Xuyên Việt Tây Môn Khánh cười nhạo Thủy Hử - Chương 14: Lệ rơi đầy mặt
KHông ngoài dự liệu của Tây Môn Khánh, sau thư tay của gã gửi cho Cao Nha Nội đi được bốn ngày, công văn miễn tội cho Lâm Xung đã được gửi tới. Bên trongg còn kẹp một bức thư ghi rõ một nhà họ Lâm đang được hộ tống từ Đông Kinh tới đây.
Nhận được công hàm, Tây Môn Khánh đương nhiên cũng không chần chừ, lập tức đem nốt Đệ Ngũ Thức của Độc Cô Cửu Kiếm đồng thời gửi công thức chế biến Như Lai Đại Phật Côn cho Cao Nha Nội.
Gã đương nhiên không nghĩ Cao Nha Nội sẽ giở trò lá mặt lá trái với mình. Tuy ấn tượng của Tây Môn Khánh với Cao Nha nội cực kỳ xấu, thế nhưng hình như qua mấy lần tiếp xúc cũng không phải hạng nói xong nuốt lời. Hơn nữa so với những lợi ích sau này Tây Môn Khánh có thể cấp cho cao Nha Nội, một Lâm nương tử đúng thật chẳng đáng gì.
Có điều Cao Nha Nội cũng không biết, Tây Môn khánh vốn chẳng định truyền thụ ba thức còn lại cho y, thậm chí những thứ “thuốc tốt” như Như Lai Đại Phật Côn sợ rằng Cao Nha Nội cũng chẳng còn bao nhiêu thời gian để hưởng.
Chẳng qua nếu y thực sự bỏ qua cho lâm Xung, tây Môn Khánh cũng không ngại vì y mà cầu tình với con cọp cái nhà mình.
Quả nhiên thêm ba ngày nữa, một nhà họ Lâm đã tới Dương Cốc.
Nói một nhà cho xôm, chứ trên dưới Lâm gia chỉ còn hai người: Lâm nương tử và một cô thị nữ.
Sau khi Lâm Xung bị bắt đi, người hầu nhà họ Lâm vốn đã ít lại bỏ đi gần hết, ngay cả cha vợ của y cũng buồn phiền mà chết. Duy chỉ còn cô tớ gái trung thành vẫn nhất mực đòi ở lại hầu hạ Lâm phu nhân.
Lâm Xung và phu nhân gặp lại mừng mừng tủi tủi, sau khi buồn phiền về cái chết của nhạc phụ thì cả hai người với thị nữ cùng quỳ xuống cảm tạ Tây Môn Khánh và Hỗ Tam Nương.
Tây Môn Khánh đương nhiên cười đến tít mắt, trong vụ này tưởng chừng gã đã bỏ ra nhiều thế nhưng chỉ bản thân gã mới biết, thu hoạch của mình còn hơn như vậy nhiều lần.
Lâm XUng là ai? Là Thiên Hùng Tinh đứng thứ sáu trong danh sách anh hùng hảo hán của Lương Sơn Bạc. Xuyên suốt bộ truyện Thủy Hử, cơ hồ vô địch chưa một lần thất bại. Tây Môn Khánh ban ơn cho Lâm Xung như vậy, khác nào vác trên mình một lá bùa bình an.
Lại nhìn Hỗ Tam Nương đứng bên cạnh , Tây Môn Khánh không khỏi cảm khái vài phần. Vốn dĩ trong nguyên tác, Hỗ Tam Nương bại trận dưới tay Lâm Xung rồi bị bắt lên Lương Sơn Bạc. Lâm Xung chính xác là kẻ gián tiếp đã gây ra bi kịch sau này cho nàng, vậy mà giờ đây nàng lại cao cao tại thượng nhận lễ bái của Lâm Xung.
Nhìn Tây Môn Khánh ngẩn người đến quên cả mời phu phụ Lâm Xung đứng dậy, Hỗ Tam Nương hừ một tiếng, long trảo thủ của nàng lập tức thi triển trên hông của gã:
– Nhìn cái gì? Có phải nhìn trúng nha hoàn nhà người ta đến mức ngây ngẩn rồi phải không?
