XÓM NÚI - Phần 15
Trời ơi dáng cô hiện ra, cái quần short trắng mịn màng hai đùi tròn lẳn, cái nhìn bất chợt xảy ra nhanh như chớp mắt, bất ngờ kéo tôi về cảm giác hôm nào. Cái hôm tôi cùng dì Hương qua nấu cơm chung ở nhà cô Lài, cái phút mất điện bất ngờ, không gian tối om, mọi người im lặng nhớ ra cái bật lửa hồi nãy ở đâu. Tôi vội vàng thò tay vơ tìm trên mặt chiếu, vô tình bàn tay chạm phải bắp chân cô Lài, cái chạm vô tình nhưng hôm nay thấy nó hiện ra trong không gian căn nhà thanh tịnh. Giấu đi cảm xúc tôi nhỏm người dậy mỉm cười bước lại phía sau bảo cô:
– Hồi nãy cháu đã tắm rồi cô ạ.
Cô Hiền bước theo, cả hai cô cháu đứng bên máy giặt, đổ đám xà phòng, cô Hiền hình như e ngại bỏ quần áo giặt chung, tôi bảo cô:
– Cứ bỏ vào máy quay một hồi, xả nước, sấy mấy phút là gần khô cô ạ.
Cô bảo:
– Cái máy này một hộc tiện lợi hơn cái máy nhà cô.
Cô cháu rất vui, nhìn cô cúi xuống ngẩng lên vô tình ánh mắt tôi chiếu vào khoảng ngực, e ngại giấu đi cảm xúc vô tình tôi vào sau bếp, làm nhanh hai cốc nước cam. Cô Hiền phơi phóng đồ xong bước lên, thảnh thơi cô cháu dựa lưng vào thành ghế, cùng nhìn lên truyền hình coi bộ phim Hàn, cô bảo:
– Sao mà bên ấy cái gì trong phim cũng lãng mạn êm đềm Thuận nhỉ.
Ánh đèn trong phòng mờ dịu, cảnh phim lãng mạn, nhân vật đến hồi nhớ lại mối tình từ thuở xa xưa. Giấu đi cảm xúc tôi hỏi cô Hiền:
– Cô… chắc ngày xưa cô cũng có mối tình đầu đẹp chứ?
Cô Hiền im lặng đưa bàn tay ra cầm cốc nước cam, lát sau cô cười cô bảo:
– Nhưng mà nghe xong cháu không được cười cô đấy nhé.
Tôi bảo:
– Có gì mà cháu dám cười, có chăng học hỏi được chút gì không?
Cô kể về những ngày tháng học sinh, về những ngày trong trường chuyên nghiệp. Đến đó bỗng cô ngồi im yên lặng, cô như giấu đi cảm xúc trong lòng, lát sau tôi hỏi:
– Cô, thế mối tình đầu và lần… đầu chắc thú vị lắm cô nhỉ?
Cô bảo:
– Ừ thì… thế sao chưa kiếm lấy mảnh tình vắt vai, để mà biết lại đi hỏi cô thì biết đằng nào mà trả lời.
– Cháu lớn lên đi học chả ngó nghiêng gì, bọn con gái lớp cháu nó gọi cháu là thằng tồ đấy cô ạ.
– Thì khi nào yêu hay có vợ thì cũng biết thôi mà, ừ nhưng mà cũng phí tuổi trẻ Thuận nhỉ.
Cả hai cô cháu cứ tranh luận, chuyện nọ xọ mãi chuyện kia, nhưng hình như cái đề tài đi quá xa cô lại hỏi một câu kéo về tình yêu đầu đời. Cái mà cô đã có và hình như hôm nay trong không gian này tôi có cảm giác cô muốn trải lòng nhớ về năm tháng xa xưa, và như người thày chỉ cho thằng tồ về những gì mà cảm xúc tình yêu mang lại. Tôi cũng nói về những kiến thức học được và những buổi miệt mài ngồi trên thư viện của trường, giải thích cho cô về những gì ngày mai cô lên bệnh viện. Cô bảo:
– Ngày xưa còn khổ sanh xong cái Thu, cô uống thuốc và đặt vòng, giờ có điều kiện rồi muốn cho cái Thu có thêm em nữa, sao lắm nhiêu khê, vất vả ngựa xe, không biết kết quả thế nào.
Cô cháu mải vui nói truyện, hình như khoảng cách không còn, mỏi lưng cô ngồi tựa ghế ngả người thả nhẹ đùi ra cô than:
– Ngồi xe mấy tiếng, sao giờ thấy mỏi lưng quá Thuận ơi.
Hai chân duỗi thẳng, ngửa hẳn cổ ra dựa vào thành ghế, nhìn cô tôi như hồi hộp giọng nói ngập ngừng:
– Nếu cô không ngại, xoay lưng cháu bóp vai cho.
Cô bảo:
– Lên xe ngủ gật ngoẹo cổ chập chờn, Thuận biết massage thật à?
– Ở trường bọn cháu đôi lúc ngồi học, đọc sách cũng mỏi bả vai, cũng có đứa nhờ. Thôi cô cứ ngoảnh lại đây, nếu làm không được, cũng chẳng mất tiền đâu mà cô sợ.
