Xuyên Việt Tây Môn Khánh cười nhạo Thủy Hử - Chương 16: Võ Đại Lang
Sáng sớm hôm sau, sau khi bị Tây Môn Khánh quấn thảo bốn hiệp liên tiếp, Lý Bình Nhi đi lảo đảo thiếu chút ngã nhào. Nếu không phải từ hiệp thứ hai, nàng nhớ ra vận dụng Ngọc Nữ Tâm Kinh khi địt Tây Môn Khánh, sợ rằng với sức trâu bò của gã hôm nay nàng xuống được giường mới lạ.
Lúc ra dâng trà cho phu phụ Lâm Xung và Hỗ Tam Nương, Lâm nương tử cười :
– Nhìn vẻ mặt rạng ngời hạnh phúc của Bình Nhi kìa. Xem ra tam đệ của chàng đối với muội thật tốt nha.
Nghe Lâm nương tử nói vậy, mặt Lý Bình Nhi vốn đỏ lại càng đỏ hồng như cà chua chín. Hỗ Tam Nương nhìn thấy biểu hiện của nàng như vậy chỉ nhìn Tây Môn Khánh cười lạnh khiến gã lại nổi hết gai ốc, người run lên từng cơn.
Cũng may nàng nhanh chóng kéo Lý Bình Nhi sang một bên rồi cả hai thủ thỉ cực kỳ thân thiết.
Tây Môn Khánh e hèm một tiếng rồi phát huy trình độ mặt dầy của mình nói với Lâm Xung:
– Nhị ca. Sắp tới có dự định gì không? Nếu nhị ca muốn trở lại quan trường, đệ nhất định sẽ tìm cách mua cho đệ một chức quan, ừm, Đô đầu đi, huynh thấy sao?
Lâm Xung cười nhạt:
– Qua cơn hoạn nạn này, ta đối với triều đình đã sớm tâm nguội ý lạnh. Hiện giờ ta chỉ muốn tìm một công việc thanh nhàn rồi yên ổn sống bên nương tử.
Nói rồi liếc mắt nhìn Lâm nương tử tràn ngập hạnh phúc.
Tây Môn Khánh thấy vậy e hèm một tiếng rồi nói:
– Nhị ca. Nếu huynh không chê kỹ viện của đệ không phải là nơi đẹp đẽ gì. Đệ nguyện mời huynh ở lại tọa trấn chống kẻ khác đến quấy phá. Lợi nhuận thì….
Lâm Xung xua tay:
– Hiền đệ, Lâm Xung vốn là một kẻ tù tội nhà tan cửa nát thì làm sao có tư cách kén cá chọn canh. Một đời Lâm Xung này được đệ cứu vớt thì làm gì có tư cách nói đến chia chác lợi nhuận với đệ. Haizzz, chỉ cần đệ cho ta cái ăn chỗ ở thì đời ta đã cảm kích bất tận rồi.
* * *
Bước chân ra khỏi phòng, Tây Môn Khánh lập tức trợn mắt há mồm.
Vì đại ca vừa kết bái, Hoa Hòa Thượng Lỗ Trí Thâm đang nằm ngáy pho pho, hai tay ôm hai danh kỹ cũng đang thiếp đi vì mệt.
Móa, vị đại ca kết nghĩa của mình quả thật quá trâu bò. Hai danh kỹ này đã trải qua huấn luyện của Hỗ Tam Nương khả năng chịu đựng đã đạt đến mức thượng thừa danh kỹ bình thường không thể so sánh. Ấy vậy mà dưới sự quần thảo của Lỗ trí Thâm cũng thiếp đi vì mệt đủ thấy y trâu bò thế nào.
Hoa Hòa Thượng đúng là Hoa Hòa Thượng. Fuck. Trong Thủy hử chỉ nói tên này ăn thịt uống rượu như hùm như beo, chẳng hề đả động đến khoản gái gú, giờ mới biết khoản địt gái hắn cũng trâu bò chẳng kém ai.
Tây Môn khánh đi ra ngoài đại sảnh lại nghe tiếng hự hự vang lên, gã tò mò: “Không biết là tên trâu bò nào, đến giờ vẫn còn địt gái vậy hả giời?”
vừa ngó vào trong, Tây Môn khánh đã giật nẩy người.
Một gã vừa lùn lưng lại gù, trên người còn khoác một cái áo vá chằng chịt, gương mặt cực kỳ xấu xa đang đè một ca kỹ ra đút con cặc vào lỗ đít của nàng.
Nhìn con cặc của gã chỉ thuộc dạng trung bình, ca kỹ này chỉ thuộc dạng hạng trung của Lệ Đông Viện tuy chưa từng trải qua huấn luyện của Hỗ Tam Nương nhưng có vẻ cũng chẳng thỏa mãn lắm.
