Xuyên Việt Tây Môn Khánh cười nhạo Thủy Hử - Chương 11: Cọp cái xuất chiêu
Tây Môn khánh cực kỳ buồn bực.
Qua sự kiện Lục Tiểu Phụng náo thanh lâu, gã mới biết lực lượng trong tay mình thực sự mỏng đến thế nào.
Bản thân trước giờ chỉ chăm chăm nghĩ về Võ Tòng, đến khi kết thân được với y thì tâm tư buông lỏng thế nhưng lại chẳng bao giờ nghĩ đến một ngày bị mấy tên trâu bò khác đến gõ cửa.
Nên biết cao thủ võ lâm thời đại này nhiều như chó chạy ngoài đường, ở đâu vơ bừa cũng được cả nắm. Ba sáu sao Thiên Cương, bảy hai sao địa sát. Đó là còn chưa kể đến mấy tên từ trên trời rơi xuống như Lục Tiểu Phụng này.
mấy vị đó tốt đẹp thì chả sao, nhưng phật ý họ động đến đao thương, sau này chỉ dựa vào Võ Tòng… móa, nghĩ cũng chả dám nghĩ.
Cũng may lần này có con cọp cái xuất chiêu đánh lui Lục tiểu kê trong truyền thuyết.
Cọp cái… Nghĩ đến con cọp cái Hỗ Tam Nương nhà mình, Tây Môn Khánh không khỏi vỗ tay khen tuyệt.
Trong nhà có cao thủ mà quên béng mất.
Nghĩ đến đây, gã nhanh chóng chạy tới sương phòng của Hỗ Tam Nương.
* * *
– Nương tử kính yêu của ta. Vi phu đến thăm nàng đây.
Nhìn vẻ mặt cực kỳ gian xảo của Tây Môn Khánh, Hỗ Tam Nương không khỏi nhếch mép nở một nụ cười cực kỳ khinh bỉ:
– Muốn sủa gì thì sủa đi. Lão nương đếch rảnh tán gẫu với ngươi.
Tây Môn Khánh gượng cười:
– Chỉ là muốn cám ơn nàng đã ra tay đuổi tên khốn họ Lục thôi.
Hỗ Tam nương cười nhạt:
– chỉ là tiện tay. Hơn nữa ta dù sao cũng là vợ ngươi. Nơi làm ăn của ngươi bị phá, ta cũng chẳng đẹp đẽ gì.
Tây Môn Khánh cười hề hề:
– Đúng… đúng… đúng… Chỉ là thật đáng tiếc, hôm nay họ Lục xuất thủ thì không có nàng ở đó. Nếu như có mặt nàng…
Tây Môn KHánh cười tít cả mắt trong đầu không ngừng tự diễn, phải rồi, giá như Hỗ Tam Nương ở chỗ của mười một ả danh kỹ kia. Con cọp cái này đến Quan Âm Thoát Y Sam của lão ăn mày sư phụ của mình còn không thấm thía gì, có lẽ Linh Tê Nhất Chỉ của Lục Tiểu Phụng cũng không làm cho ả chết đi sống lại như vậy.
Chỉ là vừa nhìn mặt Hỗ Tam Nương, Tây Môn Khánh đã thầm than không ổn.
Quả nhiên, mặt Hỗ Tam Nương đỏ bừng, hai cánh mũi phập phồng không ngớt, miệng rít lên:
– Ngươi muốn lão nương chìa lồn ra cho tên khốn kiếp đó chọc ư?
Nhìn chân cọp cái đã giơ lên, Tây Môn khánh sợ đến kinh hồn bạt vía, gã lắp bắp:
– Không… không… không phải… ý ta là… giá như nương tử ở đó thì đã sớm sút tên họ Lục đó ra cửa từ sớm rồi.
Hỗ Tam Nương hừ một tiếng, nét mặt dịu đi.
Tây Môn Khánh thấy vậy được nước lấn tới:
– Nhưng bản lĩnh kìm chế của nương tử cực kỳ tốt. Nếu như nàng có thể …
– Cút..
– Khoan đã. Ý ta đâu phải vậy. Nếu như nàng có thể truyền đạt lại kinh nghiệm cho mấy danh kỹ của ta, như vậy không phải chẳng sợ tay họ Lục hoặc bọn ất ơ nào đó quay lại dựa vào cái cớ kỹ nữ của chúng ta không phục vụ tốt cho khách.
Gã cố ý nhấn mạnh hai chữ “chúng ta” để kéo trách nhiệm về Hỗ Tam Nương. Quả nhiên, Hỗ Tam Nương không có ý phản đối chỉ cười hăng hắc:
– Ngươi đừng nói với công pháp của ngươi không nhìn ra ta vẫn còn là gái trinh nhé.Ngươi muốn một trinh nữ như ta đi dậy kỹ thuật cho gái làng chơi ư?
