hai vị đại ca, chúng ta chia tay từ đây. Hai huynh bản lĩnh ngút trời, đi tới đâu cũng sẽ thành anh hùng một phương, không nhất thiết phải theo ta đi trốn chui trốn nhủi. Nếu còn nghĩ tình huynh đệ, xin hãy thay đệ chăm sóc cho Bình Nhi và Kim Liên , sau này tìm một nơi thật tốt lành đừng để ai khi phụ hai nàng.
Nghe Tây Môn khánh nói vậy, Lâm Xung và Lỗ trí Thâm ngẩn người ra, còn Lý Bình Nhi và Phan Kim Liên thì òa khóc nức nở, một mực nắm lấy tay gã thề chết không rời.
Lỗ Trí Thâm qua cơn bất ngờ thì đôi mắt đỏ hoe, miệng chửi ầm lên :
– Ngươi cho hòa thượng ta là hạng ham sống sợ chết ư ? Lời chó má vậy ngươi cũng nói được, mẹ nó, nếu không phải trót thề cùng sinh cùng tử với ngươi, hòa thượng ta đã một trượng đánh chết ngươi rồi.
Lâm Xung điềm đạm :
– Tam đệ, từ ngày đệ cứu chúng ta, mạng của lâm Xung đã là của đệ. Việc này không cần nói nữa.
Tây Môn Khánh nước mắt lưng tròng, chắp tay về phía hai người vái một vái thật sâu rồi quay sang nhìn Hỗ Tam Nương cười khổ.
– Nương tử, hai ta vốn là vợ chồng hữu danh vô thực. Nàng không nhất thiết phải trở về cùng ta bôn ba. Cứ về Hỗ gia trang nhà nàng, nàng chịu Chúc Bưu cũng được, không chịu cũng được. Có điều sau này nghe ta nói, nếu gặp giặc Lương Sơn đánh tới, nhất định phải chạy, còn gặp một tên gọi là Nụy cước Hổ Vương Anh thì đừng do dự, cứ một đao chém chết thằng chó đó.
Hỗ Tam nương không đáp lời gã, gương mặt nàng trắng bệch chỉ về phía trước :
– Bớt nói nhảm đi. Tây MÔn Khánh, chàng xem, phía trước là …
Theo tay nàng chỉ, Tây Môn Khánh nhìn tấm bia đá bên bìa rừng, gương mặt lập tức tái mét.
SƯ TỬ LÂM.
Hóa ra mình nhất mực trốn tránh Sư Tử Lâu, không ngờ lại còn một Sư Tử Lâm trên đời. Đúng là mọi con đường đều dẫn đến thành Trone, có né tránh thế nào cũng không thoát khỏi vận mệnh ông trời an bài
Nghĩ đến đây, Tây Môn Khánh hít một hơi lạnh, gã dừng đánh xe, nhẩy xuống hét lớn :
– Võ Tòng, Tây Môn Khánh ở đây.
Từ bìa rừng, một người đầu đeo khăn tang, tay cầm trường côn, nét mặt lạnh lùng bước ra.
Quả nhiên là Võ Tòng.