Một gã bên ngoài nói nhỏ với Tây Môn Khánh:
– Tên này gọi là Võ Đại Lang, là anh trai của Võ thiếu gia. Tên này gióng như chưa từng được chơi gái, từ đêm qua đã đổi đến sáu cô nương rồi mà vẫn còn ham hố. hắc hắc, gã này lò xo bé mà lại ham hố, chẳng thể vừa lòng một ai mà lại đổi đến mấy người. hắc hắc.
Hóa ra là nhân vật tội nghiệp trong Thủy Hử, Võ Đại Lang.
Đối với nhân vật này, Tây Môn Khánh một phần e dè vì chính gã là nguyên tố hàng đầu khiến sau này Tây Môn Khánh bỏ mạng thế nhưng phần lớn lại thấy cảm thông trước hoàn cảnh của Võ Đại Lang.
Kiếp trước, bản thân gã cũng cưới nhầm một con ả dâm phụ rồi bị gian phu của nó đánh đến xuyên không hay sao? Cơ bản chính bản thân gã là một Võ Đại Lang ở thế kỷ XXI. Cho nên khi nhìn thấy Võ Đại Lang, Tây Môn Khánh không khỏi nảy sinh cảm giác đồng bệnh tương liên lại cộng thêm tư tưởng thâm căn cố rễ trong đầu là Tây Môn Khánh nên bù đắp cho Võ Đại Lang nên giờ phút này, Tây Môn Khánh chẳng có chút bực bội, chỉ đưa ddoooi mắt đầy thông cảm nhìn Võ Đại Lang.
Võ đại Lang dường như cũng nghe thấy gã hầu nói với Tây Môn Khánh, thoáng hơi tỏ vẻ ngại ngần nhìn về phía cửa, Tây Môn Khánh thấy vậy cười ha hả bước vào:
– hóa ra là Võ đại lang. Ngươi là anh trai của Võ Tòng coi như là bạn của Tây Môn Khánh. Sao có thể để những kỹ nữ bậc trung tiếp đãi ngươi. Mau màu bố trí hai trong nhị thập bát tú ra hầu hạ Võ đại gia. Tuyệt đối không được chậm trễ.
Gã hầu nghe Tây Môn Khánh phân phó thì hơi ngẩn người rồi chạy ra ngoài.
Võ Đại lang nghe Tây Môn Khánh nói vậy cảm động đến rơi nước mắt. Bản thân gã vừa xấu vừa mang dị tật, cả đời bị người ta khinh khi, ngoài tiểu đệ, làm gì có ai để gã vào trong mắt, nay được bậc cao quý như Tây Môn khánh tiếp đãi nồng hậu như vậy…
– Đại quan nhân… tiểu nhân…
Tây Môn Khánh cười ha hả:
– Chúng ta coi như là bạn tri giao. Không cần phải khách sáo như vậy. từ nay cứ coi Lệ Đông Viện như nhà của mình, danh kỹ trong phủ, muốn chơi ai cứ chơi. Không cần khách sáo.
Tâm tình Tây Môn Khánh cực kỳ thoải mái, cũng chẳng tính toán với Võ Đại lang, coi như bản thân mình thay mặt Tây Môn Khánh trong Thủy Hử bù đắp cho hắn.
Hiện bản thân của mình đã sớm đã dẹp trừ mọi lo ngại về sau, sau khi cưới Lý Bình Nhi, tâm tình gò bó trước kia được cởi mở rất nhiều.
– Đại quan nhân của ta, dường như ngươi rất e dè anh em họ Võ nhỉ.
Tiếng Hỗ Tam nương vang lên ở phía sau khiến Tây Môn Khánh giật thót.
– Nương tử yêu dấu, hôm nay cơn gió nào đưa nàng ra khỏi phòng thế này?
Hỗ Tam nương cười hăng hắc:
– Chỉ là muốn xem vẻ mặt hớn hở sau khi thịt được gái trinh của chàng thôi. KHông ngờ là lại gặp phải cảnh này. Nói thử ta nghe chơi, tại sao nàng lại e ngại anh em nhà họ Võ này tới vậy?
Tây Môn Khánh toát mồ hôi hột:
– Này, dựa vào đâu nàng nói ta e ngại anh em nhà họ Võ?
– Chàng thôi diễn trò đi. Bản tĩnh của chàng ta còn lạ ư? Cho dù là Cao Nha Nội cũng phải thua thiệt với chàng. Thế nhưng chàng đối với Võ Tòng hết mực yêu chiều, cơ hồ là muốn gì được nấy, đối với tên Võ Đại Lang vừa nhìn đã thấy ghê tởm này lại đáp ứng hầu hết nhu cầu của hắn.
– Ta đối với Lâm nhị ca và Lỗ đại ca cơ hồ cũng là muốn gì đáp nấy. Sao không thấy nàng nói ta e ngại họ?
– Lâm nhị ca và Lỗ đại ca chàng đáp ứng họ một phần vì chàng ngưỡng mộ, nhưng phần lớn là do chàng muốn lôi kéo họ ở lại để bảo vệ bản thân mình. Đối với họ chàng tuy có tình cảm huynh đệ nhưngtuyệt đối không có chút nể sợ mà lấy lòng như đối với Võ Tòng. Nào bớt dông dài đi, nói cho ta nghe lý do xem nào.
