XÓM NÚI - Phần 1
Câu truyện mở đầu bằng cái tên XÓM NÚI…
Phố huyện về khuya ánh đèn vàng vọt, sắp đến giờ điện tắt, cái máy phát điện chạy cả ngày sắp đến giờ phải nghỉ, trong phòng ngủ kẽo kẹt cái quạt tai voi thỉnh thoảng lại kêu len ken két, nó đã quá cũ, khô dầu mệt mỏi quay đều nhưng vẫn không xua đi dược cái nóng hừng hực của trời đêm tháng năm, lặng lẽ rời khỏi gường tôi bước ra con đường lổn nhổn đá sỏi. con đường về khuya loán thoáng vài người đạp xe qua lại, bâng khuâng tôi nhìn con đường lần nữa heo hút chạy suốt bờ sông, con đường quen thuộc đã gắn bó với tôi mười mấy năm rồi ,ngày mai tôi sẽ tạm biệt nó vì gia đình tôi chuyển về thành phố.
Chiều nay mẹ bảo Thuận tối nay con và em phải đi ngủ sớm vì ngày mai phải có sức để phụ mẹ khuân vác đồ, trằn trọc nóng nực tôi không sao ngủ được, vì cái phố huyện này đã gắn bó với tôi từ bấy lâu nay, ngày mai tạm biệt nó không dễ gì người ta lại có thể ra đi mà quên bẵng ngay nó được. Và cái phố huyên thân yêu ngày ấy lại là là sợi dây gắn kết vơi một con người một số phận, một câu truyện, một cái tên XÓM NÚI sau này…
Chằn trọc mãi rồi tôi cũng thiếp đi, chợt tỉnh giấc vì bên nhà cô Lài có tiếng đồ đạc va chạm nghe như có tiếng xô múc nước va vào bể nước, có lẽ cô Lài đi trực đêm về, cái bệnh viện này dãy nhà cấp bốn, ở sát lyền nhau cái âm thanh sinh hoạt ở nhà bên này, có khi nhà bên kia vẫn nghe rất rõ. Tôi nằm im lắng nghe, tiếng nước chảy rào rào lát sau như có tiếng chổi quét nghe loẹt xuẹt, rồi tiếng đông cũng im dần, không gian chỉ còn tiếng máy phát điện ì ì vọng lại trong đêm, chợt nghĩ ngày mai mình sẽ không còn được nghe những âm thanh quen thuộc này nữa, vì gia đình tôi ngày mai chuyển lên thành phố.
Mở cửa, thời mở cửa, cái từ này bây giờ nghe thì lạc hậu, nhưng ngày đó nó như cơn gió thổi vào, bùng nhanh, căn nhà trên phố cha mua đất, cất lên lộng lẫy uy nghi đẹp như con công đứng cạnh con gà so với căn nhà cũ. Cao ngất, từng phòng thênh thang, chỉ có bốn người tầng bốn chỉ làm nơi tôi và cái Lý chơi trò chốn tìm mỗi khi đùa nghịch, kín cổng, cao tường cách âm, đêm về tôi lại thèm và nhớ cái âm thanh xô bồ, chộn rỗn, đôi lúc ồn ào nơi cái khu tập thể bệnh viện phố huyện đèn đêm vàng vọt.
Năm mưòi bốn tuổi chiếu đi học về, thấy trong nhà ồn ào như đang có chuyện gì vui lắm, rảo bước chạy vào, ồ ông ngoại từ dưới đó lên, mẹ tôi cười ngất vỗ tay vào vai kéo nhẹ đến trước mặt ông và bảo.
– Ông xem càng ngày càng giống ông không.
Ông cười kéo tôi vào lòng, nhìn ông tôi hỏi:
– Ông lên có một mình à?
Ông cười hỏi lại:
– Cháu thử đoán xem?
