Xuyên Việt Tây Môn Khánh cười nhạo Thủy Hử - Chương 12: Nàng độc
Kiếp trước, trong khi xem Thủy hử, Lâm Xung là một trong những anh hùng Lương Sơn Tây Môn Khánh cực kỳ ngưỡng mộ. Chẳng qua người này nói khó nghe một chút chính là NGU, không dám tự quyết định vận mệnh của mình, bị cha con Cao Cầu hãm hại nhà tan cửa nát phải phiêu bạt lên Lương Sơn đã vậy còn bị Vương Luân chèn ép, giết xong Vương Luân theo quân chinh phạt đánh đông dẹp bắc, cuối cùng cũng phải ôm hận qua đời trong khi kẻ thù Cao Cầu vẫn nhởn nhơ phè phỡn.
Vốn Tây Môn Khánh chẳng định làm anh hùng cứu vớt những cuộc đời bất hạnh ở kiếp này, thế nhưng đã gặp được thần tượng của mình ở đây, gã quyết định thay đổi số phận bi thảm sau này của Lâm XUng.
Cứu Hỗ Tam nương cũng là cứu, cứu thêm một Lâm Giáo đầu thì có làm sao?
Nghĩ sao làm vậy, Tây Môn Khánh nhanh chóng dắt Võ Tòng chạy đến cạnh hai tên sai nha và Lâm Xung.
– Hai vị sai nha, xin dừng bước.
Hai người thấy hai thầy trò Tây Môn khánh bất ngờ chặn đường cũng thoáng cảnh giác rồi nói:
– Hai vị đây là…
Tây Môn Khánh phất quạt giấy ra vẻ phong lưu tiêu sái cười ha hả:
– Hai vị đây hẳn là Đổng Siêu Tiết Bá. Tại hạ là Tây Môn Khánh, chính là tri kỷ của nha nội.
Cũng may trí nhớ của Tây Môn Khánh về Lâm Xung rất tốt, hắn nhớ rõ ràng hai tên sai nhà này là Đổng Siêu Tiết Bá vì nhận tiền của Cao Nha NỘi nên trên đường đi đầy đã hành hạ Lâm Xung đủ đường khiếm Lỗ Trí Thâm nổi trận lôi đình nếu không phải Lâm Xung đứng ra cầu tình thì hai tên này đã hồn du địa phủ.
Hai tên Đổng Siêu Tiết Bá đươngg nhiên đã nghe đến tên Tây Môn Khánh lại thấy gã nói đúng hai tên của mình nên bỏ qua cảnh giác vội vàng ôm quyền đáp lễ:
– Thì ra là Tây Môn đại quan nhân, không biết đại quan nhân gọi anh em chúng tôi có chuyện gì?
Tây Môn Khánh cười khềnh khệch nở nụ cười cực kỳ đểu giả:
– Đương nhiên là có sự nhờ vả của nha nội nên mới đặc biệt đến đây nghênh đón hai vị cùng cái tên chết tiệt Lâm Xung này.
Đổng Siêu ngạc nhiên:
– Hóa ra do sự sắp xếp của nha nội. Vậy cớ sao hai anh em chúng tôi không được người căn dặn trước?
Tây Môn Khánh gấp quạt thấp giọng:
– Chuyện này đâu thể nào tùy tiện nói ra. Dù sao Lâm Xung cũng là cái gai trong mắt, cái đinh trong thịt của nha nội, một ngày hắn còn sống thì nha nội sao yên tâm tìm Lâm nương tử chứ? hắc hắc…
Đổng Siêu, Tiết Bá nghe Tây Môn Khánh nói vậy thì đã tin đến chín phần, nhìn vậy Tây Môn khánh lập tức nói:
– Mau về Lệ Đông Viện, chúng ta bàn kế sách.
