Xuyên Việt Tây Môn Khánh cười nhạo Thủy Hử - Chương 20: Phan Kim Liên, ta yêu nàng
Tây Môn Khánh nhìn Võ Đại Lang nằm trong vũng máu, gương mặt cực kỳ bình thản, không có chút cảm xúc.
Cuối cùng gã đã giết Võ Đại Lang.
Võ Tòng đối với gã tuy kính yêu nhưng còn xa xa mới bằng người anh ruột thịt cùng nhau lớn lên từ bé đến lớn này.
Võ Tòng khẳng định sẽ không bỏ qua cho Tây Môn Khánh.
Từ lúc sống lại đến giờ, Tây Môn Khánh một mực né tránh kết cục này, cuối cùng chính bản thân gã lại tự mình đâm chết Võ Đại Lang.
Đúng lúc gã còn đang phân vân, tiếng Phan Kim Liên đã gào lên:
– Không… không… tránh xa tôi ra…
Đôi mắt Phan kim Liên thất thần, chân tay không ngừng quơ quào trước mặt.
Tây Môn Khánh bàng hoàng, chạy tới:
– Liên, Liên… em sao vậy?
Phan Kim Liên không ngừng đấm đá lên người gã.
– Tránh xa tôi ra… tha cho tôi.,,.. không… tha cho tôi… đại quan nhân, cứu muội… không…
Nghe nàng trong cơn hoảng loạn vẫn gọi tên mình, trong lòng Tây Môn Khánh đau như cắt. Nàng coi mình là bầu trời, là chỗ dựa của nàng, vậy mà gã lại nhẫn tâm.
– Cút đi… cút đi… tránh xa ta ra…
Tây MÔn Khánh càng ôm chặt lấy nàng. Đôi mắt đã ướt đẫm lệ.
Hỗ Tam Nương thấy vậy cũng đau lòng, vội điểm huyệt ngủ của Phan Kim Liên.
– Nàng gặp chấn động quá lớn, để cho nàng nghỉ đi. Có lẽ khi tỉnh dậy sẽ ổn thôi.
* * *
Vừa thấy Hỗ Tam Nương bưowcs ra khỏi phòng, Tây Môn khánh đã lật đật chạy tới :
– Sao rồi ? Cô ấy sao rồi ?
Hỗ Tam Nương lắc đầu thở dài ;
– Có lẽ bị Võ Đại Lang làm nhục lại chứng kiến cảnh chàng giết hắn như vậy nên thần trí muội muội không chịu nổi, đã phát điên rồi.
Tây Môn Khánh nhào tới, Hỗ Tam Nương vội kéo gã lại :
– Ngừng lại, chàng đi vào chỉ khiến nàng càng hoảng loạn thêm thôi. Hiện giờ, chỉ có một cách duy nhất thôi.
– Nàng nói đi, cho dù phải trả bất cứ giá nào, ta cũng sẽ đồng ý.
– Hiện giờ chỉ có cách đi tới Cổ Mộ núi Chung nam Sơn cầu sư phụ ta ra tay cứu nàng. Chỉ có điều….
– Có điều làm sao ?
– Có điều sư phụ ta cực kỳ hận kẻ bạc tình, lại càng hận những tên đàn ông bỏ mặc nữ nhân của mình không chăm lo. Kim Liên bị như vậy có thể nói phần lớn là do chàng. Nếu chàng đưa muội muội tới đó…
Móa, cứ tưởng Cổ Mộ chỉ có một nữ ma đầu Lý mạc Sầu hận đàn ông, hóa ra tổ sư bà bà Lâm Triều Anh cũng vậy.
Từ những thủ đoạn của Hỗ Tam Nương, có thể thấy sư phụ của nàng bá đạo tới cỡ nào. Nghĩ tới đây, tây Môn khánh không khỏi rùng mình.
Có điều vừa nhìn vào sương phòng nơi có người con gái gã vừa yêu vừa hận vậy mà vì gã lại trở nên điên dại, trong lòng Tây Môn Khánh lập tức trở nên xót xa như trăm ngàn dao cắt.
– Đi, cho dù Chung Nam Sơn có là pháp trường, Tây Môn Khánh ta cũng quyết cứu Phan Kim Liên cho bằng được.
* * *
Trên đường đi, Phan Kim Liên sớm đã như ngây như dại, khi phát bệnh thì kêu gào la hét, hễ nhìn thấy Tây Môn Khánh thì đấm đá liên hồi, lúc không thì lại thất thần,đôi mắt lúc nào cũng nhòe lệ.
Nhìn nàng như vậy, Tây Môn Khánh lại càng đau lòng, nhưng gã cũng chẳng biết làm gì hơn ngoài việc ôm lấy nàng thật chặt.
Cuối cùng, đã tới Chung Nam Sơn.
Sau khi Hỗ Tam nương lên gặp sư phụ trở xuống, nét mặt trở nên cực kỳ khó coi.
– Sao rồi. Sư phụ nàng có đồng ý trị bệnh cho Liên không?
Hỗ Tam nương lắc đầu rồi lại gật gật tỏ vẻ khó khăn:
– Đồng ý thì có đồng ý, nhưng mà…
– Nhưng mà sao?
– Người bắt chàng đi chân trần, ba quỳ chín lậy từ đây tới Cổ Mộ.
– Chỉ đơn giản vậy thôi sao?