Tây Môn Khánh lại thêm một lần thi triển công phu Bò Rống rồi rên rỉ oan uổng.
Thực sự là quá oan uổng. Tuy người hầu của Lâm phu nhân cực kỳ xinh đẹp nhưng tướng mạo ẻo lả như Lâm muội muội, tuyệt đối không phải gu người Tây Môn Khánh thích. Hà huống từ lúc sống lại ở cơ thể này, tây Môn Khánh đã hạ quyết tâm phụ nữ chỉ là thứ công cụ để gã phát dục, là món đồ chơi không đáng được tôn trọng thì làm gì có chuyện ngơ ngẩn người vì một cô nương chứ.
Chỉ có điều nhìn bộ dạng thất thố lúc nãy của gã, đảm bảo tất cả mọi người trong đại sảnh đều nghĩ giống như Hỗ Tam Nương rồi.
Lâm nương tử thì thầm to nhỏ vào tai Lâm Xung, hai mắt y lập tức lấp lánh tinh quang, cười ha hả nói:
– Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Bình Nhi nhà ta xinh đẹp đoan trang, được Tây Môn hiền đệ nhìn trúng cũng không có gì quá đáng, xin Tam nương trớ trách cứ.
Hỗ Tam Nương thấy Lâm Xung mở miệng cầu tình cho Tây Môn Khánh thì cười cười nhìn gã đầy thâm ý.
Chỉ có điều Tây Môn Khánh nghe thấy hai chữ Bình Nhi, cả người không khỏi rùng mình một cái, bật miệng hỏi:
– Xin hỏi, nha hoàn của tẩu phu nhân họ là…
Lâm phu nhân cười :
– Nha hoàn này của ta họ Lý, tên Bình Nhi.
Tây Môn Khánh kêu một tiếng thảng thốt:
– Fuck.
Quả nhiên đoán bậy mà trúng, Lý Bình Nhi, là Bình trong Kim Bình Mai. Trong tiểu thuyết cũng như phim ảnh sau này đều là bị Tây Môn Khánh cướp từ nhà chồng về, đánh gẫy 108 cái gậy cũng chả thấy nói có liên quan gì đến Lâm Xung.
Hơn nữa nhìn cái vẻ mỏng manh yếu đuối như sương mai thế kia tưởng chừng gió lớn một chút còn chẳng đứng vững, làm sao có thể là ả dâm đãng hùa theo Tây Môn Khánh làm bậy như trong phim ảnh?
Tiên sư bố mấy thằng đạo diễn rẻ tiền, tiên sư bố tác giả của Kim BÌnh Mai, chúng mày đừng để ông mày xuyên không trở lại, ông nhất định đến nhai đầu từng đứa một.
Trong lúc Tây Môn đại quan nhân nhà ta lệ rơi đầy mặt, Hỗ Tam Nương lại thích thú nhìn vẻ mặt của gã rồi cười hinh hích:
– Tây Môn Đại quan nhân quả nhiên phong lưu đa tình, vừa gặp người ta đã thích.
Tây Môn khánh bị giọng cười ma quỷ của Hỗ Tam nương kéo từ suy nghĩ về với thực tại, móa, đừng nói con cọp cái này lại nổi cơn chứ. Gã cuống cuồng kêu lên:
– Không phải… không phải… nương tử chớ hiểu lầm.
Hỗ Tam nương không màng đến gã, nàng nhìn phu phụ Lâm Xung cười nói:
– Nếu Tây môn đại quan nhân đã thích nàng, tiện thiếp xin mạn phép thay mặt chồng và gia gia ( cha chồng) xin phép Lâm giáo đầu và phu nhân gả Bình Nhi muội muội cho đại quan nhân đây có được không?