Võ Tòng nhìn ba người đi đằng sau, vội khều tay Tây Môn Khánh:
– Sư phụ, đệ tử nghe nói Lâm giáo đầu là bậc anh hùng bị kẻ tiểu nhân hãm hại nên mới lâm vào cảnh tù đầy. Sao sư phụ lại giúp kẻ ác làm bậy?
Tây Môn Khánh hừ một tiếng nói nhỏ:
– Bé miệng lại cho ta. Ngươi thử nhìn thái độ hai tên sai nha kia đối xử với Lâm giáo đầu ra sao? Ta khẳng định cao nha nội đã sớm có chỉ thị phía sau. lâm Xung có thể đến được Thương Châu mới lạ. Nếu ngươi muốn hắn chết sớm thì cứ việc ngăn cản ta.
Võ Tòng hơi ngẩn ra rồi nhìn Tây Môn Khánh đầy sùng bái:
– Hóa ra sư phụ khẩu xà tâm phật. Xin lỗi đã nghi ngờ cho sư phụ.
– Đây là chuyện nhỏ. Vấn đề cấp bách trước mắt là ngươi lập tức chạy nói với sư nương của ngươi… à ngươi biết sư nương của ngươi là ai không? Về sương phòng của ta, hỏi xem vợ ta ở phòng nào. Nhớ nhé. Lập tức tìm nàng nói ta cần hai nữ nhân. Chỉ vậy thôi.
* * *
Sau khi an bài hai tên Đổng Siêu Tiết Bá ở gian phòng trọ, Tây Môn Khánh dìu Lâm Xung vào một phòng chứa củi vội vàng nói nhỏ:
– Lâm giáo đầu, tạm thời ủy khuất cho ngài. Tiểu đệ tuyệt đối không phải cùng với hai cha con Cao Cầu mang tâm bất chính ám hại ngài. Phiền ngài nghỉ ngơi tại đây, tiểu đệ sẽ nhanh chóng nghĩ cách đưa ngài thoát khỏi cảnh lao tù.
Nghe Tây Môn Khánh nói vậy, Lâm Xung trợn mắt hổ ngạc nhiên nhưng chẳng được bao lâu, gã công tử mặt hoa da phấn đã ba chân bốn cẳng chạy thẳng.
* * *
– Tướng công yêu quý của ta, rốt cuộc ngươi muốn bày trò khốn nạn gì đây?
Tây Môn Khánh vừa xuất hiện, Hỗ Tam Nương đã tặng gã một cước như trời giáng khiến gã ngã xấp xuống sàn nhà. Nàng đạp chân lên mông gã rồi hừ giọng hỏi.
Tây MÔn Khánh la oai oái rồi kêu gào:
– Khoan đã, nương tử… oan cho ta… oan uổng… lần này tuyệt đối không có trò khốn nạn gì. Ta chỉ muốn nhờ nàng hỗ trợ cứu một mạng người anh hùng.
Hỗ Tam Nương cười hăng hắc, bàn chân day mạnh hơn khiến Tây Môn Khánh kêu la như lợn bị chọc tiết.
– Hạng như ngươi mà đòi cứu anh hùng ư? Những người ngươi biết ngoài trừ tên Võ Tòng còn có chút chính khí nhưng cũng sắp bị ngươi đưa vào con đường dâm dục còn lại toàn phường trộm gà bắt chó lưu manh vô lại. Ngươi muốn cứu anh hùng hảo hán? Lại còn dùng kỹ nữ đi cứu người? Lừa ai hả?
Tây Môn Khánh mếu máo:
– Thực sự ta muốn cứu Báo tử Đầu Lâm Xung.
Hỗ Tam Nương nới lỏng chân hỏi:
– Ngươi nói là Báo tử Đầu Lâm Xung, giáo đầu tám mươi vạn cấm quân của Đông Kinh. Người vừa bị gian tặc Cao Cầu hãm hại ư?
