Xuyên Việt Tây Môn Khánh cười nhạo Thủy Hử - Chương 18: Khóc trong đêm tân hôn
Nghe thấy ba chữ Phan Kim Liên, suy nghĩ đầu tiên của Tây Môn khánh là chạy.
Xong không hiểu sao khi giọng khóc ai oán kia vang lên, Tây Môn Khánh lại mơ mồ cảm thấy có chút quen thuộc.
– Thôi, cứ chạy lại xem bộ dáng của Phan Kim liên ra sao. Cho dù ả ta nghiêng nước nghiêng thùng bố mày cũng kệ xác. Dù sao mỹ nữ bố mày cũng chẳng phải thiếu.
Đó là suy nghĩ của Tây Môn Khánh.
Thế nhưng khi vừa nhìn thấy gương mặt người đang mặc áo tang kia, Tây Môn khánh lập tức cảm thấy như bị sét đánh.
Gương mặt ấy, ánh mắt ấy, đôi môi ấy, thậm chí cả cái nốt ruồi trên khóe miệng cũng không sai lệch một ly.
Liên, đích thị là Liên – người vợ kiếp trước của gã.
Không lẽ con ả cũng xuyên việt tới thế giới này?
Tây Môn khánh không nghĩ ngợi gì thêm, lập tức nhào tới, túm lấy cổ tay ả gào lên:
– Mày… tại sao mày lại ở đây?
Phan Kim Liên vốn đang khóc nức đầy bi thương, đột nhiên thấy Tây Môn khánh túm lấy tay nàng khóe mắt long sòng sọc đầy phẫn nộ thì sợ đến tái mặt, không nói lên lời.
Mấy người bên đường thấy hành động sỗ sàng của Tây Môn khánh thì người kéo, kẻ lôi, mãi mới tách gã ra được.
Phan Kim Liên lúc này mới qua cơn sợ hãi, nàng òa khóc nức nở:
– Vị quan nhân này, có phải đã lầm tiểu nữ với ai không? Thực sự chúng ta chưa từng gặp gỡ.
Tây Môn khánh vùng vẫy giữa mấy gọng kìm siết chặt:
– Mày lừa ai hả? Tao là Khánh… Con dâm phụ.
Phan Kim Liên thấy Tây Môn Khánh như điên rồ chửi mình là dâm phụ trong lòng càng ủy khuất, không kìm được tủi nhục trong lòng, òa khóc nức nở.
– Kỳ thực đây là lần đầu tiên tiểu nữ tới huyện này. Vốn lấy nghiệp đàn ba cùng cha già sống qua ngày. Nào ngờ bị tên Vương Đại Hổ nhìn trúng, hắn cậy quyền thế bức bách khiến cha già lâm trọng bệnh rồi qua đời. Tiểu nữ tới nơi này bán thân chôn cha tuyệt đối không phải thứ đê tiện lăng loàn, xin quan nhân tôn trọng.
Tây Môn Khánh còn chưa kịp phản ứng, đã nghe một giọng cười ha hả:
– Kim Liên, hóa ra ngươi ở đây. Tốt lắm. lại còn bán thân chôn cha nha. Ta tới đây mua ngươi đây.
Một gã béo tròn, gương mặt cực kỳ đê tiện rẽ đám đông đi ra. Người này Tây Môn khánh cũng biết, là một khách quen của Lệ Đông viện tên Vương Đại Hổ, cũng là một cường hào ác bá ở đây.
Phan Kim Liên vừa thấy Vương Đại Hổ, ánh mắt lập tức lộ vẻ hốt hoảng:
– Ngươi… ngươi hại chết cha ta còn chưa đủ ư?
– Hắc hắc… nàng bán thân bao nhiêu? Ta lập tức mua nàng.
– Ta không bán cho ngươi. Ta thà chết….
– Bán hay không không do nàng quyết định.
Tây Môn Khánh lúc này chợt lên tiếng:
– Đúng vậy, bán hay không không do nàng quyết định. Do bố mày quyết định đấy.
Vương Đại Hổ lúc này mới thấy Tây Môn khánh vội vàng bước tới vái chào:
– Hóa ra là Tây Môn đại quan nhân. Hắc hắc… đại quan nhân…
Hắn chưa kịp nói dứt lời, Tây Môn Khánh đã rít lên, đôi mắt long sòng sọc:
– Cút. Con đàn bà này bố mày nhất định phải mua.
Vương Đại Hổ ngẩn người, hắn từ lúc biết Tây Môn Khánh đều thấy gã niềm nở, cười nói lịch sự, nào có bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống người khác thế này?
Thế nhưng Tây Môn khánh ở huyện Thanh hà này, trên thân Cao Nha Nội, dưới có Lâm Xung, Võ Tòng, Lỗ Trí Thâm, đều là những kẻ Vương Đại Hổ không thể trêu vào.