Tây Môn Khánh len lén bĩu môi, nhưng miệng vẫn cười nịnh nọt:
– Chỉ dựa vào công phu ăn cả tá thuốc Quan Âm Thoát Y Sam của nàng mà vẫn khỏe re, ta tin rằng cái thứ công phu mèo ba cẳng Linh Tê nhất Chỉ gì đó của tên họ Lục tuyệt đối không thể gây khó cho nàng được. ( Nhưng Độc Cô Cửu Kiếm của ta thì chắc chắn được)
Hỗ Tam Nương cười ha hả rồi nói:
– Công phu nịnh hót của ngươi quá lộ liễu, nhưng lão nương thích. Được, ngươi chọn ra ba-bốn ả danh kỹ tới đây, lão nương sẽ truyền thụ cho mấy ả tầng thứ nhất của Ngọc Nữ Tâm Kinh. Sau này cho dù uống thuốc kích thích hay gặp phải mấy thứ như Linh Tê Nhất Chỉ cũng sẽ do các nàng tùy ý kích phát bản năng của phụ nữ.
tây Môn Khánh cười tít mắt:
– Được… được. … mà khoan, nàng vừa nói gì? Ngọc Nữ Tâm Kinh? Mẹ của tôi ơi, sư phụ nàng không phải là Tiểu Long Nữ đấy chứ.
Hỗ Tam nương lắc lắc đầu : Không. – Tây Môn Khánh thở phào, Hỗ Tam nương đã nói tiếp – người họ Lâm tên Triều Anh.
Tây Môn Khánh đứng hình toàn tập, miệng há hốc không nói lên lời. Thấy vậy Hỗ Tam nương điềm nhiên nói tiếp:
– Chỉ có điều ngươi đừng vọng tưởng gặp người. Mấy năm trước, người thắng được một gã đạo sĩ họ Vương của phái Toàn Chân mộ tòa Cổ Mộ nên đã sớm ẩn cư bên trong, cách biệt hoàn toàn với trần thế. Ngay cả ta cũng không có cách gặp người nếu không được người cho phép.
* * *
Lúc sau, không phải ba mà là mười ba người danh kỹ đã xếp hàng ngang trước sương phòng của Hỗ Tam Nương. Nàng biết ngay Tây Môn Khánh muốn lợi dụng cơ hội này để nàng huấn luyện miễn phí kỹ nữ cho hắn. Chỉ là lúc nàng gầm rít tên họ Tây Môn, gã đã cùng với Võ Tòng chuồn đi từ lúc nào.
Võ Tòng đối với người sư phụ của mình đương nhiên cực kỳ kính nể, Tây Môn Khánh lại càng không muốn mất lòng cái tên tai tinh trong số mệnh của mình nên đối với y càng hết mực chiều chuộng, thậm chí đem cả mấy thức sau của Độc Cô Cửu Kiếm truyền thụ lại cho y.
– À phải sư phụ. Tại sao huynh lại tốt với đệ như vậy?
Tây Môn Khánh cười xòa:
– Chẳng hiểu sao, ta vừa gặp đệ đã thấy yêu mến muốn dốc lòng bồi dưỡng. Chắc đây là do định mệnh.
Võ Tòng nghe đến đây, mặt thoáng vẻ đăm chiêu. Tây Môn Khánh thấy vậy vỗ vai nói:
– Giữa hai thầy trò chúng ta còn gì cần phải giấu giếm chứ? Có gì cứ nói ra ta nghe.
Võ Tòng hơi ngần ngừ rồi nói:
– Trong khi đệ ở đây hưởng lạc thì đại ca của đệ vẫn ở nhà chịu khổ chịu cực.
Tây Môn Khánh hơi ngẩn người rồi cười lớn
– Tưởng sao. Ta cái gì cũng không có, chỉ có gái và tiền là nhiều, nếu đệ coi ta là thân nhân thì cứ đưa Đại Lang tới Lệ Đông Viện. Ta đảm bảo coi y như ruột thịt.
Nghĩ tới tên Võ Đại Lang nổi tiếng xui xẻo trong Thủy Hử, Tây Môn Khánh không khỏi bùi ngùi. Nghĩ lại nếu mình không xuyên Việt tới đây, cho dù là Thủy hử hay Kim bình Mai, Võ Đại Lang ccungx sẽ bị mình cắm sừng lên đầu sau đó tiễn về chầu ông bà bằng một liều Hạc Đỉnh Hồng cực mạnh.
Haizzz, giờ cho gã ít tiền, cho gã chơi gái, coi như đền bù cho gã vậy.
Chính vào lúc suy nghĩ miên man, Võ Tòng chợt giật gấu tay áo của Tây Môn Khánh nói :
– Sư phụ, nhìn xem, dáng vẻ người tù kia thật cao lớn.
Nhìn theo tay Võ Tòng đang chỉ, Tây Môn Khánh thấy một người thân hình vạm vỡ đang bị cùm xiềng xích, phía sau y, hai gã sai nha đi phía sau, một gã vung roi quất vào lưng người tù, một gã cười hô hố:
– Lâm giáo đầu, mau nhanh lên, nếu không chúng ta sẽ muộn giờ đến dịch trạm mất.
Tù nhân? Lâm giáo đầu?
Báo Tử Đầu Lâm Xung.