Mồ hôi Tây Môn Khánh đã ướt đũng cả quần sịp, vội vàng nhìn trời thốt:
– Ha ha, hôm nay trời thật đẹp. Ta muốn đi ra ngoài dạo một vòng. Nương tử, ở nhà vui vẻ nhé. Rảnh rỗi ta mời nàng đi uống trà.
Hỗ Tam Nương sao biết gã đang đánh bài chuồn, nàng không buồn ngăn cản chỉ cười lạnh:
– Tướng công đi thong thả. Thiếp cũng rảnh rỗi chẳng có việc gì làm, chi bằng đi tìm Bình Nhi muội muội hàn huyên, ta nhìn nàng cực kỳ thuận mắt, chắc hai tỷ muội tâm sự phải vài ngày mới xong.
Tây Môn Khánh vốn đang đi như chạy ra ngoài cổng, nghe lời này của Hỗ Tam Nương đột nhiên dừng nghe két một tiếng như phanh ô tô, Fuck, gã vừa mới hưởng trái cấm ngọt ngào với Lý Bình Nhi, giờ mà để cho Hỗ Tam Nương kéo nàng đi vài ngày, gã làm sao chịu nổi. Huống hồ Lý Bình Nhi trong sáng thiện lương, nếu để cho nàng ở vài ngày với con cọp cái Hỗ Tam Nương độc địa như ma quỷ kia, có trời mới biết Lý Bình Nhi sẽ trở thành bộ dáng gì.
Nghĩ đến đây, tây Môn khánh rùng mình chẳng dám nghĩ tiếp, vội vàng ngoan như cho cún chạy lại gần Hỗ Tam nương, chỉ hận ở mông không mọc đuôi để vẫy vẫy với nàng.
– Không có việc gì thì để tướng công kể cho nàng nghe một câu chuyện nhé.
– Không phải chàng muốn đi ra ngoài dạo một vòng hay sao?
– Chuyện gì cũng không thể quan trọng bằng việc hầu hạ nương tử. Hắc hắc, nương tử, chúng ta chậm rãi đi vào sương phòng của nàng, ta vừa đấm bóp cho nàng vừa kể chuyện nhé.
Vừa đi vừa bóp lưng cho Hỗ Tam Nương mà Tây Môn Khánh khoc không ra nước mắt. Từ lúc gặp Hỗ Tam Nương, gã trước mặt nàng cơ bản giống như chó cún bị nang quay đến thảm thương, mỗi lần gặp nàng không bị dọa đến toát mồ hôi cũng là làm bao gạo cho nàng luyện quyền cước. Trời hỡi, kiếp trước ta mắc nợ gì nàng? Trời đã sinh Tây Môn Khánh, sao còn ném Hỗ Tam Nương đến bên cạnh gã?
* * *
– Từ lúc nhỏ, ta đã có một giấc mơ rất kỳ lạ, lập đi lặp lại rất nhiều lần. Trong giấc mơ, ta là một tên khốn nạn, trời căm đất giận, bại hoại trác táng, không việc xấu gì không làm. Trong giấc mơ của ta, Võ Đại Lang có một người vợ vừa xinh đẹp vừa dâm đãng gọi là Phan Kim LIên. Ta và ả ta thông dâm với nhau, kết quả là bị Võ đại Lang phát hiện. Ta đánh hắn trở thành tàn phế rồi nhân dịp hắn liệt giường đầu độc gã chết đi. Sau này Võ Tòng trở về, vì trả thù cho anh trai của mình đã đem ta cùng với ả dâm phụ kia giết đi.
– Chỉ là một giấc mơ thôi mà.
– Chỉ là giấc mơ cực kỳ chân thật cứ như chuyện thực xảy ra. Lại lặp đi lặp lại hơn một năm trời. Bản thân ta cũng không tin thế nhưng sau này ta gặp một cao nhân trên giang hồ, người này bảo ta cả đời này muốn sống bình an nhất định phải tránh xa hai chữ Phan và Võ. Nàng nói xem. Như vậy muốn không tin cũng không được.
Hỗ Tam Nương nhìn thấy gương mặt cực kỳ nghiêm túc của gã vốn định cười cợt rồi lại thôi.
– Dù sao bây giờ chàng cũng không phải thứ bại hoại xấu xa, Võ Đại Lang cũng chẳng có vợ, Võ Tòng lại nhận chàng làm sư phụ. Bên cạnh nàng lại có hai siêu cấp cao thủ là Lâm Xung và Lỗ trí Thâm. Sao còn lo lắng chuyện trong mơ xảy ra.
Võ Tòng lắc đầu:
– Ta không biết, ta chỉ có một cảm giác Võ Tòng chính là khắc tinh trong cuộc đời của Tây Môn Khánh ta.