Xin lỗi em chỉ là con đĩ - Chương 13
Xin loi em chi la con di~ – Phan XIII…
Hạ Âu bước ra khỏi cổng trường, kinh ngạc thấy tôi, vừa mừng rỡ vừa ngạc nhiên: – Sao anh lại đến đây?
– Đến đón bạn gái tan học, không đc sao?
Tôi bước đến, mở cánh cửa xe cho cô, như một gentlement chính hiệu.
Tan lớp, sinh viên nhiều như đàn ong vỡ tổ, Hạ Âu nhanh chóng trở thành tiêu điểm. Cô không giấu nổi vẻ tự hào. Tôi cũng vui.
-Thực ra là anh định vào xem cái giường sắt trong ký túc của em là loại rách nát gì. Giọng tôi nghiêm túc nhưng mắt cười.
Làm sao mà không giận cái giường ngủ trưa ở ký túc của cô được, làm cho lưng và eo con gái nhà người ta bầm tím. Chỗ bầm tím rất rộng, lại sẫm màu, tôi nhìn thật lòng đau đớn. Tôi vẫn thường thấy Hạ Âu lén lấy rượu nóng chườm những vết bầm tím trên eo và lưng ở nhà. Mỗi lần tôi đòi giúp, cô đều vội nói, tay anh mạnh lắm, sợ em càng đau hơn. Vì thế sau tôi cũng không hỏi thêm.
– Mình đi thăm mẹ em đi! – Cô chợt đề nghị, tôi cũng vui vẻ ừ.
Đi qua một cửa tiệm bách hoá, tôi dừng xe bảo phải đi toa-lét. Thấy dáng tôi có vẻ buồn đi lắm rồi, cô bảo, anh cứ tạm tìm toa-lét của tiệm XX đi, cô ấy nói cô ấy sẽ chờ tôi trên xe.
Mười phút sau tôi đi ra. Trong túi áo tôi đã có thêm một chiếc nhẫn kim cương. Mở cửa xe, lòng vui sáng như bầu trời Hy Lạp. Khi ánh nắng ấm áp chiếu qua cửa xe, tôi nhìn Hạ Âu bên tôi, nét mặt hạnh phúc của cô cũng sáng ngời. Có lẽ vì niềm vui trong tim, tôi luôn thấy chiếc hộp vuông nho nhỏ trong túi áo cựa quậy.
Trái tim phiêu đãng ba chục năm của tôi giờ sẽ quy thuộc trong 1 phút. Tôi sẽ, trong bữa tối, mang cho Hạ Âu một lời thề sáng lóng lánh, cho cô một niềm tin rực rỡ. Và cũng sẽ mang cho tôi, một người vợ xinh đẹp.
-Sao anh cứ cười mãi thế? – Hạ Âu hỏi
Tôi cuống, vì tôi không biết cách che dấu tâm sự khéo như cô, tất cả đã hiện lên trên nét mặt tôi. Hạ Âu nhìn thấy tôi cười ngượng nghịu.
– Hơ, có gì đâu- Để không làm cô nghi ngờ, tôi nói thêm – Anh đã trở thành Tổng đại lý toàn khu vực Tây Nam.
Hàm ý của tôi là: “Chồng em tiền đồ rộng mở”
Hạ Âu im lặng, cô không thích hỏi về công việc của tôi, tôi cũng không thích để cô lo nghĩ về công việc của tôi. Mặt cô hướng về cửa sổ xe, cho đến lúc xuống xe. Chúng tôi đã sống cùng nhau hai năm rồi, thế mà tôi vẫn không cách gì hoàn toàn nắm giữ trái tim, suy nghĩ của cô, vui đấy, muộn sầu đấy.
Mẹ cô và cô lại nồng nhiệt thân mật một lúc, rồi mẹ cô đi vào bếp.
Lòng tôi bắt đầu bấn loạn, tôi chẳng biết nên mở miệng thế nào để cầu hôn. Đột ngột, một tiếng rơi ầm trong bếp, tiếng bát vỡ nhọn hoắt. Tiếng một vật đổ xuống.
Tôi và Hạ Âu cùng lúc nhảy bổ vào bếp. Mẹ cô ngã trên sàn, đã ngất đi. – Mẹ, mẹ! Hạ Âu hoảng hốt chạy tới, vội vã tìm cách nâng đầu mẹ dậy.
– Để yên, có lẽ não tụ máu rồi! – Tôi biết tôi buộc phải bình tĩnh hơn Hạ Âu, bởi trường hợp này khả năng tử vong cao.
– Em mau đi gọi xe cấp cứu! – Cô vội vã chạy ra, mặt lộ vẻ khủng khiếp