Cái ghế đệm dài nãy giờ tôi ngồi ở nửa đầu này, cô ở đầu kia. Giờ cô xích lại đến gần giữa đệm, chân cô khoanh lại hơi ngửa cổ ra thật gần. Bàn tay tôi từ từ vịn lên vai cô chạm nhẹ qua lần áo vải mềm mịn màng, mùi hường dầu tắm thoang thoảng, cô như chùn nhẹ cổ xuống. Năm ngón tay nhẹ ấn vào bờ vai cô đày đặn thật mềm, người tôi như dợm nhẹ chồm lên, ngón tay miết vờn, lăn xuôi theo lườn cổ, xuôi dần xuống hõm vai, vòng theo xương bả lượn vòng.
– Ôi.. đó chỗ đó Thuận
– Ừ chắc cô ngủ bị ngoẹo cổ.
Tôi chồm nhẹ lên gần sát lưng cô:
– Nào cô ngồi yên để cháu vặn nhẹ lại cần cổ chắc cô bị sái.
Cái thế vô tình làm tôi phải gần áp sát:
– Nào cô, thả lỏng tự nhiên đừng để ý nữa.
– Ái…
Cô Hiền bật nhẹ người ra, vùng lưng vô tình lọt thỏm vào lòng tôi thật mạnh.
– Sao đau thế
– Đúng rồi cô bị ngoẹo cổ, nào để cháu làm nóng bả vai cho.
Cái áo ngủ cô mặc vô tình bị chĩu nhẹ xuống, bàn tay tôi vuốt ve chà sát, vùng cổ bên phải cô nóng dần lên. Cô ngồi lặng yên, lọt thỏm trong lòng cảm nhận cảm giác bàn tay tôi đang trượt nhẹ, lan dần xuống vùng lưng cô thật thon mềm, làm tôi bừng lên cảm giác. Miên man hơi thở tôi hình như nằng nặng, ngập ngừng tôi nói:
– Hay cô nằm xuống để cháu dễ làm.
Cô bảo:
– Cái ghế chật chội thế này, Thuận ngồi vào đâu hay kiếm cái gối bỏ xuống nền nhà…
Tôi bảo:
– Nền nhà lạnh lắm, hay cô…
– Sao hả Thuận..
– Hay cô vào giường đi, ngoài này gió lạnh lắm.
– Ừ… nhưng mà…
Tôi vội với nhanh lấy cái remote bấm, màn hình truyền hình tối thùi, kéo nhẹ tay cô, hình như cô ngại…
– Con bệnh không vâng lời bác sĩ tương lai à?
Cô như miễn cưỡng đứng lên, cái buồng tôi hiện ra, nhưng cô bước qua cô lặng lẽ đi vào buồng phía trong của cô, nơi tôi đã bỏ đồ. Ánh đèn trong phòng dìu dịu, nhấn tay bớt đi một bóng, cô nhẹ buông người trườn lên nệm nằm xấp cô úp nhẹ mặt vào cái gối. Tôi vẫn đứng ở cạnh bên giường, đã hơn hai tháng xuống đây mùi hương con gái đàn bà, hàng đêm chỉ là cái bóng chập chờn. Giờ nó hiện ra, mềm mại buông dài khép hờ khe mông vun đầy vùng mu úp xấp, cái phút nhìn cô như kéo dài yên lặng, cô Hiền như ngoảnh nhẹ cổ ra, cười nhẹ cô bảo:
– Có làm được không, sao ngây người ra thế?
Loạng choạng tôi quỳ hai gối từ từ nhích dần tới sát gần cô, bàn tay run run chạm nhẹ bờ vai hơi nhô trên gối, không dám nhìn vào. Cô Hiền thở nhẹ xoay đầu nghiêng cổ mặt giấu phía trong, lặng im cảm nhận, thả lỏng dần dần, rên nhẹ, hơi thở nặng dần.
– Cô.. đau hả
– Không tại cháu bóp vào chỗ não đau nhiều nên nó hơi thốn một lát, giờ dễ chịu rồi… chỉ còn nhức ở thắt lưng… ừ ừ chỗ đó…
Bàn tay tôi nãy giờ vô tình kéo dần xuống thấp, lườn lưng cô Hiền mềm mại, mùi vị đàn bà cứ dậy cả lên, lỗ mũi tôi như chú ngựa mãi mê gặm cỏ trên đồng, vô tình trong gió thoảng lên mùi nàng ngựa bay ngang trước mặt. Cái mùi tạo hoá ban cho loài vật, đánh vào khứu giác, chàng ngựa ngẩng lên hít hít cái mùi bay ở đâu đây, dậm chân hí vang gọi bạn xa gần, từ trong tiềm thức đâu đây có nàng ngựa cái. Ngón tay cứ lướt qua lần vải, xô dần lệch vạt hếch ra cái thắt lưng mềm, lần lần, chạm tới bàn tay vuốt lên làn da lưng cô Hiền âm ấm, hình như dễ chịu, hay là cô ngủ… yên lặng. Tôi không dám hỏi gì thêm, chỉ thấy trống ngực dồn lên, ngón tay lặng lẽ lần vào, trượt trên lớp da trần trên lưng cô Hiền ấm sực. Cái nhìn xuôi xuống gờ mông cô Hiền nhô lên đấy đặn sau cái quần short vải trắng thật mềm.
– Cô… cô…