XÓM NÚI - Phần 13
Tôi mở mắt ra, cái nóng từ mái nhà dội xuống, hình như trời sắp nổi cơn giông, cái trần nhà bằng cốt tre trát lớp vôi tốc xi không ngăn được cái nóng hừng hừng từ mái nhà dội xuống.
Rã rời! Tôi lội ra sau bếp, cô lài ngồi im yên lặng nhìn ra khoảng sáng cửa sau, phía trước cánh cửa ra vào, cô đã mở ra, tiếng động bước chân của tôi, vô tình cô lài ngoảnh cổ ra sau nhìn lại:
– Thức dậy rồi à?
Tiếng cô như đứa trẻ ngái ngủ, giọng mũi nghèn nghẹn.
– Cô làm sao thế?
Ngấn nước trong đáy mắt lan ra, tay cô quệt nhanh, đứng dậy cô bảo:
– Ăn cơm nào… Thuận.
Tôi từ nhà tắm bước vào, cơn đói vò xé, hai chân rã rời, vừa ăn vừa cúi đấu lặng lẽ, gian bếp phía sau đã được cô dọn, lau chùi sạch sẽ, từ nhà tắm vào nhìn cô tôi hỏi:
– Chiều nay mấy giờ cô đi làm?
Cô bảo:
– Chắc chiều nay cô nghỉ, không đứng nổi!
Tôi hỏi:
– Cô mệt lắm à?
– Chả biết.
Cô chợt cúi đầu giấu đi nụ cười bí ẩn.
– Thuận…
– Gì cô?
– Hãy quên cô đi nhé!
– Sao vậy?
– Vì từ hôm qua đến giờ cô như có một giấc mơ thôi, Thuận có biết không, đây là lần thứ hai cô biết người đàn ông trong đời. Tính cô cả nghĩ, lần trước chồng cô bỏ đi cô đã mất ngủ cả năm trời đấy Thuận.
– Nhưng mà, cháu…
Cô bảo:
– Thôi… Thuận đừng nói gì nữa, có duyên có phận tự khắc ông trời cho gặp được nhau, cái gì trời cho người ta mới có được.
Dựa lưng vào thành bếp, vòng tay tôi ôm chặt cô Lài, nhìn sâu vào đáy mắt của cô tôi bảo:
– Cháu về cô ạ
Miệng nói nhưng lòng còn bịn rịn, vòng tay tôi ôm cô Lài trước bụng cứ như xiết lại chẳng muốn rời ra. Nhưng thật bất ngờ cô Lài đưa cánh tay lên ép chặt cổ tôi, cái hôn chia tay kéo dài, bừng bừng hai chân run rẩy ép cô Lài vào thành bếp. Như hai kẻ khát không còn biết sợ, bùng lên ghì chặt lấy nhau, khuất sau khoảng sáng ngoài kia cánh cửa ra vào. Tụt vội quần cô Lài nhấc chân cho thoát ra khỏi vướng, nhấc một chân lên cao, ưỡn hông, khe háng chật hẹp ướt át của cô Lài lại nở ra đón nhận cái đàn ông căng cứng đang ngóc cao, vươn dài lại một lần nữa từ từ lách vào nơi mà bất kỳ kẻ đàn ông nào cũng tò mò và nhăm nhe chiếm đoạt, hùng hổ mông thằng cháu nhấp nhô liên hồi… vệt nước chảy ra theo đùi cô Lài rơi xuống, cái vật đàn ông mềm oặt, rời ra buông thõng chúc đầu, no nê lòng thòng, nhơn nhớt thoảng lên mùi nuớc lồn hoà cùng nước khí buồi, tí tách từng giọt rơi trên nền xi măng khoảng bếp. Tiếng cô lài nhỏ nhẹ:
– Còn chạy xe nổi không?
– Cũng mệt nhưng…
– Nhưng gì
– Sao cháu thấy… làm tình vơi cô… sướng thật.
– Thật à…
– Cô không thấy thế à
– Có mà… gần chết cô rồi đấy, to bằng mấy ngày xưa, khoẻ như con hùm í.
