Xuyên Việt Tây Môn Khánh cười nhạo Thủy Hử - Chương 13: Ta fuck, nàng quá độc
Bốn ngày sau, Lệ Đông Viện xác lập một kỷ lục. Hai vị khách nhân từ Đông Kinh ghé đến chơi gái liền bốn ngày không bước chân ra khỏi cửa.
Điều kỳ lạ là bốn ả kỹ nữ trong đó không ngờ lại chịu được tay chơi trâu bò như vậy, lại một kỷ lục mới được xác lập.
– Lâm giaó đầu, tiểu đệ có chuyện muốn thương lượng.
Qua bốn ngày, Lâm Xung đã thầm hiểu Tây Môn khánh muốn kéo dài thời gian mình đi đầy ải tuy phong cách có phần hơi ám muội nhưng thực tế đã giúp thực sự nên đã tin lời gã đến tám chín phần, đối với gã tú ông chưa từng gặp mặt một lần vô cùng cảm kích, bèn ôm quyền nói:
– Tây Môn đại quan nhân, chúng ta bèo nước gặp nhau ngài đã trượng nghĩa ra tay. Lâm Xung cảm kích vạn phần, thân mang tội phải lưu đầy xứ xa làm gì có tư cách gì thương lượng. Nếu cần gì ở Lâm Xung, xin xá mạng bồi quân tử.
Tây Môn Khánh trong lòng như mở cở, xem ra Lâm Xung cũng không phải hạng khúc gỗ cứng đầu như lão Thi Nại Am miêu tả. Cái lão họ Thi này đúng là ăn bậy nói bạ, giờ mà tin vào mấy lời của lão đúng là shit không có mà bốc ăn.
– Lâm giáo đầu, đệ nhỏ tuổi, xin mạo muội gọi một tiếng Lâm đại ca. Người ngay không nói chuyện mờ ám. Tiểu đệ trăm phương ngàn kế cầm chân hai tên họ Đổng họ Tiết ở kỹ viện này chính là muốn cứu huynh thoát khỏi cảnh lao tù.
Lâm Xung nghe vậy nói:
– Lâm Xung này chịu cảnh lao tù ngay cả bạn bè cũng quay lưng.Ta với đại quan nhân chưa một lần gặp gỡ. KHông biết vì sao lại trượng nghĩa ra tay
Tây Môn Khánh xấu hổ gãi gãi mũi, không lẽ lại nói vì ta ở kiếp trước nghe đến tên Báo tử đâu đại danh đỉnh đỉnh ngưỡng mộ đã lâu.
– nói thật ngại. Ta từ lâu đã nghe tiếng Lâm đại ca là bậc anh hùng cái thế. Vốn ngưỡng kết giao đã lâu nhưng ngại vì thân chỉ là tú ông thấp hèn không dám trèo cao. Nay Lâm đại ca thân lâm hiểm cảnh, tiểu đệ chẳng có gì, ngoại trừ một cái đầu mưu mẹo cho dù phải liều cái mạng này cũng bằng mọi cách cứu Lâm đại ca ra khỏi hiểm cảnh.
Không để lâm Xung kịp suy nghĩ thêm, Tây Môn Khánh đã bắn như súng liên thanh:
– Mấy ngày khổ cực trên đường, Lâm đại ca sớm đã biết hai tên Đổng, Tiết là người của Cao Cầu, hai cha con bọn chúng coi đại ca là cái gai trong mắt, cái đinh trong thịt, nhất định sẽ không để đại ca toàn mạng đến nơi lưu đầy. Sợ rằng hoa hòa thượng có kịp đuổi đến cũng không kịp cứu cái mạng của đại ca.
Kỳ thực Lỗ Trí Thâm đến vừa kịp lúc Đổng Siêu và Tiết Bá hạ độc thủ với Lâm Xung, chẳng qua Tay Môn khánh đã sớm chen ngang thì gã chẳng ngại gì trổ công phu chém gió.
Lâm Xung đương nhiên cũng chẳng biết đến tình tiết này nên càng âm thầm cảm tạ Tây Môn Khánh:
– Hoa Hòa Thượng? Đại quan nhân nói là Lỗ Trí Thâm ư? Ha ha, quả thật gọi y là Hoa Hòa Thượng cũng thật chính xác. Nếu y ở nơi này nhất định sẽ cạn ba chum thật lớn với đại quan nhân vì cái ngoại hiệu này.
Tây Môn Khánh thoáng lầm bầm : “Móa, Nhất Trượng Thanh cũng là mình đặt, giờ hoa Hòa Thượng cũng là mình đặt, có khi mở luôn quán đặt tên mướn cho mấy hảo hán này cũng kiếm bộn.” Nhưng ngoài mặt cười ha hả:
– Lâm đại ca. Đệ khẳng định Cao Cầu nhất định sẽ không cho huynh an lành, cho dù sau này huynh có đến được nơi lưu đầy cũng không được an ổn.