– Phải. Chính y, sáng nay ta và Võ Tòng vừa đi ra ngoại thành thì gặp Lâm giáo đầu đang bị hai sai nha áp giải trên đường. Nếu ta không ra tay sợ rằng y sẽ mất mạng trên đường đi lưu đầy. Nương tử, nàng cho dù không nể mặt ta cũng nên nể mặt Lâm giáo đầu chứ.
– CHuyện này là thật?
– Ta xin thề nếu có nửa lời gian dối thì sẽ bị liệt dương, cả đời không được đụng chạm vào đàn bà, lại còn bị mười tên biến thái thông ass đến chết.
– Móa, thề độc đến vậy?
Hỗ Tam Nương nhấc chân khỏi bàn tọa của Tây Môn Khánh:
– Nào, nói đi, ngươi muốn cứu Lâm Xung thế nào?
Tây Môn Khánh lồm cồm bò dậy nói:
– Thú thực cả một biện pháp nhỏ cũng chẳng có. CHỉ là ta cần hai ả danh kỹ quần cho hai tên sai dịch đó đến chết đi sống lại, tốt nhất là năm bữa nửa tháng không xuống được giường rồi sau đó từ từ nghĩ cách.
Hỗ Tam Nương nhìn gã chằm chằm rồi cười hăng hắc:
– Được, vậy để thiếp giúp tướng công một lần. CHỉ là dựa vào Ngọc Nữ Tâm Kinh tầng một của thiếp thì chưa đủ.
– vậy phải làm sao?
Hỗ Tam Nương nở một nụ cười cực kỳ tà ác khiến Tây Môn Khánh đối diện cũng phải rùng mình:
– May cho chàng, thiếp thân trước kia từng được sư phụ cho một liều xuân dược dành cho nam nhân gọi là Như Lai Đại Phật Côn. Nghe người nói năm đó người hận gã đạo sĩ họ Vương cùng cực nên định lén cho hắn phục dụng rồi vứt ra ngoài đường để bêu xấu danh tiếng gã. Tuy nhiên về sau không biết vì sao lại không dùng đến.
– móa, tổ sư bà bà trong truyền thuyết quả nhiên độc ác. – mấy tiếng này Tây Môn Khánh chỉ dám lí nhí như muỗi kêu làm sao nói ra lời – Mà thứ thuốc đó sư phụ nàng chưa dùng như vậy làm sao biết công hiệu của nó?
Hỗ Tam Nương cười :
– Sư phụ người ta chưa dùng nhưng bản thân người ta đã sử dụng rồi. Nhớ mấy tháng trước ta rời khỏi Hỗ gia trang trên đường có một tên ác bá muốn giở trò đồi bại với ta.
Nghe Hỗ Tam Nương xưng “người ta” với giọng cực kỳ nũng nịu âu yếm, không hiểu sao Tây Môn khánh lại nổi da gà khắp người.
– Vậy kết quả tên đó thế nào?
– Hắc hắc, ta cho hắn phục dùng một liều Như Lai Đại Phật Côn sau đó vứt vào chuồng bò ba ngày. Hắc hắc, giờ nghĩ lại vẫn còn kích thích. Sau ba ngày đó, bò đực thì nát hết lìn, bò cái thì nat cả lìn lẫn ass. Hắc hắc… chuồng bò trên dưới ba mươi sáu con bị chơi đến chết mà tên ác bá đó vẫn còn cuống cuồng đi tìm chỗ để phat dục… hắc hắc… giờ hai tên sai nha này phục vào Như Lai Đại Phật Côn lại để bốn kỹ nữ do ta đích thân truyền thụ Ngọc Nữ Tâm Kinh quần thảo thì e rằng mười ngày đến nửa tháng cũng đừng mơ bước chân xuống giường.
Tây Môn khánh nghe Hỗ Tam nương nói vậy mồ hôi chảy ròng ròng ướt đẫm cả quần xịp, mãi hồi lâu, gã mới phì phò hai tiếng:
– Nàng độc.