Xuyên Việt Tây Môn Khánh cười nhạo Thủy Hử - Chương 21: Đòn trả thù điên cuồng của Lương Sơn hảo hán
- Home
- Xuyên Việt Tây Môn Khánh cười nhạo Thủy Hử
- Chương 21: Đòn trả thù điên cuồng của Lương Sơn hảo hán
Bảy ngày sau, Phan Kim Liên, Tây Môn Khánh và Hỗ Tam Nương đã trở về đến Lệ ĐÔng Viện
Phan Kim Liên sau khi được Tây Môn Khánh an ủi, cơn ác mộng về Võ Đại Lang đã bớt đi nhiều, nàng vốn là cô gái mệnh khổ, nay lại được Tây Môn Khánh hết sức an ủi, vỗ về nên tâm trạng cũng sớm nguôi ngoai.
Chỉ có điều Hỗ Tam Nương từ sau khi gặp Lâm triều anh thì càng lúc càng trầm lặng, thậm chí thơ thẩn, ngay cả đấu võ mồm với Tây Môn Khánh cũng có lúc lơ đễnh không tập trung. Thi thoảng lại nhìn gã với ánh mắt hết sức kỳ lạ.
Nhưng Tây Môn Khánh cũng không để ý quá nhiều.
Vừa đến cổng, Tây Môn Khánh đã thấy một tấm phướn viền vàng treo lơ lửng trước cổng, phía trên còn bốn câu thơ
Tây hoa phơ phất chiếc thuyền trôi
Môn hạ rong chơi buổi tối trời
Khánh kiệt vinh quang âu do số
Phản mình lánh nạn dễ như chơi.
Tây Môn Khánh nghe bốn câu này có chút quen tai, nhưng nhất thời gã cũng chẳng nhớ ra.
Sau khi đến nơi, Tây Môn Khánh mới biết, sau khi gã rời nhà lên Chung Nam Sơn có không ít chuyện xảy ra.
Thứ nhất, Võ Tòng quả nhiên theo kế hoạch của Tây Môn Khánh mà phá được âm mưu cướp cống phẩm ở Hoàng Nê Cương, dưới sự tiến cử của Dương Chí, y được triều đình trọng thưởng, ban chức bộ đầu.
Chỉ có điều sau khi về đến Lệ Đông Viện, biết được tin anh trai mình chết dưới tay sư phụ, Võ Tòng gầm lớn tên Tây Môn Khánh rồi bỏ đi không nói thêm một lời.
Đối với việc này, Tây Môn Khánh không khỏi cảm khái, lúc này gã đã hoàn toàn bó tay, chỉ còn biết phó mặc số phận của mình và Võ Tòng sau này cho ông trời.
Tin thứ hai không liên quan đến Tây Môn Khánh nhưng khi nghe thấy lại khiến gã sửng sốt không thôi.
Bảy người bọn Tiều Cái sau khi cướp cống phẩm không thành trở thành tội phạm bị triều đình truy nã thì giống như trong nguyên tác, xông thẳng lên Lương Sơn Bạc, chém chết Vương Luân trở thành thống lĩnh.
Chỉ là trong đoàn người lại có thêm một người; Cập Thời Vũ Tống Giang.
Như vậy so với trong Thủy Hử, những người này lên Lương Sơn đều sớm hơn so với dự định. Nhất là cái tên Tống Giang này. mà cả tám người này có thể nói chính một tay gã gián tiếp đưa lên Lương Sơn.
Không được, bọn họ đều là bậc kiêu hùng, bị mình hãm hại như vậy, nhất định phải cảnh giác.
* * *
Tây Môn Khánh đẩy Phan Kim Liên nằm ngửa ra giường nhưng cô nàng tinh quái đã nằm sấp, ép sát phần thân trên xuống còn cặp mông chổng về phía gã để lộ cái lỗ thiên thai mời gọi.
Tây Môn Khánh xốc tới, cắm mạnh con cặc vào lỗ lồn Phan Kim Liên, Lý Bình Nhi nằm bên cạnh uốn éo người một cách sảng khoái nhìn tướng công đang quần nhau với tân nương của chàng.
Lúc này, Tây Môn khánh đang ôm chặt lấy hai bên hông của phan Kim Liên, con cặc đút thật sâu vào rồi địt một cách dứt khoát, từng cú, từng phát chọc mạnh vào lồn nàng, da thịt chạm nhau lạch bạch khiến Phan Kim Liên rên lên đầy nhục cảm.
Tây Môn khánh hoàn toàn làm chủ mọi chuyển động của mình, dưới gã, Phan Kim Liên như một món báu vật mà gã giữ chặt, thọc ra thọc vào một cách thoải mái. Con cặc khổng lồ của gã đâm đến tận gốc rồi lại rút ra, đâm vào liên tục. Do Phan Kim Liên nằm thấp nên Tây Môn KHánh phải hơi khom chân, cong người mà địt. Lý Bình Nhi đang nằm dưới chợt lại gần, lùa đầu lưỡi vào giữa hai khe mông của gã.