Nghĩ đến đây, Vương Đại Hổ cười nói:
– Hóa ra Tây Môn huynh đã nhìn trúng con đàn bà này, tiểu đệ đành nhường thôi.
Tây Môn Khánh như không nhìn thấy Vương Đại Hổ, gã lục trên người có bao nhiêu ngân phiếu, ném thẳng vào người Phan kim Liên:
– Cầm lấy rồi cút đi cho khuất mắt ta.
Nói rồi, chẳng màng đến Phan Kim liên lẫn mọi người đang như ngây như dại nhìn gã, Tây Môn Khánh chán nản, tìm một quán rượu rồi uống như điên.
Gã cảm thấy rất khó chịu.
Qua câu chuyện lẫn phản ứng của Phan kim liên, Tây Môn khánh biết chín phần mười Phan kim liên này không phải Liên kiếp trước.
Nếu Phan Kim liên không mang gương mặt đó, cho dù là có xinh như hoa như ngọc có là Tây Thi tái thế, Điêu Thuyền trùng sinh, Tây Môn Khánh nhất định mặc xác nàng.
Thế nhưng nàng lại mang gương mặt đó, tại sao lại giống Liên kiếp trước tới vậy?
Ông trời thật khéo biết trêu ngươi.
Gã rất hận con vợ lăng loàn, gã còn tưởng tượng khi gặp lại ả, gã nhất định sẽ chẳng chút nghĩ ngợi cầm dao chém chết ả.
Thế nhưng không hiểu sao, khi nghe nói Vương Đại Hổ muốn mua Phan Kim liên, gã lại như phát rồ lên mà ngăn cản.
Tại sao?
- * *
Lúc Tây Môn Khánh tỉnh dậy đã là buổi trưa hôm sau.
Gã cảm thấy đầu đau như búa bổ. Lảo đảo bước về Lệ Đông Viện.
Lúc này, mấy người đang lao xao ở cửa.
Vừa thấy gã, Hỗ Tam Nương đã lướt tới, nói nhỏ:
– Chàng gây ra chuyện gì vậy? Không phải chàng nói sợ nhất Phan Kim Liên và Võ Tòng sao? Tại sao nàng ta lại tới đây thế này?
Nghe Hỗ Tam Nương nói, Tây Môn Khánh giật mình, bao nhiêu men rượu trong người đã bay sạch:
– cái gì? Sao ả lại ở đây?
Hỗ Tam Nương lắc đầu cười khổ:
– Nàng ta từ chiều qua đã quỳ ở trước cửa chờ chàng rồi. Nàng nói rằng đã là người của chàng nên nhất mực quỳ đợi. Cả ta, Bình nhi muội muội và Lâm Nương tử có khuyên nhủ cỡ nào nàng cũng không chịu đứng dậy. Haizzz. Chàng đó, lại gây nghiệt gì vậy. May mà còn biết lết xác về, nhìn xem, người ta đã sắp không chịu nổi rồi kìa.
Tây Môn khánh nghe vậy hoảng hốt, vội vàng chạy bổ đến phía cửa viện. Quả nhiên, phan Kim Liên vẫn đang quỳ ở đó, đôi môi nứt nẻ, da măt tái mét đi.
– Tướng công…
– Tam đệ…
Tây Môn Khánh mặc kệ, vội vàng nhào tới ôm lấy Phan Kim liên.
Phan Kim Liên nhìn thấy gã, chỉ thều thào hai tiếng:
– Ân công…
Rồi ngã lăn ra bất tỉnh.
- * *
– Chàng đó, rõ ràng lo cho Kim liên muốn chết, vậy mà vẫn còn tỏ vẻ chán ghét nàng.
– Ta… ta không có… nên nhớ, Phan Kim liên nhất định sẽ mang cho ta họa sát thân.
– Nhìn bộ dáng của chàng xem, rõ ràng là tỉnh dậy đã hỏi Phan Kim Liên đâu. Đi ngủ cũng phải qua ngó nàng ta một cái, vậy mà cứ giả vờ. Vậy giờ chàng tính sao?
– Ta cũng không biết, Tam nương, thực sự ta rất loạn, ta rõ ràng muốn tránh xa ả, thế nhưng cứ nghĩ đến cảnh nàng ta bị một gã đàn ông nào đó đè xuống địt, ta lại cảm thấy rất khó chịu, ta không muốn…
– Hắc hắc… như vậy đi, trong chiêm bao của chàng Phan Kim Liên là vợ của Võ Đại Lang bị chàng dụ dỗ phải không? Bây giờ thế này, để lão nương làm người tốt, cưới Kim Liên làm vợ bé cho chàng nhé…
– Ta…
– Không cho chàng phản đối. Nhìn chàng đi, muốn muốn chết còn làm bộ.
