XÓM NÚI - Phần 8
Nắng nhẹ gió xuôi, chiếc xe ào ào lao nhanh bỏ lại phía sau ồn ào đô thị. Con đường quen thuộc hàng cây chạy ngược lại phía sau lưng chuyến phà chiều tối từ từ vượt sang bờ con sông đục mầu phù sa đỏ quạch. Băng khoăn nghĩ ngợi, ồ con đường hôm nay trải nhựa hết rồi, cảnh cũ, người xưa, tuổi thơ ngày ấy nôn nao ẩn khuất hiện về. Gió sông đùa qua mái tóc, cập bến phà sang, đèn đướng bật sáng… phố huyện đây rồi.
– Chào cô
– Ừ, chào cháu, sao đi lâu thế, mẹ cháu điện thoại cô nấu cơm rồi, hay lại la cà chỗ cô nào mà lâu thế?
– Đâu có, cháu đi chậm mà, vừa đi vừa ngắm cảnh, cũng lâu rồi nhìn lại cảnh cũ, đường xá ngon lành rồi cô nhỉ?
– Thôi đi tắm đi, rồi ăn cơm cháu.
– Nãy giờ mải nói, chết rồi, cô Lài bên nhà cũ nhà cháu có nước tắm không?
– Ối giới, anh người đời à, nhà bỏ bao nhiêu năm nay điện nước cắt hết rồi, thế… vào nhà tắm của cô mà tắm không được à?
Ngài ngại, nhớ nhà tôi mượn cô cái đèn pin, mở cửa bước vào căn nhà quen thuộc, ẩm mốc, tường vôi loang lổ, cứt chuột đầy nhà. Khoảnh đất phía sau gian bếp mái tôn rơi, cỏ lan vào sát tường, rậm rì bước chân rờn rợn. Tôi không dám bước ra tận cùng khoảnh đất, góc kia nối liền song song tiếp giáp khu công trình phụ, nhà tắm cô Lài. Nghĩ cảnh ngày xưa mỗi khi cô chú giận nhau, bên này nhà tôi lại nghe bao từ không hoa mỹ. Mẹ tôi lóc cóc đi qua khuyên bảo, im lặng mấy hôm chiến tranh vùng vịnh lại bùng lên ngày càng dữ dội.
– Thuận ơi, đâu rồi?
– Cháu đang xem có ngủ lại nhà cũ một bữa được không đây.
– Có mà điên à, hay chê nhà cô không đẹp không sang bằng nhà thành phố?
– Không phải, tại cháu nhớ kỷ niệm xưa nên nói vậy.
Cô Lài đứng ngay giữa cửa, ánh sáng đèn từ trong nhà hắt ra, khoảng tối khuôn mặt lờ mờ, cánh tay tròn lẳn lộ ra ánh đèn chiếu vào. Sao hôm nay tôi nhìn, nó không giống như cái nhìn của thời trẻ con ngày trước.
– À cô nhà chú Mạnh, bà Đường sao cũng đóng cửa hết rồi?
– Thì họ cũng tiến ra mặt đường bán buôn, còn ai ở khu đất này chỉ có cô nghèo không đủ tiền cất nhà ra mặt phố thôi!
Tôi bước vào căn buồng tắm, đèn sáng, ngày xưa cũng tại chỗ này, cái nhà tắm cũ của cô tấm tôn thưng vách gió giật khe hở lâu ngày. Tim tôi suýt đứng khi vô tình nhìn lướt qua cái khe nho nhỏ.
– Cô Lài mẹ cháu gửi hồ sơ này, mà nhà thằng Tính còn ở phía sau không cô, phía ngoài đập cá ấy?
– Không còn chỗ cũ, cả nhà dồn sang khu đất nhà ông nội nó, chỗ cái đập ngày xưa giờ nằm trong khu quy hoạch mở rộng thêm bệnh viện.
Bữa cơm trôi đi trong không gian yên lặng, nơi này ngày đó buổi tối thật ồn ào, lũ trẻ tranh nhau trốn tìm lùng xục núp vào góc khuất. Đôi khi thành chuyện khôi hài nhà tắm người ta tranh nhau chạy vào, tiếng la ôi ối suýt ăn đón cả lũ. Chuông điện thoại đổ, lát sau cô bảo có ca cấp cứu cô phải lên phụ.
– Thuận ơi, bệnh viện thiếu người, dù cô hôm nay không trực.
Tôi bảo:
– Cô học xong chưa? Mai kia lên chỗ mẹ cháu làm, làm gì còn cảnh thiếu người, kêu như gọi đò sông Mã!
Khép cửa, tôi lùa xe theo chiều dài con phố huyện, cũng cảnh ồn ào, xập xình điệu nhạc, phố xưa thay đổi lắm rồi. Thằng Tính không còn ở nhà hay đi học, đi sang Ả Rập lao đông kiếm tiền, đám bạn năm xưa giờ không biết ai còn, thôi kệ trở về căn nhà xem sao rồi hẵng tính.
