Xe buýt và băng ghế đá - Chương 4
Cha của Ngọc là người gốc Hoa, nghe đâu ổng bị em trai ruột chơi sao đó mà phải ôm một cục tiền trốn về Sài Gòn, rồi bị rượt tới Sài Gòn nên phải về miền Tây sống cho an ổn, tới đó thì mấy người kia cũng thôi không truy cùng giết tận. Tên của em Ngọc cũng từ gốc Hoa mà ra, theo như tôi tra Google thì đặt theo tên của một ông quan thời nhà Thanh chứ tôi cũng không dám hỏi ông bố em, vì cái mặt ổng lúc nào cũng nghiêm. Ba ruột của tôi từng giúp ông ba của Ngọc tìm nơi nương náo nên ổng cũng có ý trả ơn ba tôi bằng cách từ nhỏ đã cho hai đứa chơi chung, học chung, tắm chung,…Thầy Trường, tôi thường kêu ổng như vậy vì ba tôi biết ổng từng làm giáo viên bên Trung Quốc, nhưng bề ngoài tôi cũng gọi vậy thôi chứ thầy Trường không dám để tôi gọi như vậy, vì so với ba tôi ổng còn thua xa lắc lấy cái gì mà dạy tôi. Trời ơi, cái thói xem thường anh hùng thiên hạ lại trỗi dậy nữa rồi, bị con gái người ta xoay như chong chóng mà cứ thích bày đặt lên mặt.
Ba tôi chắc ổng cũng thừa biết là tôi thế nào cũng bị lừa hay sao mà treo cái bài thơ kia trong phòng sách đã mười năm rồi, đúng y chang những gì tôi đã gặp hồi tháng trước, là bị em Ngọc làm cho xém bị tâm thần phân liệt. Nhưng mà không sao, từ bé tôi đã trải qua một số chuyện mà người bình thường có khi bốn năm mươi tuổi mới biết, tôi không có mẹ, mà chuyện này chắc sẽ không kể ở đây.
Quay lại chuyện em Ngọc, sau cái hôm thẳng thắn với nhau tôi và em có vài buổi nói chuyện rất nghiêm túc hoạch định cho tương lai sau này. Thứ nhất bởi vì mặc dù tôi ham cái đẹp, mê của lạ, nhưng em Ngọc là người hiểu tôi nhất nên tôi không dại gì mà bỏ em đi tìm kiếm những thứ viển vông khác. Thứ hai là mặc dù em đã cắm sừng tôi nhưng em giải thích là do tìm kiếm cảm xúc mới trong đời sống tình dục, mà tôi cũng đã cảm thấy kích thích hơn khi bị cắm sừng, nên thôi chắc cũng chấp nhận như vậy. Thứ ba là cái tính của tôi nó vậy, nếu đã nói nghiêm túc rồi thì tôi mặc định như lời nói đó là một lời hứa, cho dù bây giờ là thật hay giả thì sau này nó cũng phải trở thành sự thật, còn nếu không thì tới lúc lòi ra giả thì mới tính, cùng lắm đau thêm một lần chứ cũng chẳng mất mát gì, tôi là đàn ông mà, nên tôi tin em Ngọc.
Thế là tôi trở thành một tướng quân của bà hoàng Đình Ngọc, chuyên đi đánh đông dẹp bắc tìm con mồi cho em, và mục tiêu đầu tiên là người đã cho tôi cái cảm giác hưng phấn tột độ khi bị phỗng tay trên – em Tuyết. Tuyết là một người con gái miền Tây khá cơ bản không có gì đặc biệt ngoại trừ cơ thể quá gợi đòn không hợp với khuôn mặt ngây thơ chút nào. Tôi bắt đầu tiếp cận Tuyết theo cách câu cá bình thường – đợi nước lặng và thả mồi. Chúng tôi hẹn nhau đi trà sữa ở một quán gần ký túc, một tháng cũng đủ dài để Tuyết lấy lại bình tĩnh khi gặp tôi và chúng tôi trò chuyện khá nhẹ nhàng, đến khi trời nhá nhem tối thì tôi bắt đầu chủ đề chính:
– Kể cho anh nghe chuyện tối đó đi, anh vẫn còn tức đó.