Vừa lúc có tiếng chạy bình bịch từ cầu thang lao xuống, tôi chợt oà lên dì Hương. thì ra dì Hương và cái Lý đang vui đuổi nhau từ trên lầu một chạy xuống, trố mắt tôi nhìn, đầu óc trẻ thơ bật lên câu nói dì ơi sao dì đẹp thế…
Cái tuổi ngây thơ, ranh dới giữa trẻ con và ngưòi lớn khiến tôi tò mò, sao mẹ lại bảo tôi càng lớn càng giống ông ngoại vậy. Những ngày ông ở lại chơi, tôi cứ tò mò nhìn xem nét nào của tôi được ông truyền lại, và cái điều ấy đến mãi sau này tôi mới dần hiểu được, ông ngoại đã vào cái tuổi ngũ tuần, chả biết thế nào trời cho ông cái dáng phong trần lãng tử, đi đâu cũng áo túi giầy da, cái nón rộng vành như chàng cao bồi viễn tây đuổi bò ở xứ mễ, bao nhiêu vở kịch do ông làm đạo diễn, nổi sóng ba đào, đời ông đá đã in bao gót giầy phụ nữ ở phía sau lưng và hình như ông cũng bao lần đạp giầy vào lưng đàn bà con gái. Bà ngoại tôi vắn số mất sớm, chỉ một tay ông gà trống nuôi con để mẹ tôi vượt qua cổng trường đại học, và những tháng năm nuôi con ăn học, cô học trò cưng là bà ngoại nhỏ sau này về ở với ông sinh được dì Hương, vì vậy tuy gọi là dì nhưng chỉ hơn tôi vài tuổi, giờ đây dì Hương chuẩn bi bước vào đại học, ông lại đưa dì lên ở nhà tôi, để bước chân ông lại tiếp tục đi trên con đường chinh phục, vì bà ngoại nhỏ cách đây vài năm đã không chịu nổi cái tính trăng hoa lãng tử của ông mà bỏ ông đi với ngưòi chồng mới.
Buổi chiều chủ nhật tôi không phải đi học, đi ngang qua phòng mẹ, liếc vào khe cửa tôi thấy mẹ ôm chặt dì Hương vào lòng, mắt dì ươn ướt, tiếng mẹ thì thầm.
– Thôi em đừng buồn nữa số chị em mình đã như vậy rồi, không nên trách cha vì đời cha là như vậy.
Lắng tai nghe kỹ tôi đoán lờ mờ, vậy là ông ngoại của tôi lại sắp có thêm bà nhỏ, dì Hương lại buồn nghĩ ngợi than van, cảnh ông ngoại tôi sắp cưa sừng làm nghé, sáng mai ông ngoại trở về thành phố, tôi nép bên cổng nhìn ông như chợt ngỡ ngàng, không biết sau này mình có giống ông không, và nếu giống ông mình sẽ thành người đàn ông có ba đời vợ. Chiếc xe khuất hẳn tôi cùng cái Lý nắm tay dì Hương buớc vội lên lầu, phòng dì ở mãi tầng ba, cả môt tuần liền dì ít bước xuống phòng tôi và cái Lý, vì dì Hương bảo ở trên yên tĩnh để dì còn ôn thi đại học, mẹ cha ở dưới tầng trệt, cha ít về nhà, mẹ thì một tuần đi trực đêm đến ba bốn buổi, cái giang sơn căn nhà rộng lớn, là cả thiên đường cho tôi cái Lý và dì Hương nghịch đùa phá phách, dì Hương đã lấy lại quân bình, dì vui, lắm trò đôi lúc tôi cùng cái Lý cũng không ngờ nổi, sau này dì bảo tính dì vốn đã sôi động, nhưng ở với ông, chẳng biết nghịch đùa quậy phá cùng ai nên giờ như cá gặp nước, làm cha mẹ tôi đôi lúc cũng lắc đầu cười trừ mặc kệ. Những ngày tháng đầu mẹ còn chạy lên phòng của chúng tôi dọn dẹp, nhưng đến sau này dì bảo cứ mặc dì cháu chúng em, mẹ tôi thấy có nói cũng chẳng giải quyết được gì, nên chẳng quan tâm đến cái thế giới riềng từ lầu hai trở lên lầu bốn.