- * *
Tây Môn Khánh cưới nương tử lần thứ ba.
Đêm hôm nay, gã uống rất nhiều, ai mời cũng uống, uống đếm không biết trời trăng.
Ai cũng cho là gã đang sung sướng vì cưới được một mỹ nhân như Phan Kim liên.
Duy Chỉ có Hỗ Tam Nương nhìn thấy mà âm thầm thở dài.
Rốt cuộc mình làm vậy là đúng hay sai?
- * *
Đêm hôm ấy , Tây Môn Khánh được hai gia nô dìu vào tân phòng.
Gã chậm rãi, mở chiếc khăn choàng đầu nhìn vẻ mặt yêu điều như chờ như đợi.
Nhưng…
Khi tấm vải hồng vừa tháo ra, gã hét lớn một tiếng rồi quay người chạy.
- * *
Một tay lo liệu việc cưới xin của Tây Môn Khánh, không hiểu sao khi đưa Tây Môn khánh vào tân phòng, trong lòng Hỗ Tam Nương lại nổi lên một cảm xúc trống trải đến, mất mát đến kỳ lạ.
Nàng vốn chỉ muốn lợi dụng Tây Môn Khánh để chống đối hôn sự với Chúc Bưu, tại sao giờ thấy Tây Môn khánh động phòng với người khác, trong lòng nàng lại nảy sinh một chút gì đó giống như hờn ghen.
Lẽ nào…
Hỗ Tam vỗ mạnh vào hai má, xua đi cái ý nghĩ kỳ quặc trong đầu.
Đúng lúc này, cửa sương phòng của nàng bật mở.
Tây Môn Khánh đi vào, chẳng nói chẳng rằng, ôm lấy nàng khóc lớn.
Ai nói nam nhi không rơi lệ?
– Ta rất sợ. Ta rất sợ.
Nếu là ngày thường, Tây Môn Khánh dám ôm ấp nàng, Hỗ Tam Nương sẽ cho gã ăn đủ mùi đau khổ, thế nhưng lúc này nhìn người đàn ông trong lòng mình khóc tu tu như một đứa trẻ, nàng chỉ cảm thấy thật thương cảm.
Hắn cũng rất tội nghiệp.
Trong vô thức, nàng ôm lấy gã.
– Nín đi, có ta ở đây, không ai gây nguy hiểm được cho chàng đâu.
Tây Môn Khánh chẳng nín, chỉ tiếp tục nức nở :
– Ta thực sự rất hận bản thân mình. Lẽ ra ta phải tránh xa Phan Kim Liên, thế nhưng khi nhìn thấy ả, ta lại không kìm chế được.
Hỗ Tam Nương vỗ về gã, không nói gì hơn.
– Ta hận bản thân mình quá yếu đuối. Ta rất hận ả, thế nhưng ta lại không chịu được cái ảnh ả bị người ta chà đạp. Ta chỉ cần nghĩ về Phan Kim Liên đã thấy khó chịu, thế nhưng vừa nhìn thấy ả, bao nhiêu hận ý tan biến như mây khói. Tam Nương, nàng nói xem, ta phải làm sao ? Ta cố công tránh xa quê nhà, cố ý bỏ nghề thuốc đổi sang kinh doanh thanh lâu. Ta cố kết thân với đám đê tiện cao nha nội, lại cố lôi kéo Lâm Xung, Lõ Trí Thâm. Ta hết mực chiều chuộng anh em họ Võ. Thế nhưng ta cảm giác cái kết cục ở Sư Tử Lâu càng lúc càng gần. Tam Nương… ta… ta sợ lắm…
Hỗ Tam Nương cảm khái.
Ai thấy tên Tây Môn khánh này suốt ngày hi hi ha ha, bộ dạng cực kỳ đê tiện tiểu nhân, sao lại có lúc hắn yếu đuối như vậy ?
Con người này vì chạy trốn một số mạng mơ hồ, không ngừng xoay phải xoay trái, lặn lộn đủ đường, thế nhưng cũng như Tây Môn Khánh, Hỗ Tam Nương lại cảm thấy, cái cảnh Võ Tòng giết chết gã càng lúc càng chân thật hơn.
Đây không phải do nàng ảnh hưởng từ hắn mà đó là một trực giác của người phụ nữ nhạy bén như nàng, một trực giác mà nàng cũng vô phương lý giải.
Thổn thức hồi lâu, Tây Môn Khánh vùi mặt xuống đùi Hỗ Tam Nương ngủ một mạch.
Hỗ Tam Nương không đánh thức gã, mặc kệ gã ngủ trên đùi mình, trong lòng một nỗi suy nghĩ miên man.