Hỗ Tam Nương lắc đầu:
– Đơn giản? Chàng nhìn đường đi rồi hãy nói.
Tây Môn Khánh nhìn theo tay nàng chỉ , lập tức há hốc mồm.
Cái này gọi là đường à? Chỗ thì gai, chỗ thì mảnh sắt cắt nhọn, chỗ thì than hồng.
Đi chân trần từ đây lên đỉnh núi, cho dù là Thần điêu đại hiệp Dương Quá sợ cũng chẳng còn toàn mạng.
Thế nhưng nhìn về người thiếu nữ ngây ngây dại dại sau lưng mình, Tây Môn Khánh nghiến răng :
– Được rồi. Ba quỳ chín lậy phải không ? Ta đi.
Rồi gã nghiến răng, bưowcs lên chỗ sắt nhọn.
Đau… Đau đến xé tim.
Nhưng có bằng nỗi đau Phan Kim Liên phải chịu không ?
Nóng… nóng đến bóng rát.
Có nóng bằng nước mắt nàng đã chảy hay không ?
Phía sau tên thư sinh mảnh khảnh ấy, một thiếu nữ ngây ngây dại dại, một thiếu nữ nghiến chặt đôi hàm răng.
Chỉ là từ mắt hai nàng, đôi dòng lệ nóng cùng lúc chảy ra.
Không biết được bao lâu. Tây Môn khánh cuối cùng cũng ngất lịm đi.
– Tướng công…
– Tướng công…
Trước khi gã ngất đi, gần như cùng lúc hai tiếng kêu cùng lúc vang lên.
* * *
Lúc Tây Môn Khánh tỉnh dậy, đã thấy gương mặt đẫm nước của Phan Kim Liên.
Gã đưa tay lau nước mắt của nàng nhẹ nhàng nói :
– Ngốc ạ, ta tỉnh rồi.
Đưa tay lên, Tây Môn Khánh mới phát hiện toàn thân nhẹ bẫng, không có chút gì đau đớn, thậm chí cả mệt mỏi cũng không thấy.
Phan Kim Liên nức nở nói :
– Sư phụ của đại tỷ đã cho chàng phục mật của Ngọc Phong. Lại đích thân chữa trị cho chàng… Tướng công, chàng thật ngốc, Kim Liên chỉ là một con tiện nữ lại đã thất thân, không xứng đáng với chàng, việc gì chàng phải khổ vì ta như vậy ?
Tây Môn Khánh không nói thêm một lời, gã đưa tay vịn đầu nàng xuống, đặt lên môi nàng một nụ hôn nồng cháy.
– Phan Kim Liên, ta yêu nàng.
Y phục của nàng từ từ được cởi ra. Phan Kim Liên còn đang muốn đưa tay giữ lại, tây Môn khánh đã đẩy tay nàng ra.
– Kim LIên, ta yêu nàng.
Đôi môi gã bịt chặt láy môi nàng, cái lưỡi của gã tách hàm răng của nàng ra tìm lấy cái lưỡi thơm tho của nàng.
Phan Kim Liên thở hổn hển.
Đúng lúc này, một tiếng e hèm vang lên khiến Phan Kim Liên á lên một tiếng, mặt đỏ bừng, vơ vội quần áo che cơ thể còn thằng nhỏ của Tây Môn khánh cũng lập tức xụi lơ.
– Tsb đứa nào… a… nương tử… lại còn vị mỹ nhân này, chắc hản là sư phụ tỷ tỷ của nàng phải không ?
Lâm Triều Anh hừ một tiếng :
– Tây Môn công tử quả nhiên là bậc phong lưu. Ở ngay Cổ Mộ của ta còn muốn lên giường với nương tử của mình. Thật lớn gan à.
Tây Môn khánh bình thường mồm lăm miệng mười nhưng bị vị tổ sư bà bà này bắt gặp trong tình huống xấu hổ như vậy cũng không biết nói gì hơn. Chỉ ngượng ngùng gãi đầu không thôi.
Lâm Triều Anh cười như không, ánh mắt đầy thâm ý nhìn gã :
– Ngươi phong lưu đa tình lại lớn gan như vậy, thế tại sao ? – nàng liếc nhìn Hỗ Tam Nương đang cúi đầu vân vê mép áo của mình – tại sao đệ tử của ta đến giờ vẫn là thân trinh nữ vậy ?
Phốc, miếng nước Tây Môn Khánh vừa đưa lên miệng lập tức phun sạch.
Đứa nào nói luyện Ngọc Nữ tâm kinh phải tâm tịnh như mặt hồ ? Đứa nào nói phải gỡ bỏ thất tình lục dục ?
Nhìn cái vị tổ sư bà bà này có chút nào giống thế ngoại cao nhân không dính thất tình lục dục không ?
Sư phụ đúng là sư phụ, chỉ một câu nói, Tay Môn khánh lập tức cảm thấy vị mỹ nhân trước mặt này so với Hỗ Tam nương còn đáng sợ hơn mười lần.
P/S:
Vốn định cho Tây Môn đại quan nhân chén luôn PKL trong Cổ Mộ nhưng như vậy lại uy nghiêm của Cổ Mộ quá nên thôi… các bác chén ngôn tình đỡ…
2 chương sau cũng no sex mà tập trung vào chính truyện…
Chắc còn 3 hồi nữa sẽ kết thúc bộ này