Dì vào đại học, cái khóa công nghệ sinh học chuyên ngành dì học, tôi và cái Lý đôi lúc cũng được ăn theo, được dì giảng cho những môn tư nhiên thêm phần sáng dạ, lầu ba dì ở có đến hai phòng, dì ở phòng nhỏ, phòng lớn kê ba cái bàn để ba dì cháu ngồi học, có đêm lười xuống dưới lầu, cái Lý chui vào gường dì ngủ, tôi ném cái gối lăn vội xuống nền nhà, dì lấy cái mùng giăng lên ngăn đàn muỗi đói mùa hè chui lên từ cống rãnh miệng đầy vi trùng sốt rét. Mùa đông tràn đến, căn nhà cao ngất gió bấc đập vào cánh cửa ào ào, đôi lúc gió giật cánh cửa kính rung lên bần bật, mẹ tôi đôi buổi tối leo lên thấy tôi nằm ngủ co ro, chép miệng lay tôi kêu xuống tầng dưới vào gường cho khỏi lạnh. Buổi sáng chủ nhật tôi chưa ngủ dậy đã nghe tiếng chân uỳnh uỵch khiêng vác lên lầu, trải ra mặt sàn căn phòng mấy dì cháu tôi ngồi học hai cái nệm “Kim Đan” khổ rộng, mẹ nhờ chú Tùng lái xe của bố, khoan vội mấy cái móc mùng lắp hai bóng đèn thật sáng ngay trên mặt nệm, cái dây bóng điện khi nào học xong chỉ cần móc ra góc phòng là cái nệm rông trở thành nơi ngủ.
Học nằm mãi mỏi, hôm sau dì mang từ trường trở về ba cái bàn nhỏ, loại bàn dành cho sinh viên đặt ở trên gường, buổi tối hôm nào giá lạnh chỉ cần dựa lưng vào tường, chăn bông đắp lên tới ngực bỏ cái bàn ngay ở ngang đùi là dì cháu tôi tha hồ ấm áp, nhưng sự đời không bình yên như vậy, cái chăn đắp chân chung nhau của ba dì cháu đâu có bình yên, những lúc mỏi lưng nghỉ ngơi giữa buổi học tối, nó lại trở thành vật phẩm tranh giành, giằng co, đôi lúc phần thắng nghiêng qua phía tôi và dì có lúc nhường cho cái Lý không thì tôi hoặc dì lại phải dỗ dành kẻo nó khóc to mẹ lên thì tan đời cả lũ. Cái trò nghịch ngợm vô tư con trẻ, hồn nhiên ở thế giới riêng của dì và cháu hình như bắt đầu thay đổi vào đêm trở gió, truyền hình nói về thời tiết Hàn Quốc, cảnh sắc mùa đông lướt qua cái thị trấn vùng cao có tuyết rơi nhiều và cảnh những con trâu cóng chân ngã xuống, lạnh, cái lạnh kéo dài, mưa phùn giăng ngoài cửa sổ. Buổi học nửa chừng, tôi bước vào phòng tắm pha chút nước ấm đánh răng rửa mặt, bước ngang phòng dì hơi lạnh tê cứng ngón tay, lôi hết chăn bông từ phòng dì ngủ, lao ra cái đệm trùm lên hừ hừ kêu lạnh, cái Lý chạy xuống lấy thêm chăn lên, đống chăn thật dầy phủ trùm lên đùi của ba dì cháu, ngáp vội, ấm quá tôi ngả người ra, đẩy chân luồn sâu vào chỗ chăn dầy nhất, cái khu ấm nhất lùng nhùng chẳng biết chạm phải chân ai, thôi kệ lúc này chỉ nơi nào ấm là tranh nhau thả chân áp vào mới sướng, lớp chăn thật dầy, hơi nóng bốc lên ấm sực, cái khe mà chân tôi luồn vào nhè nhẹ, hình như chạm phải cổ chân của dì, kéo lớp chăn lên tôi bảo:
– Dì ơi sao hôm nay cháu thấy lạnh thế!
Dì ngước mắt lên nhìn tôi cười rồi bảo:
– Mặc thêm áo len vào, quần len dệt đâu sao mà không mặc, quần short hở chân kêu lạnh là sao, nửa đêm ngủ mình đạp tung hết chăn sáng mai teo hết cả chim, lớn lên lấy vợ không có… lại bắt đền dì không biết quan tâm chăm sóc.