Lâm Xung và nương tử vốn còn tưởng Hỗ Tam Nương nổi cơn ghen tuông, đang tính bước lên can ngăn nào ngờ nàng lại mở lời như vậy. Vốn thấy biểu hiện thất thố của Tây Môn Khánh khi thấy Lý Bình Nhi, hai người cũng định tặng thị cho Tây Môn Khánh để tạ ơn, nay được vợ lớn nhà người ta mở lời như vậy, hai người mừng lắm vội nói:
– Nếu Tây Môn hiền đệ là đệ muội không chê trách Bình Nhi thân phận thấp kém thì đúng là phúc phần của Bình Nhi. Bình nhi nhà ta tuy thân phận nha hoàn nhưng với ta tình như chị em. Nàng từ nhỏ đã tinh thông cầm kỳ thi họa, tính tình hiền thục đoan trang, dung mạo cũng coi như tạm được. Gả cho đại quan nhân làm tiểu thiếp cũng coi như thay muội muội tìm được chỗ tốt.
hai người chỉ sợ rèn sắt khi đã nguội nên mồm năm miệng mười, lúc khiêm tốn, lúc khóa trương, hết sức PR cho Lý Bình Nhi, lại một bên Hỗ Tam nương hết sức hưởng ứng, bên tung bên hứng cực kỳ ưng ý nên chỉ trong thoáng chốc đã định luôn hai ngày sau cho Tây Môn Khánh và Lý Bình Nhi bái đường thành thân, bỏ mặc hai đương sự là Lý Bình Nhi mặt đỏ bừng cúi thấp đầu thập phần yêu kiểu, còn Tây Môn khánh thì đứng như trời trồng, lệ rơi đầy mặt. Chỉ là mỗi lần hắn muốn mở miệng, Hỗ Tam Nương đã trừng mắt nhìn gã khiến gã lập tức câm nín.
Ông trời ơi, sấm sét đánh chết ta đi.
Nương tử ơi, cọp cái ơi, mau cho ta phục Như Lai Đại PHật Côn rồi ném ta vào Nhị Thập bát Tú phòng cho họ hấp diêm ta đến chết đi.
* * *
– Ngoan ngoãn cưới thêm một nương tử rồi động phòng giải tỏa dục vọng của chàng, đừng mơ tơ tưởng đến lão nương. Nói đi cũng phải nói lại, Bình nhi muội muội đúng là thập phần xinh đẹp, tính tình lại hiền dịu, ta là nữ nhân nhìn còn muốn yêu, cưới được nàng ta đúng là phúc phận của chàng.
Phúc cái cục shit. Nàng có biết nàng ta nằm thứ ba trong danh sách những người ta phải có bao xa né bấy xa hay không? Nàng tự cho mình là thông minh, ai cần cưới thiếp chứ?
Chỉ có điều những lời này Tây Môn Khánh nửa câu cũng không dám nói ra chỉ dám lầm bầy trong miệng rồi ngoan ngoãn mặc áo tân lang ra bái đường.
Nhất bái thiên địa.
Nhị bái cao đường.
Phu thê…ối
Người làm mối vừa nói đến đó, một cây thiền trượng to bằng bắp tay trẻ con bay từ bên ngoài vào lễ đường. Tiếp theo đó, một nhà sư râu ria, mình cởi trần lộ hình xăm dữ dằn hầm hầm bước vào quát lớn:
– Tây Môn cẩu tặc, mau thả Bình nhi muội muội ra.
Nhìn thấy người này, Tây Môn Khánh cảm động muốn khóc, Hoa Hòa Thượng Lỗ trí Thâm. hóa ra tên hòa thượng phá giới này thích Lý Bình Nhi, như vậy thì dễ rồi. Gã toan đứng lên nhường áo mũ tân lang đã nghe Lâm Xung quát lớn:
– Trí Thâm sư huynh, sao lại lỗ mãng như vậy?
Lỗ trí Thâm thấy Lâm Xung ở đây thì ngẩn người ra rồi nói:
– Lâm Xung, sao hiền đệ lại ở đây? KHông phải đệ đang trên đường lưu đầy sao? Ta vốn định đuổi theo cứu đệ thì lại gặp hai tên tay sai của cha con Cao Cầu. Hỏi chúng mới biết phu nhân của đệ và Bình Nhi muội muội bị tên Tây Môn Khánh này dùng quỷ kế nói với caoo Nha Nội đưa đến nơi dơ bẩn này chắc chẳng có ý tốt lành. Nếu đệ cũng ở đây thì tốt rồi, chúng ta lập tức chặt cái đầu chó của Tây Môn cẩu tặc này xuống rồi lên núi làm vương. Ta không tin trời đất rộng lớn này không có chỗ cho huynh đệ chúng ta ở.