Truyền hình chiếu phim tôi lơ mơ nhìn, cánh cửa khép hờ, không còn tiếng máy đèn ì ầm quen thuộc, lãng đãng tâm hồn nhớ dì chẳng biết làm sao, giờ này bên ấy… âm thanh cá quẫy chắc nổi lên rồi, bước vào, bước ra cái giường cô Lài buông mùng hờ hững…
Mát dịu… tiếng gió đưa đẩy, ngả mình cũng khuya thôi nằm đây đợi cô về rồi hãy tính. Chìm đi bồng bềnh, bến nước bờ sông. cô Lài giặt chiếu sao bao năm rồi cô vẫn ở 1 mình như vậy.
Hình như có ai gạt cái chống xe. cô Lài thì phải, mùi hương thoang thoảng mùi tóc cô Lài, bóng cô lờ mờ lay nhẹ vào bờ vai tôi nằm nghiêng úp mặt:
– Thuận…. Thuận
– Ơ cô hả, cô về lúc nào sao không kêu châu?
– Về nãy giờ lâu rồi thấy Thuạn ngủ ngon, cô giăng mùng sẵn rồi dậy đánh răng đi ngủ.
Đèn ngủ căn phòng cô nãy giờ mờ mờ, ảo ảo, bóng cô chập chờn đu đưa trước mặt lặng lẽ vào ra, ngồi dậy. Ngần ngà tôi như đứa trẻ muốn ngủ thêm làm nũng, trong phòng không còn tiếng quạt.
– Ơ mà… sao cô…
– Không sao cô mang quạt ra phòng trước rồi, Thuận ngủ không quạt sao ngủ được. Cái quạt phòng khách hôm trước bị cháy cô chưa sửa được, cô dùng quạt giấy cũng được mà.
Cái chiếu trải trên nền gặch bông sạch sẽ cánh quạt lượn lờ, bước vào cô ngồi hong tóc, dựa lưng ghế nệm. Hơi ngửa mặt lên khoảng đùi tròn lẳn hiện ra cái quần lửng co lên áp vào cặp đùi rắn chắc.
Tôi nhẹ nhàng ngồi xuống, nghĩ cảnh năm xưa cái đêm lần cuối ngủ trong dãy nhà này nóng nực, phì phạch cái quạt tai voi. Tiếng cô Lài dội nước khi trực về đêm, khoảnh khắc vô tình hoàn cảnh bây giờ. Không hẹn thế mà cô cháu lại ngồi bên nhau bần thần im lặng.
– Cô Lài, hồi nãy ca gì thế
– Đẻ mà… cái con bé ấy đẹp thật, con so, khó đẻ cô phải rạch, không thằng bé để lâu ngộp mất. Thằng chồng nhăn nhó vì đẻ xong cô nàng không còn đẹp đẽ như xưa. Thuận thấy đấy đàn ông lắm khi mâu thuẫn, vừa muốn có con vừa muốn phải gọn phải ôm chặt như là của con gái.
Tôi cười:
– Thì ai cũng muốn hướng về cái đẹp, mà.. à cô theo cháu con gái với phụ nữ cũng giống vậy thôi. Chuyện đó là do cảm xúc trong đầu, chứ đâu phải con gái là hơn người lớn tuổi
– Thuận nghĩ như vậy thật à… đã có người yêu chưa?
– Chưa có, mà cô Lài sao bao năm rôi cô vẫn một mình như vậy?
Im lặng…
– Cháu mới học qua phần tổng quát đại cương, thấy bảo cái gì để lâu đều…
Im lặng, vai cô rung nhẹ.
– Chết rồi Thuận lỡ lời rồi
Chập chờn, nhấp nhổm chồm tới sát bên cô… thụt lại tôi lại ngu rồi nãy giờ gợi chuyện cô buồn, nghĩ sao mình ác thế.
– Cháu.. cháu làm cô buồn hả?
Cô ngước mắt lên, bay bay ngọn gió tóc mai hạ xuống loà xoà, vén nhẹ.
– Thôi cô mang quạt vào mà đi ngủ.
Đứng dậy tôi nắm tay vào chốt cửa,
– Ơ… Thuận mở cửa đi đâu
Nghĩ lại năm xưa tôi định bước ra đường, bỗng sát bên tai hình như hơi thở cô Lài phả vào âm ấm. Bàn tay cô nắm vào quả đấm:
– Khuya rồi đấy Thuận.
Bên tôi hừng hực hơi ấm đàn bà, cái mùi hương ấy dậy lên chỉ có đàn ông mới cảm nhận được. im lặng, lúng túng…
Xoay nhẹ nửa người, cô Lài rất gần, bàn tay tôi nhẹ đưa lên, mềm mềm bờ vai.
– Cô vào buồng ngủ nhé
– Hay là…
– Gì cô
– Mình ngủ chổng đầu ha.
– Ừ thì, nào cô chọn bên nào?