– Thế… ngày xưa… chú… được mấy cái?
– Thì… cũng có, nhưng chỉ ra được một tí nước trong, có khi vừa mới chui vào đã… Chả bù cho Thuận mới từ hôm qua tới nay, chảy ướt cả nhà, mai cô phải giặt chiếu đi không thì…
– Cô giặt làm gì, để đó khi nào cô nhớ thì nó còn ở lại.
– Nhưng mà cái mùi tanh tanh, lại làm cô khó chịu!
– Thì cô điện lên kêu cháu trở về.
– Nhà cô có điện thoại đâu!
– Thì cô ghi lại số máy nhắn tin, khi nào cô cần nhắn vào máy cháu.
Cái xe vượt lên con dốc, bóng cô Lài cuối buổi ban trưa đứng yên, nhìn theo cái xe tôi ngược về thành phố…
– Thuận… con về hồi nào?
Rã rời tôi trở mình, nằm nghiêng quay mặt trở lại phía trong, mẹ tôi lo lắng hỏi han:
– Hay là ốm vậy con
– Không có gì đâu mẹ, chắc tại con đi nắng nhức đầu!
– Thôi nằm nghỉ đi khi nào chín cơm mẹ gọi, à mà trường bà Tuân giám thị nãy có gọi lên bảo chiều mai con phải xuống trường
Bất giác tôi nhìn lên tấm lịch, tháng hè đầu tiên với bao kỷ niệm đầu đời… hai người phụ nữ…
Bà Tuân.
Cái tên cứ mỗi khi nhắc lại, cứ như gai lạnh cả người, một ông thần sét, à quên phải là bà thần mới đúng… chả biết chồng con, bản quán thế nào, chỉ biết cái góc nho nhỏ ở cuối dãy nhà, cạnh một cái kho là giang sơn riêng của bà. Hàng ngày bà làm nhiều việc, bảo vệ, coi kho tạp vụ đủ việc linh tinh, tiếng bà oang oang, khổ người cao lớn, đứa nào phá phách nghe tiếng từ xa biết ý thì lủi nhanh… không thì ba ngày quét trường cầm chắc. Mẹ tôi mấy lần xuống đó gặp bà, nói chuyện nhờ vả đủ điều:
– Nếu thấy cháu hư, cứ điện cho em, chị sẽ có quà khi nào em xuống
Trở lại ngôi trường, sau kỳ nghỉ hè với bao biến đổi, ánh mắt của tôi linh hoạt như kẻ anh hùng, hơn hẳn tháng trước đây với cái nhìn ngờ nghệch, lắm cái tò mò, cùng ao ước cái tam giác đen ở dưới ngã ba kia sao chưa một lần được nhìn cho thoả thích. Đám bạn gái lớp trên lướt qua trước mặt, song hàng, tha thướt tà áo lung linh, ngọn gió thổi qua bồng lên, bờ mông đày đận, cảm giác tê tê ở tận chân răng, đầy ứ như nhìn ai đó đang ăn khế chua trước mặt.
Những ngày bình yên trở lại, kiến thức đầu năm dồn dập đến mụ cả đầu, buổi tối mơ màng ngủ vùi, tiếng chuông điện thoại đổ. Tiếng mẹ hỏi han sao rồi… Lặng đi, bó gối đọc nhanh tập đề cương trước mặt. Buồi chiều hôm nay bài thi vừa dứt, đầu óc mông lung, loạng choạng tôi dắt cái xe ra khỏi cổng trường, gò nhẹ tay ga, bỏ lại phía sau dãy phố luôn ứ đầy tấp nập. Từ phía xa, kia rồi thửa ruộng, mương nước bồi lấp khoảnh đất còn in lại những cánh đồng xưa, giờ nó loang lổ như mảnh da beo, phía xa ngôi nhà đang lên tầng, đô thị lan nhanh theo thời cuộc. Dừng lại cái quán cóc bên tàng cây bã đậu, ngả người nhìn ngắm ra xa, đã mấy tuần nay, chưa trở về nhà mẹ gọi cứ mãi kêu than:
– Con mà không về, bữa nào mẹ xuống…