XÓM NÚI - Phần 14
Cái máy nhắn tin rung lên bần bật… hàng chữ lướt nhanh: “Thuận điện thoại lại số máy này dì Hương đang đợi”
Nhớ lại góc đường lướt qua hồi nãy có cái tủ điện thoại công cộng, thẻ gọi mẹ đưa tài khoản vẫn còn.
– A lô, dì hả.
– Học hành thế nào?
– Cũng được dì ạ, qua sông thuận lợi, chiều nay cháu mới thi hết các môn.
– Ngày mai cháu có bận gì không?
– Buổi sáng có học, chiều ở nhà đọc tài liệu tham khảo. Dì có việc, dì nói đi.
– Chả là cô Hiền ngày mai xuống dưới đó có việc, cháu giúp cô Hiền nhé, chỉ ra bến xe đón cô, sau đó chở cô đến bệnh viện khám.
– Mà sao chú Lượng không chở cô đi?
– Mấy lão ấy còn bận túi bụi cả ngày, mà khám ba thứ đó đàn ông ngại đưa đón lắm.
Cô Hiền cầm máy, tiếng cô ríu rít hỏi han, cô bảo:
– Khi nào cô tới bến xe cô nhắn phonelink, Thuận giúp cô Thuận nhé.
Buổi tối căn nhà như có cơn gió mang mùi hoa hoa sữa, thoang thoảng bay về loài hoa chỉ nở đầu đông, từng chùm đong đưa thoang thoảng về đêm, nó làm lay động trái tim chàng trai, giữa căn nhà thật rộng. Mới hơn tám giờ, ngoài kia con đường đang tấp nập, cảm giác tự nhiên nôn nao như sắp có điềm gì. Không biết ngày mai gặp lại cô Hiền có vui vẻ như ở xóm núi hay không, thôi kệ dọn dẹp cửa nhà kẻo cô có đến chơi cũng không đánh giá mình là thằng con trai cẩu thả. Cái quần xà lỏn ướt át, lê la tôi lau chùi quét dọn căn nhà. Đã hơn chín giờ, điện thoại báo cáo điểm danh với mẹ vài câu. Mẹ bảo:
– Nhớ không được đi lang thang đấy nhé.
Mười giờ chuông đổ, dì Hương gọi tới:
– Sao rồi?
– Dì bảo gì ạ!
– Thì… có tòm tem lửa củi đâu không?
– Ôi dào, lửa củi gì đâu, cháu học đến mụ cả đầu!
– Ừ ngoan, có thế mới làm nên việc lớn
– Mà ngày mai cô Hiền mấy giờ kêu đón
– Chắc khoảng hai giờ, mà biết đâu xe cộ thế nào, cứ khi nào cô ấy nhắn tin thì Thuận chạy ra bến xe cũng kịp
Câu truyện hỏi han, dì Hương chẳng nhắc bất kể thêm điều gì khác, làm tôi cụt hứng, lầm bầm tự nhủ: “Câu chuyện hôm đó như đã an bài”. Tư lự mơ màng: “Ứớc gì nhà cô Lài có cái máy điện thoại bàn thì cũng hỏi han cô được vài câu cho đỡ nhớ”. Nhớ lại ánh mắt của cô buổi chia tay hôm trước, thẫn thờ im lặng như đang kìm nén điều gì. Giá mà chẳng có cái túi hồ sơ, cô Lài đâu phải sóng gió một phen để rồi hôm nay, cả tôi cũng vẫn chưa dứt ra được cái bâng khuâng trong dạ. Nhưng mà tình cảm, tình yêu trong đời là thế, trời sinh trời đặt mấy ai tính được chữ ngờ.
Buổi sáng tiếng cô giảng bài trong lớp, trượt qua, tâm trí cứ để đâu đâu, xóm núi hiện ra, thanh bình yên ả, bóng dì Hương trôi qua mơ màng ẩn hiện. Ơ kìa vạt rau cuối vườn cô Hiền đang cúi mình nhổ cỏ hôm xưa, xóm núi thân yêu, cô Hiền vui tươi thuần khiết như bông hoa rừng giữa đại ngàn tĩnh lặng.
Đã xế buổi chiều cái máy nhắn tin vẫn nằm yên bất động, chắc cô không xuống. Tôi vào nhà tắm tư lự ngắm nhìn, dòng nước mát lạnh lan dần, lớp bọt xà phòng phập phồng, trôi xuôi, tụ lại cái nơi đang bừng bừng cảm giác… phàm làm con trai chưa biết mùi đời, cũng đành an ủi thằng cu, nhưng khốn khổ thay cho nó ăn rồi, nó kêu nó đòi mấy ai bảo nó vâng lời cho được. Tiếng chuông điện thoại gào lên thánh thót, lạ nhỉ sao mẹ gọi xuống giờ này nhỉ!