Tây Môn Khánh rùng mình, cảm giác vô cùng tuyệt diệu. Con cặc của gã đang địt Phan Kim Liên còn Lý Bình Nhi lại nhét lưỡi nóng hổi của nàng mà bú liếm lỗ đít của gã. Ba người đều chọn được vị trí thú vị và say sưa như vậy. Sau một hồi, Tây Môn KHánh rút cặc ra khỏi lồn Phan Kim Liên rồi đút ngay vào miệng của Lý Bình Nhi. Lý Bình Nhi quỳ ngậm lấy con cặc của gã, mùi vị lồn của Phan Kim Liên còn đọng lại trên con cặc của Tây Môn Khánh tạo lên một cảm giác mới mẻ, kích động khiến nàng bú mút say sưa.
Phan Kim Liên thấy Lý Bình Nhi liếm lỗ đít của Tây Môn Khánh nên cũng vội bò dậy, ngửa đầu chui từ phía sau vào giữa hai chân của Tây Môn Khánh đang đứng, gã hiểu ý, dạng chân ra, kẹp chặt lấy đầu nàng. Cảm giác lúc này không gì sánh được, toàn bộ vùng phía dưới của gã cọ lên mặt Phan Kim Liên, riêng lỗ đít thì được nàng lè lưỡi ra liếm liên tục. Từ phía tước thì được Lý Bình Nhi bú mút say sưa. Sự kích thích tuột cùng của hai người vợ xinh như hoa như ngọc khiến Tây Môn khánh cũng không chịu được, gã thở hổn hển, tay chân run bần bật rồi hộc một tiếng, xối nguyên dòng tinh dịch vào cổ họng của Lý Bình Nhi. Phan Kim Liên tieps tục liếm lỗ đít của gã đến khi gax thỏa mãn trọn vẹn, nằm ra thở hồng hộc. Lý Bình Nhi mỉm cười, ôm lấy Phan Kim Liên, hai đôi môi xinh xắn dính vào nhau, chia sẻ tình ngụm tinh dịch nóng hổi rồi hai đôi tay mơn trớn khắp cơ thể của Tây Môn khánh cho đến khi gã chìm vào giấc ngủ.
Chợt Tây Môn khánh hỏi:
– Bình Nhi, tấm trướng treo trước cửa là ai đem tới vậy?
Lý Bình Nhi không hiểu sao gã đột ngột hỏi vậy bèn trả lời:
– Hôm trước có một cao nhân dắt theo một tên đạo đồng tóc đỏ đến trước cửa nhà chúng ta. Người này nói dạo này tướng công phạm phải vận xui rủi nên tặng cho bốn câu thơ đó, bảo là con đường sau này để chàng lánh nạn.
Tây Môn Khánh chợt bật dậy, mồ hôi toát ra như tắm.
Vụ này sao quen quen.
Tây Môn khánh lầm bầm đọc lại bốn câu thơ :
Tây hoa phơ phất chiếc thuyền trôi
Môn hạ rong chơi buổi tối trời
Khánh kiệt vinh quang âu do số
Phản mình lánh nạn dễ như chơi.
Ta fuck. Cuối cùng Tây Môn khánh đã nhớ ra.
Gã cao nhân kia không phải ai khác, chính là tên khốn nạn Trí Đa TInh Ngô Dụng.
Trong phiên bản Thủy Hử gốc, Ngô Dụng dẫn theo Lý Quỳ giả làm đạo đông đến lừa Lư Tuấn Nghĩa. So với cách mà bọn chúng áp dụng cho Tây Môn Khánh không khác bao nhiêu. Thậm chí ngay cả câu thơ cũng gần như y xì đúc :
Lư hoa phơ phất chiếc thuyền rơi
Lư hoa phơ phất chiếc thuyền bơi,
Tuấn kiệt rong chơi buổi tối trời,
Nghĩa đến khi cùng là số mệnh,
Phản mình lánh nạn dễ như chơi.
Ghép bốn chữ lại chính là lư Tuấn Nghĩa phản. Còn 4 câu thơ của lại cũng vừa vặn là Tây Môn Khánh Phản.
mồ hôi Tây Môn Khánh tuôn ra như tắm. Vốn biết mấy gã hảo hán Lương Sơn có thù oán với gã, không ngờ bọn họ lại coi trọng gã như vậy.
Hỏng bét rồi.
– Binh Nhi, tấm trướng này đã treo lâu chưa ?
– Đã được ba hôm rồi. Hôm trước tri phủ đại nhân điqua còn đứng nhìn tấm phướn đó hồi lâu, thậm chí còn chép lại khen thơ hay.
Tây Môn khánh ba hồn bảy vía lên mây, gã chẳng màng bản thân đang trần như nhộng, vội vàng bổ dậy, chạy ra ngoài la lớn :
– Chuyện lớn rồi, Lỗ đại ca, Lâm Nhị ca, Nương tử… Mọi người mau tập trung ra đây.
Khi mọi người vừa tập trung, Tây Môn Khánh chỉ kịp khoác lên người chiếc áo choàng, chưa kịp giải thích, bên ngoài đại sảnh đã rầm một tiếng. Tiếng la ó om tỏi :
– Phản tặc Tây Môn khánh, mau bó tay chịu trói.