Nghe Lỗ Trí Thâm nói một tràng, Tây Môn Khánh thiếu chút nữa hộc máu ngất đi.
Cái lề gì thốn? Thằng nào, là thằng nào nói ông mày lừa vợ Lâm Xung tới đây để hãm hại? là thằng cờ hó nào nói? Ông liều mạng với hắn.
Chẳng lẽ cái số Tây Moon Khánh này làm việc tốt lại nhận báo ứng như vậy?
Lâm Xung nghe Lỗ trí Thâm nói vậy thì đanh mặt lại quát lớn:
– Hồ đồ. Thực sự hồ đồ. Kẻ nào dám nói Tây Môn hiền đệ của ta như vậy?
Nói rồi nhanh như một cơn gió, đang ở vị trí cao đường đã phóng vút tới, kéo Lỗ Trí Thâm ra ngoài. Tây Môn Khánh thấy vậy trầm trồ thầm nghĩ : “Lâm Xung đúng là Lâm Xung. Hoa Hòa Thượng trước mặt y cũng bị xách đi như xách gà.”
Nhìn quanh quẩn lại, thấy Võ Tòng đang nắm chặt côn đến nổi cả gân xanh, xem ra nếu Lỗ Trí Thâm muốn gây sự với gã thì Võ Tòng nhất định bạt côn tương trợ, nhãi ranh, ông đây tốt với ngươi coi như cũng không uổng phí.
Ngó lại Hỗ Tam Nương vẫn nhàn nhã như không, nhưng từ bên hông nàng lại lấp lánh ánh kim loại. Xem ra cũng còn có chút tình nghĩa.
Đang mải suy nghĩ miên man, Lỗ trí Thâm đã bước lại ôm quyền trước mặt Tây Môn khánh vái một vái:
– Tây Môn tiểu tử, là hòa thượng ta không đúng, hòa thượng ta xin lỗi ngươi. ngươi trượng nghĩa ra tay cứu giúp cả gia đình của Lâm Xung, ơn này hòa thượng ta ghi lòng tạc dạ. Giỏi, giỏi lắm, đúng là hảo hán trong chốn thanh lâu.
Tây Moon Khánh cười gượng:
– Không dám, Lỗ đại ca đã quá lời. Tiểu đệ ngưỡng mộ huynh và Lâm đại ca từ lâu… à phải… Có phải Bình Nhi là ý trung nhân của huynh. Tiểu đệ đây vốn là…
Lỗ trí Thâm cười lớn:
– Không phải… không phải… hòa thượng ta tuyệt đối không có chút tà niệm gì với Bình Nhi muội muội. Ta cũng như Lâm Xung cũng coi nàng như muội muội của mình. Vốn còn tưởng nàng bị tên cẩu … à không, vốn còn tưởng nàng bị ép uổng nên mới xông vào giải cứu. Nào ngờ lại là gả cho Tây Môn hiền đệ thì tốt, rất tốt, rượu hỉ này hòa thượng ta nhất định phải uống rồi.
Ngừng một lát, Lỗ Trí Thâm chợt cười rộ lên:
– Phải rồi, Tây Môn tiểu tử, hòa thượng ta nhìn ngươi rất thuận mắt, chi bằng ta với ngươi cùng Lâm Xung kết nghĩa kim lan. Sau này có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu. Lâm Xung, ý này của ta thế nào?
Lâm Xung lắc đầu cười:
– Lỗ sư huynh tính nào tật nẫy, hôm nay là rượu hỉ của Tây Môn hiền đệ, sao có thể hỗn lên như vậy?
Tây Môn Khánh nghe Lỗ trí Thâm muốn kết nghĩa với mình thì mừng còn chẳng kịp, vội vàng nhẩy bổ vào giữa hai người:
– Ta chịu… ta muốn.. ta đồng ý… Chỉ cần hai người không chê tiểu đệ nguyện ý cùng hai vị huynh trưởng kết nghĩa kim lan. Sau này có phúc cùng hưởng, có họa đệ nguyện gánh chịu.
Còn một câu gã chưa kịp nói ra, đệ nguyện gánh chịu sau hai huynh.