Lâm Xung thầm nghĩ lời Tây Môn Khánh nói cũng không phải không có lý, thầm trách bản thân ngày trước quá dại khờ thở dài nói:
– Lâm Xung ngày trước thật quá ngu ngốc. Bản thân ta chết cũng chẳng sao, chỉ hận đã liên lụy đén hiền thê ở nhà.
Tây Môn Khánh đanh mặt lại, nói lớn:
– Không phải ngu, là quá ngu. Đại ca rời khỏi Đông Kinh lại đem vợ con mình trông cậy vào thằng ngụy quân tử Lục Khiêm. Huynh có biết thằng chó đó đã sớm theo phe cha con Cao cầu. Ai là người dụ huynh đến Bạch Hổ Đường? Vậy mà còn tin tưởng nó. Đúng là ngu hơn lợn.
Mắt hổ Lâm Xung mở trừng trừng, y kêu lớn một tiếng, vung đấm đấm thình thịch vào ngực:
– Ngu… Ngu… Lâm Xung… ngươi là thằng ngu hơn lợn… Nương tử…. ta có lỗi với nàng.
Tây Môn Khánh thấy vậy sợ lâm Xung xúc động đấm mình đến chết thì đúng là lãng nhách, trong nhất thời chẳng kịp suy nghĩ bèn nhào tới, lấy thân mình che trước ngực cho Lâm Xung.
Quyền của Lâm Xung vô địch mạnh thế nào? Tuy cơ thể Tây Môn Khánh đã sớm được Độc Cô Cửu Kiếm cải tạo nhưng chỉ chịu hai đấm đã hộc máu kêu như bò rống.
Lâm xung thấy Tây Môn Khánh liều mình che chắn thì thoáng ngẩn người rồi âm thầm cảm động, lập tức dừng tay áy náy nói:
– Do Lâm Xung ta nhất thời xúc động. Đại quan nhân, chuyện này đều là cơ mật của cha con Cao Cầu, tại sao đệ lại biết được.
Tây Môn Khánh tiếp tục trổ tai chém gió:
– Điều này cũng nhờ sinh ý của Lệ Đông Viện quá tốt, danh tiếng vang lừng bốn phương. Cao Nha Nội cũng tới vài lần nhất thời thấy hứng thú nên cũng coi tiểu đệ như tri kỷ cho nên đã vô ý tiết lộ ra. lâm đại ca, hiện giờ huynh đi lưu đầy chính là đi vào chỗ chết. Tiểu đệ mạn phép vạch cho huynh ra hai con đường.
– Xin được chỉ giáo.
– Cách thứ nhất là hạ sách, chính là chờ Lỗ Trí Thâm đến nơi rồi cùng với y lên núi cướp trại làm vua. Đệ biết có một nơi gọi là Lương Sơn Bạc do một tên ăn hại là Vương Luân cầm đầu, tên này là kẻ ích kỷ tiểu nhân, chỉ biết chăm chăm lo nghĩ cho bản thân nên thuộc hạ bằng mặt không bằng lòng. Huynh và Lỗ Trí Thâm chỉ cần trá hàng sau đó chọn thời cơ thích hợp để giết hắn cướp quyền thống lĩnh Lương Sơn, đảm bảo cao Cầu muốn đối phó với huynh cũng phải đắn đo cân nhắc.
Lâm Xung thoáng trầm ngâm, tuy y đã nghĩ thông thoáng nhưng dù sao cũng là gia đình dòng dõi quan hệ mấy đời nay bảo y cướp núi làm giặc đúng là có chút không cam lòng.
Dường như đọc được suy nghĩ của Lâm Xung, Tây Môn Khánh nói luôn:
– Cách thứ hai chính là thượng sách. Nếu Lâm đại ca tin tưởng tiểu đệ. Đệ cho dù dốc toàn bộ gia sản cũng sẽ tìm cách để Cao Nhà Nội bỏ qua cho huynh sau đó nếu huynh không chê, cứ ở lại huyện Dương Cốc này, đệ sẽ tìm cách xây dựng cho huynh một tương lai mới. Đương nhiên, cho dù huynh chọn biện pháp nào, tiểu đệ sẽ tìm mọi cách để cứu đại tẩu ra khỏi nanh vuốt của cha con họ Cao.
Lâm Xung nghe Tây môn Khánh nói vội vàng đứng lên vái Tây Môn Khánh một vái thật sâu:
– Tây Môn hiền đệ, cho dù thành công hay thất bại, ân tình này của đệ lâm Xung xin ghi khắc trong tim. Nếu có thể cứu được hiền thê, Lâm Xung dù làm thân trâu ngựa cũng không từ.
* * *
“Nha Nội hiền huynh.
Nghe tin hiền huynh ra tay đối phó với Lâm Xung và thê tử của y. Tiểu đệ cảm thấy thực sự không đáng.
Lâm Xung là con mãnh hổ đương nhiên nha nội không sợ nhưng y quan hệ tam giáo cửu lưu đủ mọi thể loại hèn mọn, thủ đoạn của bọn chúng đích xác khó lòng đề phòng. Huynh lại sẵn tính hào sảng lịch thiêp, giao thu rộng rãi. Vô tình để bọn chúng dụ huynh đến nơi vắng người thì tai vạ không để đâu xiết.