– Anh kỳ cục quá, tại anh chứ tại ai, anh với bạn kia cùng mặc áo xanh em đi sau thì cứ tưởng là anh chứ có phân biệt được đâu.
– Uhm hôm đó chẳng hiểu sao mặc cùng màu được, em kể tiếp đi anh hứng rồi đó.
– Thì em tưởng là anh nên vào theo, vừa vào thì ảnh đang đi vệ sinh em cũng chỉ thấy bóng lưng thôi. Em mới nói là: anh muốn làm gì thì làm nhanh đi không tụi nó nghi ngờ. Em vừa nói xong thì ảnh đè em ra hôn, em cũng nhắm mắt hưởng ứng luôn chứ sức đâu mà phản kháng nữa, cả chục lon rồi…
– Em kể tiếp đi, hấp dẫn quá.
– Sau đó ảnh chốt cửa rồi bắt đầu mò em thì em ra nước rồi, thấy có gì sai sai nên mở mắt ra nhìn kỹ thì không phải là anh. Em đẩy ảnh ra thì ảnh xoay người em lại rồi cởi quần em ra đút vô luôn, lúc vô rồi thì em không còn sức để phản kháng nữa… Hết rồi đó.
– Khoan, rồi hai đứa làm bao lâu?
– Em cũng không biết, lát sau ảnh bồng em lên bắt em quặp chân ngang hông ảnh tới lúc em mỏi chân quá thì ngồi xuống bồn rửa mặt luôn. Sau nữa thì em không nhớ nữa.
– Công nhận cái bồn rửa mặt nhà giàu nó xịn thiệt, mập như em ngồi lên cũng không bị gì, hahaha.
– Anh mới mập đó, người ta chưa được năm chục ký nữa.
– Thôi đi cô ơi, cô mới hơn mét sáu xíu thôi mà năm chục ký rồi không mập là gì.
– Em 1m63 chứ bộ, hứ, không thèm chơi với anh nữa, đi về.
– Rồi rồi, anh đưa em về.
Tôi đèo em về, đương nhiên không phải về ký túc xá ngay mà phải tranh thủ vào cái nhà nghỉ hôm trước đại chiến với Ngọc. Em Tuyết biết lần này không thể trốn được phải bù cho tôi nên không ý kiến gì, đến khi lâm trận em lại chủ động làm tôi sướng đê mê luôn. Đôi gò bồng đảo cỡ C của em kẹp thằng nhỏ của tôi chết đứ đừ, nếu không phải còn trẻ với cũng có tập luyện thì chắc không chịu nổi ẻm đâu. Tôi out trong thế doggy ba lần, không thể chịu nổi cặp mông trái tim của Tuyết được, nó to hơn của Ngọc rất nhiều, đã vậy khi em ngồi xổm trên giường còn tôi đứng dưới giường đút vào thì cô nàng của em bót không chịu nổi, chỉ vài chục nhấp là cỡ nào cũng ra. Em Tuyết học ngành liên quan tới Y khoa nên ẻm nói cứ xuất vào đại đi không sao em canh ngày rồi, và tôi cũng thoả mãn bắn ầm ầm vào trong ẻm, không quên tưởng tượng cảnh thằng khác và em Ngọc quần nhau ở đâu đó trong khi tôi làm em Tuyết. Chỉ tưởng tượng thôi tôi đã sướng hơn gấp bội rồi, đúng là sắp tâm thần phân liệt đến nơi.
