XÓM NÚI - Phần 10
Bỗng trên vai tôi ngón tay cô Lài chạm nhẹ, mở mắt nhìn sang cô Lài tủm tỉm miệng cười, nụ cười như bao dung, nơi đáy mắt ánh lên tia nhìn là lạ. Bàn tay cô Lài trên vai tôi cứ nhẹ nhàng chờn vờn, mơn man như cây chổi quét qua. Tiếng cô thì thầm:
– Sợ à?
Cùng với bàn tay cô úp vào vai tôi thật chặt.
Tiếng tôi thì thào nhè nhẹ:
– Thuận sợ cô buồn
– Thuận yêu ai chưa
– Đã có ai đâu… nhưng mà
– Mà sao
– Mà cô vẫn còn trẻ lắm
Cái cánh tay trái nãy giờ như kẻ bại trận bạc nhược yếu hèn buông thõng trên hông cô Lài, giờ đây nó như kẻ ăn mày thấy bát cơm nóng hổi háo hức bừng lên, mạnh mẽ vuốt ve theo dọc cạnh sườn, lan man lần tìm trên hông cô Lài nằm nghiêng mềm mại. Cô Lài từ từ khép hờ đôi mắt, bàn tay cô trên vai tôi như bóp vào nhè nhẹ, hơi nở nặng dần, ngực ưỡn nhẹ lên. Gần lắm, đôi môi cô hé ra như chờ đợi, khoảng lưng mềm mại lớp áo trượt dần, như xô, như lệch mở rõ khoảng da nóng hổi, thắt lại, vồng lên bờ hông nở rộ nằm nghiêng nghiêng mặc cho bàn tay chàng trai vuốt ve khám phá. Tiếng tôi lại nhẹ cất lên:
– Cô Lài… Thuận…
Chỉ thấy ánh mắt cô long lanh và như hút nhanh đôi môi tôi lại, cái ánh chớp diễn ra nhanh lắm, rạch ngang bầu trời tiếng sét như bừng lên, nổ tung khát khao. Môi cô xì xoạp lăn nhanh nút chặt khi tôi vừa nói đựoc câu Thuận thì bỗng nhiên tắt lịm. Bàn tay cô nãy giờ đang để trên vai tôi trượt lên níu nhẹ phía sau khoảng gáy, nó như phụ trợ, giữ lại khoảng đầu ép mạnh môi tôi vào môi cô thật chặt, hút sâu, căng cứng cả nửa thân người, hảo hển nhả ra cô Lài như ngừng thở. Đờ đẫn mơ màng cô Lài bừng lên thở dốc tiếng cô bập bõm:
– Thuận… đã bao đêm cô mơ thấy nó… Thuận cho cô nhé…
Tôi như kẻ khát, bàn tay như nhịp trống dồn vuốt lên khoảng vai tròn lẳn của cô đang nóng bừng như ngồi bên bếp lửa, vòng nhanh qua nách thừa thắng xông lên. Vú cô đây rồi vun đầy núng nính, tan dần đôi vú của người thiếu phụ chưa con, bao năm căng cứng đợi chờ khoảnh khắc đàn ông, vuốt ve nhào nặn. Lùng nhùng bàn tay trong ngực, hạ xuống xô lên vạt áo thun mềm, ngửa dần ngực cô lộ ra lung linh như trái bưởi. Đôi môi tôi như môi đứa trẻ, ngỏng cổ chờm nhẹ thân lên, mơn man mút nhanh cái quầng vú hồng hồng cương cứng.
Cô Lài vặn xoắn bờ hông, tay trái kẹp cứng cổ tôi xiết mạnh môi tôi xuống bầu vú cô nóng hổi, hai chân chuồi đạp, đôi lúc cứng căng rung rung như đuôi chú thạch sùng, giật bổng hông lên như muốn bảo rằng:
– Thuận ơi lấy cái gì nằng nặng đè lên người cô không thì cô chết!
Nửa hông tôi nãy giờ im lặng ép mạnh trở vào.
– Cô ơi cục đá đây rồi..
Nửa đùi nặng trĩu trượt lên đè xuống kẹp chặt cái đùi tròn lẳn của cô đang dãy dụa, cái dãy cái gồng của cô như vô tình xô lệch. Dụi xuống chờm lên đẩy đầu gối tôi chèn mạnh vào cái mu lồn của cô đang vồng lên cao ngất. Im dần… để cho đầu gối của tôi day dui trên đỉnh mu lồn.
Bàn tay trái tôi thả dần trôi qua lớp bụng của cô Lài đang quặn lên mạnh mẽ, như thầy thuốc giỏi trao cô viên thuốc ngọt ngào. Cô Lài im lặng cảm nhận bàn tay đang lần tìm đến nơi cô phát bệnh, nó trườn xuống thấp dặm dài như bãi phù sa, mượt mà như đám cỏ phất phơ trên đỉnh ngọn đồi. Mu lồn cô Lài vồng lên, hạ xuống khi những ngón tay tôi úp lên, vuốt ve lên cái mào ghe cô đang trồi lên he hé. Nó bỗng từ từ lộ rõ dẫn dụ ngón tay, mở ra cái khe ứơt đẫm nghẹn ngào. Bật lên tiếng rên trên kia môi cô Lài như muốn đang gào thét. Tạo hoá sinh ra lắm điều kỳ diệu, ở cái nơi sâu kín ẩm thấp chật hẹp, chia sẻ ba bốn chức năng lại vô tình mọc ra cái mẩu thịt chẳng có hình hài gì cụ thể. Tưởng như thừa thãi chẳng có ích lợi gì, thế mà nó lại luôn làm cho những người phụ nữ trưởng thành phát bệnh. Cái bệnh gì lạ, chẳng có thuốc thang gì, nhưng nó làm người ta đôi lúc đỏ tai, bừng mặt ửng hồng… lâng lâng như thằng say rượu, chao đảo ngả nghiêng khát thèm mơ hồ mỗi khi đêm về chìm vào tĩnh lặng.
