XÓM NÚI - Phần 11
Phạch… phạch… . nhip điệu vang lên như tiếng cối, chày, căn phòng đêm nay không còn vắng âm thanh đêm khuya rộn rã. Cô Lài tóc tai rã rượi, cái quạt đẩy qua đuôi tóc tràn ra khoé miệng phủ tràn xuống ngực trắng hồng, dưới kia lồn cô tràn trề đầy nước. Hình như cô Lài chết ngất, ôm chặt lưng tôi, hãm nhịp cối chày, tiếng cô ối ối… như đang gặp điều gì bất ngờ mới lạ.
Chẳng biết người xưa nói cụ thể thế nào, nhưng cái lạ cái của thế giới đàn ông muôn thuở muốn thêm. Nó như trái chín, đậm đà sắp rụng xuống rồi, hừng hực lửa tình bốc nhanh như đang nuốt lấy đầu cu, kéo nhanh giới hạn, dọc lưng như có tia lửa chạy xuôi.
– Chết rồi… cô… ơi Thuận… ra!
Cả hai chết lịm, cô Lài ôm lưng tôi thật chặt, người ta bảo không gì ngon bằng lồn lạ cá tươi, chẳng biết cô Lài cảm nhận thế nào. Với tôi, nó như cơn lũ bừng bừng chạy khắp châu thân, cảm giác sung sướng chẳng khác gì ngày xưa khi xem cá nhảy vào vó bố con thằng Tính. Bao nhiêu căng cứng trút ra đổ sâu vào háng cô Lài, ngã ngựa nằm im thiêm thiếp trên nửa đùi cô Lài đang dang rộng.
Cơn khoái bồng bềnh như thuyền giấy trôi theo dòng nước, ngả nghiêng khuất chìm theo đám cỏ đôi bờ, mơ màng mềm oặt… lành lạnh, khi cánh quạt thổi qua, lóc bóc tiếng nước rơi xuống miệng thau, hé mắt tôi nhìn cô Lài đang lau chùi vuốt ve cái khăn lên nơi ấy.
Ánh sáng hắt ra từ khe bông gió nơi buồng cô Lài, ánh đèn vẫn sáng, nhìn rõ bóng cô đang quỳ gối cúi đầu chăm sóc bạn tình là đứa cháu thân yêu. Ừ nhỉ, thì ra ranh giới tình yêu, tình cô bất chợt, cháu yêu không phải là những gì quá khó.
Nằm yên cảm nhận, cô Lài đã ngừng, hình như cô đang ngắm nhìn cái thế con cu quặt nghiêng, đong đưa, thiêm thiếp như cái cổ gà đã vật lông xong đang được chị đầu bếp bỏ vào nồi luộc. Bất ngờ cô Lài cúi mình thật thấp hôn chụt một cái lên đỉnh con cu. Tôi ngoảnh cổ sang vì cảm giác bất ngờ, nửa mông cô Lài trắng hồng nãy giờ quỳ nghiêng bên cạnh, Cô Lài chỉ mặc cái áo phía trên, nãy giờ nửa ngồi nửa quỳ lau cột lau kèo, vuốt mạnh bàn tay bờ mông cô lại mát ơi là mát.
– Tình rồi à?
Im lặng.
– Nãy giờ nằm im như xác chết, khiếp trai tân có khác, ướt hết cả chiếu đây này!
Tôi cười tủm tỉm:
– Cô có thích không?
Không nói cô Lài bỗng nhéo một cái vào cổ con rùa nãy giờ như đang thập thò vươn cổ.
– Á á
– Cho chết, ai bảo hư nào.
– Khì khì…
Tôi cuời, bàn tay bỗng kéo nhanh mông cô Lài, nó như chờ đợi nãy giờ, bỗng nhẹ xoay dần, lồ lộ hiện ra thật to thật đậm đà bờ mông thiếu phụ. Một mùi thơm thoang thoảng bay lờ mờ trong gió. Cái mùi quyến rũ như hút lấy cảm giác đàn ông, đánh thức cái tò mò cái đắm say như ngàn xưa vẫn thế. Nghĩ lại cái cảm giác hôm xưa bên dì Hương nơi xóm núi, tôi cũng được dì cho úp mặt trở vào cái nơi rậm rì cây cỏ tốt tươi, mơn man đầu lưỡi khi giọt nước lồn chảy ra từ cái khe khít rịt của dì, nhẹ trôi lăn dài đi sâu vào đáy họng. Cái mùi hương kỳ lạ, ngất ngây không tả thành lời giờ nó hiện ra, bờ mông đầy đặn như trái cam mọng nước.