Tôi cười bẽn lẽn, ngả nhẹ người ra, tính nghe lời dì lát sau vục dậy lấy thêm quần dài để mặc, nhưng mắt như có ai kéo lại, cơ cổ co lại, miệng há rõ to luồn nhẹ bàn tay thả vào vùng chăn trước ngực, tâm hồn trôi theo gợn nước lăn tăn mỗi khi dòng sông đào trước cửa bệnh viện năm xưa vào vụ mùa gieo cấy dòng sông đầy nước tràn vào cống rãnh, bờ mương lan toả hết mọi cánh đồng, và đám trẻ con của khu tập thể tranh nhau lội xuống mấy bậc gạch thả chiếc thuyền trôi reo hò vỗ tay, thuyền giấy của ai trôi xa nhất. Thoảng trong mơ màng tôi nghe như có tiếng khua lộc cộc, hình như dì dọn cái bàn, đôi lúc cái đệm như đông đậy lún ngang bước chân dì bước trên mặt đệm, tiếng gió ù ù thồi qua cửa sổ, càng thẫm về khuya đập vào cửa sổ mạnh hơn, cảm giác say nồng kéo tôi chập chờn trong giấc ngủ mơ màng chìm khuất, lại chợt nhớ ra hình như mình đang đứng cạnh gốc cây xoan chuẩn bị đái vào đám cỏ, cái tích tắc của thằng Thuận hồi nhỏ hay tiểu dầm đêm, kịp nhận ra mình đang ngủ trên mặt nệm, thì ra cơ bụng căng cứng, hậu quả của ly sinh tố mẹ xay trước khi đi trực và bữa canh rau cải bữa tối mẹ nấu quá ngon. Đang tuổi phàm ăn giờ thì phài vục dậy chui vào nhà tắm, tôi như bừng tỉnh tính ngóc cổ lên, nhưng lạ thay nửa chân phía dưới có cái gì đè nặng, nhìn sang phía sát mé tướng lấp ló mép chăn cái mũ trùm đầu cái Lý đội chỉ ló ra cái chỏm, vậy là cái Lý ngủ sát mé tường, đêm nay dì Hương, cái Lý và tôi ngủ chung trên hai cái đệm.
Cái cảm giác căng cứng phía dưới bụng hình như bay mất, nó nhường cho cái tò mò của thằng con trai đã bước vào tuổi mưòi lăm cái ranh giới mông lung, sáng tối như ngọn đèn dầu sắp được thắp lên trong cơ thể. Mỗi khi bước vào nhà tắm nhìn qua tấm gương cái mảng lún phún, tơ tơ như lớp lông măng, cứ mỗi ngày lại đổi mầu nhanh thế, dài ra trên cái mu đầy đặn, chả biết hỏi ai, mấy lần định trộm cái bàn cạo râu của cha cạo đi cho sạch, nó cứ bừng lên khi cơn mê ngủ tỉnh dần, không dám động đậy cục cưa gì thêm vì cả bàn chân, cái chân duỗi dài thả đúng cái ngã ba của dì Hương và nó bị cái thế nằm nghiêng của dì kẹp chặt.
Thoảng trong tiếng gió ào ào lướt qua cửa sổ, tiếng thở nhè nhẹ của dì đôi lúc nghe như nghèn nghẹn vì mấy lớp chăn dì phủ kín đầu, thật ấm thật mềm lớp thịt trên đùi dì, như có luồng điện chạy lên, dừng lại mơ hồ trong cơ thể tôi, bất ngờ bàn tay tôi nãy giờ nằm ngang trên ngực thả dần xuống cái nơi mọc ra cái vật đàn ông đang căng cứng lên chẳng biết vì buồn đái hay vì cái vô tình mà mình đang cảm nhận, cái đầu từ từ bừng lên cảm giác khi bàn tay nhè nhẹ chạm vào, rung lện nhịp điệu chạy dọc châu thân, nó cứ bừng bừng kéo lên khuôn mặt, bao nhiêu mơ màng thúc dục cho cơn buồn đái giờ đây cái tưng tức lạ kỳ dậy lên đè ngang cơn mắc tiểu. Đến mãi sau này dì nghe kể lại kỷ niệm, khua mạnh lên đầu đứa cháu ăn gian, đã dám thả dê dì trong lần vô tình như thế.