– A lô… Thuận hả?
– Ô… sao cô không nhắn tin?
– Nhắn gì cô đang đứng ở ngoài đường nè!
– Cô xuống lúc nào?
– Khoảng hai mươi phút rồi, cô đang ở số… đầu bến xe, Thuận ra đón cô Thuận nhé!
Luồn lách vượt đèn, tôi lao nhanh như xe đi chống lụt, Bên kia mái hiên cô Hiền ngó nghiêng chờ đợi. Tôi dừng bên đường, nhìn cô qua lô nhô, thấp thoáng dòng xe, dáng cô thon thả ánh nhìn tư lự.
– Ư oà..
– Đồ quỷ… Cháu chạy tới sao không kêu cô thế! Lại còn đeo cái khẩu trang kín mít cả mồm!
– Nào giờ cô muốn chở đi đâu?
– Thế dì Hương không nói gì à!
– Nói gì hả cô…
– Dưới này cô có quen ai đâu!
– Cháu tưởng chở cô đến chỗ nào, rồi mai chở cô đi có việc.
– Thôi cô chả biết, kệ cháu chở cô đến chỗ nào cũng được, miễn là không bỏ ngoài đường…
– Vậy là ở đây cháu là chủ nhà, đi đâu, ở đâu cô phải vâng lời đấy nhé.
– Vâng ạ…
Tiếng cô kéo dài, chu miệng như đứa trẻ lên năm, cô bỗng bật cười hàm răng trắng đều, nụ cười trẻ trung chả ai nghĩ rằng cô đã ngoài băm, cái tuổi mùa thu như trái cây chín rộ, bỏ cái túi của cô vào giữa, tôi cười:
– Xin mời quý khách lên xe, nhà xe chúng tôi xin đưa quý khách đi tới nơi nào quý khách muốn.
– Thôi cô muốn tìm nơi nào tắm rửa, nghỉ ngơi đã Thuận…
– Vậy cô cháu mình tranh thủ đi ăn, rồi về nhà cháu cô nhé.
– Thế sao không về nhà nấu ăn cho tiện?
– Cháu ở một mình có bày biện nấu nướng gì đâu!
– Ừ thì cũng được.
Chiếc xe dừng lại cái nhà hàng, bước chân cô Hiền ngập ngừng như muốn hỏi.
– Không sao cô cứ vào đi.
Tôi khui lon bia rót vào ly, bia sủi bọt:
– Nào cháu mời cô một ly cho đỡ khát.
Ánh mắt cô Hiền long lanh như giọt nước, nhớ tới hôm xưa ly rượu bên mái hiên nhà dì Hương xóm núi hôm nào. Nhìn cô tươi cười, cái nhìn tin cậy, tôi chợt hiểu rằng cô Hiền coi tôi như một niềm tin, ở nơi rất xa xóm núi, cô cháu thật gần, thật yên trong dạ… phố đã lên đèn dòng xe đông đúc, xe dừng, cô Hiền lạ lẫm bước chân nhè nhẹ… im lặng đứng nhìn. Lát sau cô hỏi:
– Sao nhà không có ai nữa à…
– Có ai nữa đâu, cháu ở một mình, nào cô… đưa đồ cháu bỏ vào phòng cô nhé.
Như hiểu ý cô, tôi vào bật nhanh bình nước, chớm đông trời đã se lạnh: “Chắc cô phải tắm nước nóng thôi”
– Cô ơi…
– Gì cháu, nước nóng cháu bật xong rồi, cô tắm thế nào tự pha cô nhé.
– Cho cô gọi điện về nhà cái Thuận, hồi nãy cô chưa điên thoại về nhà.
Tiếng cô vui vẻ báo tin đã tới bình an nơi phố thị, tôi nằm nhìn lên nơi cái ghế sofa phòng khách, trong kia rì rào nước chảy. Bóng cô Lài mộc mạc hiện ra, tĩnh lặng nhìn xa theo vệt cỏ chạy dài theo dãy nhà đơn sơ nơi phố huyện. Cái mặn mòi của cô Lài bữa trước không biết khác gì cái cô Hiền đang phô diễn trong kia. Thôi tất cả chỉ như cơn gió vô tình, dù sao cô Hiền cũng đang là người có gia đình hạnh phúc.
– Thuận ơi.
Ngoái cổ tôi nhìn trở lại, tiếng cô Hiền lọt qua khe cửa hé nhỏ ngập ngừng:
– Cái thau lớn giặt ở đâu?
– Không có, cô cứ tắm đi lát nữa bỏ vào máy giặt.
Cô Hiền bước ra đứng ở phía sau ngập ngừng, cô nói:
– Thuận tắm đi, cô xong rồi.