Ánh sáng từ căn buồng chiếu ra vài giọt, vô tình giọt sáng toả ra như cái đồng xu trên đỉnh bờ mông, xoay nhẹ nhích dần… cái khe thịt khít dầy hai múi.
Ôi lồn cô Lài sao đậm đà đến thế, nó như múi bưởi đang hạ thấp dần… chạm nhẹ đầu môi, day day trơn trượt quét qua đầu lưỡi đỏ hồng tôi đang thè ra chờ đợi. Mùi hương của thịt, cái ngậy ngậy những giọt nước lồn, cái nham nhám của cảm giác cọ qua cọ lại của những sợi lông. Nó cứ trộn lẫn, bừng lên khi đàn ông được bú liếm khe lồn, cái lưỡi lách vào hai mép thịt mềm, như cái cuốc chim trong tay anh thợ mỏ, lần tìm vỉa than tung búa bổ vào.
Vỉa than long lanh giọt nước, hình như bao năm cô Lài chờ đợi, cái cảm giác dâm tình như đã mất bấy lâu, giờ nó hiện ra vờn quanh, cọ quẹt nhồn nhột. Cảm giác hai mép cửa lồn cô như rên rỉ, cô muốn nhấn sâu cho cái đầu lưỡi tôi trượt vào thêm nữa. Tôi như đã hiểu cô Lài… muốn nói câu gì, đưa nhẹ tay lên đỡ lấy bờ mông, bàn tay vịn nhẹ bên mép khe lồn, há ra, thật dầy, mép lồn phía trong sâu hút hồng hồng nếp thịt mềm đang rỉ nước. Cái quét lên của đầu lưỡi tôi cùng cần cổ ngỏng cao với đầu mũi dí vào thật sát, chạy ngược trở lên, vét lên khe lồn đẫm nước đang há ra giữa lõm mông cô Lài.
– Uh zà… uh…
Nó không còn là tiếng cô Lài phát ra khi bàn tay tôi ghì chặt mông cô xuống mặt. Sàng sảy… quay tròn bờ mông, bất ngờ cô Lài túm lấy cây buồi cũng chẳng kém gì cô há miệng ngậm vào giật lên mạnh mẽ…
Tôi tỉnh dậy khi tiếng tít… tít liên tục phát ra từ cái máy nhắn tin để trên bàn. Bấm máy hàng chữ hiện ra: “Thuận con đang ở đâu, điện thoại về số cơ quan mẹ đợi”. Quáng quàng, vục dậy đánh răng, kiểm tra một vòng, chết rồi nhà cô không có điện thoại bàn!
Trên mặt bàn ổ bánh mỳ áp la, cùng hai quả trứng luộc, vài dòng chữ nguệch ngoạc: “Ăn đi, cô đi làm.” Tôi tủm tỉm cười nhai nuốt, mở cửa dắt xe trở ra, khu nhà thật yên tĩnh, hình như nó biệt lập với mọi sinh hoạt của bệnh viện, đám cỏ trên con đường đi lên cơ quan thật tốt, chỉ có dấu chân cô đi về. Nhẩm tính nhanh trong đầu, đi ngược ra phía sau nhà, khoảng đất ngoài kia, san lấp mấp mô nhưng con dốc nhỏ năm xưa theo lối bờ ruộng vượt lên mặt đường vẫn còn phóng xe đi được, chạy xuống bưu điện.
– Al lo, mẹ hả
– Qua nay con ở đâu
– Con ở nhà bạn
– Đưa hồ sơ cho cô Lài chưa
– Lát nữa con ghé đưa… mẹ mấy năm nay con không về, gặp lại nó… cũng vui, uống rượu hàn huyên một chút
– Thế đưa cô rồi chiều về đấy nhé, dì Hương hồi nãy điện thoại có hỏi thăm con đấy.
Cúp máy tôi lượn vòng phố huyện, mua mấy bông hoa gói kỹ giắt vào yếm xe, phía bên bày bán quá nhiều gương lược, hàng Trung Quốc mới thật đẹp, chợt nghĩ tấm gương treo lên, sáng nào cô cũng đứng bên chải tóc, chiếc lược mầu ngà, sáng nào cũng vuốt ve trên đầu cô. Mỉm cười tôi nhìn theo con sông, dòng nước chảy xuôi, phố huyện thân yêu năm xưa, tất bật nhịp sống phố phường, âm thanh ngược xuôi xe cộ ồn ào, phố xưa cũng đang hoà vào nhịp sống từng ngày thay đổi…