Người xưa hay bảo thà chẳng biết gì, đằng này cô Lài đã qua, đã hiểu thế nào là những đêm mặn nồng hương lửa. Số cô không thuận chuyện đời đứt gánh giữa đường cọc nhổ đi rồi, bỏ lại trống không nửa đời con gái. Dãy nhà cô tịch, đêm khuya trong buồng chí chách chỉ còn tiếng gọi thạch sùng đuổi nhau bên đèn thoả mãn lắc lư nàng thạch sùng đang vào mùa sinh nở. Tiếng rên khe khẽ, vô tình cất nhịp dịu dàng.
– Ui dà…
Hít hà chì chẹp phát ra… hình như cô Lài không kiểm soát được tần số âm thanh đang phát ra trong cổ họng, bản ngã đàn bà e dè hiền dịu, giờ đây bước qua ranh giới mất rồi, thân thể cô Lài như cục than tổ ong đã hồng rực trong lò toả nhiệt. Bàn tay tôi úp trọn trên vồng mu cao ngất, ngón tay kéo lên hạ xuống vô tình, ấn vào mẩu thịt đang trồi ra cưng cứng. Cô ngửa cổ ra rên rỉ không ngừng:
– Chết mất Thuận ơi, thôi… thôi.. thì chết cô… uh Thuận…
Tôi như cái máy, bừng bừng cảm xúc bồng bềnh, vô thức vuốt nhanh cái thun quần cô Lài giăng ngang cổ tay cản lối, cái vuốt tay xuôi vội vã như sắp trễ đò. Trắng hồng, tròn lằn đùi cô hiện ra trên mặt chiếu, bàn tay cô Lài vơ quào như như ông thầy cúng vuốt nhanh lên ngực, tuột xuống lưng quần quýnh quáng giật mạnh cái thun quần tôi đang mặc, co chân mạnh mẽ nó tụt mạnh ra.
– Thôi nào… Tiếng tôi phì phò vội vã.
Vòng tay cô kéo nhanh lưng tôi thật sát nó như muốn bảo:
– Đút vào Thuận ơi không chết mất rồi!
Lững lờ trêu ngươi, đầu buồi cứng căng cứ thập thò cọ vào, rút ra cái khe của cô đang nở rộng, cái thế nằm nghiêng khiến tôi chủ động, cong mông giữ nhịp tang bồng, sắp chui vào rồi nhưng lại tuột ra, nửa buồi láng trơn ướt át như vừa nhúng vào lọ mỡ. Phía trên đôi môi cô Lài như đang hút chặt, cô ghì sau gáy, túm tóc trên đầu vít sâu, rên lên… như tiếng mèo kêu.
Từ buổi tôi xa xóm núi, tới nay đã hơn nửa tháng rồi, mấy đêm nằm một mình tôi toàn mơ thấy leo đồi lội suối. Nghĩ về xóm núi, chép miệng thở dài tự an ủi mình thôi thế cũng là tốt đẹp. Nhưng cái phần lý trí nó luôn phân định chữ người, nó giữ nhân tâm phải dừng trước những gì không thể. Nhưng còn nửa nữa nằm sâu trong tối mơ hồ đôi lúc bừng lên, vuốt tay nhẹ bàn:
“Sao nó cứ đội lên căng thế…
Nửa trên thủ thỉ: Ngủ đi!
Ngồi xuống cái mày…
Ứ ừ… em không muốn ngồi… anh cho em chui đầu xuống giếng”
Giờ đây nó bừng bừng trỗi dậy bóng lên đỏ lựng, cái vành nở rõ, thân dưới như bện thêm sợi dây thừng, dựng nghiêng ngỏng đầu từ từ chui vào lồn cô Lài ướt sũng. Nãy giờ cô Lài hình như không để ý, cô mê cô mụ cả đầu, tôi xoay nhẹ người vô thức chờm lên, nửa mình cô Lài ngửa ra, hai chân buông thẳng. Cô như hiểu được, ngôn ngữ muôn thuở của trai gái ái ân, dạng nhẹ hai đùi lồn cô ngửa ra đón chờ con cu nhấp nhô ngay cửa miệng. Cái chờm mình khi khuỷ tay gồng cứng, nâng nhẹ thân người, nửa dưới dún sâu, ép vào lồn cô thật sát.
Bốn năm rồi lồn cô khép mình chờ đợi, bốn năm chẳng được cái cọc đóng vào, giờ nó đến rồi, cô Lài cong lưng ngửa hông há miệng nhận cái đàn ông căng cưng nong ra nhè nhẹ. Bao nhiêu ướt át tuôn ra phủ kín, bôi trét ngập tràn, vú cô bồng bềnh ép mạnh trờ lên, hai đùi cô Lài bỗng buông ra mềm nhũn…