Giết Lâm Xung chỉ là khoái cảm nhất thời, đệ sẽ tìm người khống chế y, bắt y làm một tên quy nô hèn mọn ở Lệ Đông Viện khiến cho mỗi khi nha nội tới chơi bắt y khom lưng hầu hạ dạ vâng, vậy mới là thỏa lòng thống khoái.
Huống hồ nội tử và Lâm nương tử có chút quan hệ sâu xa, tiểu đệ lại phải vâng mệnh nàng, xin lớn gan xin Nha nội hiền huynh nhón tay làm phúc, đệ xin đem bí quyết gia truyền Độc Cô Ngũ Kiếm để trao đổi. Xin gửi trước tứ thức làm bằng, nếu nha nội đồng ý, tiểu đệ nhất định đem Ngũ thức truyền đạt lại đầy đủ không dám giấu giếm, sau này địt gái xuất tinh tùy theo ý muốn, đảm bảo nha Nội có thể đem thần thương hoành hành thiên hạ không địch thủ.”
Cảm thấy không yên tâm, Võ tòng lập tức viết thêm:
“Dù sao Lâm nương tử cũng là thứ nóng tính, cương ngạnh, chơi một con đàn bà khoongg có chút tình thú nào , tiểu đệ xin mạn phép đề cử hai người, một họ Diêm tên bà Tích đang là thê tử của một tiểu lại gọi là Tống Giang ở Sơn Đông. Một là Phan xảo Vân ở kế Châu. hai người này đều cực kỳ xinh đẹp, lại mười phần dâm đang. nếu nha nội hiền huynh muốn đổi gió, đích thị là cực phẩm trong cực phẩm, xá gì phải phí công vô ích với một ả không biết điều như Lâm nương tử.”
vừa lấy Độc Cô Ngũ Kiếm làm mồi nhử, lại bồi thêm hai ả đàn bà siêu cấp dâm đãng trong Thủy Hử, tin rằng chỉ cần Cao Nha Nội không dùng mông đít để nghĩ thì cũng sẽ biết nên chọn bên nào. Chỉ hận lúc này mình không biết Phan Kim Liên trú ngụ ở đâu, nếu không cũng nhất định đem ả ta vào danh sách tiến cử coi như sau này đảm bảo kê cao gối mà ngủ.
Đọc bức thư của Tây Môn Khánh, Hỗ Tam Nương lập tức túm lỗ tai gã mà xoáy:
– ngươi nha, không biết từ lúc nào đã sớm tăm te con gái nhà người ta. Phan xảo Vân thì ta không biết nhưng Diêm Bà Tích là vợ của Cập Thời Vũ Tống Công MInh Tống Giang, là một nhân vật có tiếng tăm trên giang hồ. Ngươi làm vậy há chẳng phải triệt để đắc tội với y ư?
Tây Môn khánh kêu oai oái xin tha nói:
– Nương tử… tha mạng… nàng biết một mà không biết hai. Phan Xảo Vân, và Diêm Bà Tích đều có trượng phu là bậc anh hùng hảo hán nhưng đều là loại dâm đãng vô liêm sỉ, sớm muộn sau này cũng mang tai họa lại cho chồng. Ta giờ tuy hại họ nhưng thực ra là âm thầm giúp họ về sau.
– Hồ ngôn loạn ngữ, vậy mà cũng dám nói ư? Giờ có người đến bắt vợ của ngươi nói là muốn tốt cho ngươi thì ngươi…
NÓi đến đây, Hỗ tam Nương sực nhớ ra bản thân chính là vợ của Tây Môn Khánh, gương mặt thoáng đỏ hồng, nàng nhanh chóng lấp liếm:
– Nhìn cái gì mà nhìn? Ta nói cho ngươi… phải rồi… cứ để Cao nha nội thoải mái như vậy có phải tiện nghi quá cho hắn rồi không?
Tây Môn Khánh ngơ ngác:
– Ý nàng là sao?
Hỗ Tam Nương lại nở một nụ cười quen thuộc khiến Tây Môn Đại Quan Nhân lạnh gáy:
– Tốt nhất là dâng cho hắn một bình Như Lai Đại Phật Côn đã được ta xử lý qua. Ta thử xem hắn còn bao nhiêu ngày tháng tốt đẹp trên người đàn bà. Hắc hắc… Nhìn cái gì? Ngươi yên tâm, bản lĩnh của lão nương cực kỳ cao minh, cho dù thần y An Đạo Toàn cũng đừng hòng tìm ra điều bất thường trong thuốc. Tuyệt đối không liên lụy đến ngươi.
Tây Môn Khánh rùng mình run run giọng hỏi:
– Nương tử… kết cục của cao Nha Nội thế nào?
Hỗ Tam Nương cười hăng hắc:
– Yên tâm, hắn sẽ không bị thượng mã phong mà chết. – Tây Môn Khánh thở phào – chỉ là con cặc của hắn qua thời gian sẽ teo dần, cuối cùng thụt vào bên trong đến không còn hình dáng.
– Ta fuck… nàng quá độc.