Trên đường về ký túc xá tôi có hỏi thì em Tuyết cũng trả lời thật thà, người đàn ông làm tình với em ở băng ghế đá là ba nuôi của em, tên Cường năm nay bốn mươi hai tuổi. Ổng làm nghề buôn bán gì đó cứ đi đi về về Cần Thơ với Sài Gòn suốt, ổng chu cấp cho em mỗi tháng hai mươi triệu để em trang trải và gửi tiền về nhà cho mẹ đang nuôi bốn đứa em đang đi học. Ổng cũng cặp với một cô chị họ của em nữa, là do bà chị đó giới thiệu em mới biết ổng. Nghe tới đó tôi cũng bó tay luôn, mặc dù tôi không thiếu tiền nhưng bao nuôi vài em mỗi em hai mươi triệu một tháng thì chắc mười năm hai chục năm nữa mới có cửa, mà đến lúc đó thì thằng nhỏ còn cứng nổi không cũng là vấn đề rồi. Em Tuyết còn nói ổng chơi thuốc nên làm lâu lắm, nhiều lần làm xong ẻm đi không nổi luôn, đã vậy kỹ thuật ổng cũng tốt nữa, không có lần nào ẻm không ra ba bốn lần. Tôi nghe tới đây thì cảm thấy vui vui cho em Ngọc rồi, chuyến này có lẽ em Ngọc sẽ được thoã mãn bởi một cây côn sắt đầy kinh nghiệm. Thế là tôi nhờ Tuyết rủ anh Cường đi Đà Lạt chơi một chuyến, theo đúng như kế hoạch của bà hoàng nhà tôi.
——.——
Mười giờ sáng thứ bảy bốn người chúng tôi đến một căn nhà hai tầng trên đường Yersin, vừa có view Hồ Xuân Hương, vừa có view Hồ Lắng, đi vài trăm mét là tới công viên Yersin, phải nói là tuyệt vời. Và cũng phải phục cái anh Cường này vì ở cái xứ đắt đỏ này mà cũng có một căn nhà bốn phòng ngủ, mà theo ảnh nói thì chỗ này ảnh mua hồi năm 2000 rồi, lúc đó không có mắc như bây giờ. Giờ thì anh cho thuê nghỉ dưỡng chứ cũng ít khi ở đây. Có vườn có sân có ban công có hồ bơi sau nhà, dù có hơi cũ kỹ chút nhưng độ ăn chơi thì không phải nghĩ.
Anh Cường không mập khá vừa người, cao nhưng vai hơn nhỏ và có cái bụng cũng hơi lớn, cũng phải thôi vì dân làm ăn ai cũng phải uống nhiều và kiểu ảnh thì chắc ít có thời gian vận động. Doanh nhân thứ thiệt nên nói chuyện rất bắt tai và khi trên xe thì đã lấy được hết thiện cảm của tôi và Ngọc, đương nhiên ảnh của khá bất ngờ về độ hiểu biết và chịu chơi của hai đứa, con nhà nòi mà. Chiều đó tụi tôi đi ăn với nhóm bạn của anh Cường, do có ba đứa con nít nên anh cũng không rủ người lớn tuổi, tầm ba mươi ba mấy thôi chứ không hơn, trong đó có hai chị cũng khá gợi đòn đã bắt đầu tia tôi từ khi mới hỏi tên. Một bàn chín người uống hết mười chai rượu nửa lít mà chủ quán thịt Dê để dành gần một năm thì phải nói là banh xác. Tôi phải vào nhà vệ sinh hò một lần để giữ cái đầu tỉnh táo chút xíu chứ không thì khó mà chơi nổi với bốn ông anh đã quen đô rượu ngâm.
Khi về đến nhà anh Cường thì đã mười giờ tối, anh Cường rủ mấy người bạn về nhậu tiếp thì có một anh bận phải về nên vừa đủ bốn cặp, nói bận nhưng thật ra ổng không chuẩn bị kịp giấy khám sức khỏe nên nói vậy để đỡ ngại. Anh Cường đã chuẩn bị sẵn sẵn một thùng Kagua Blanc cho các quý cô và một thùng Rochefort 10 cho các quý ông, phải nói độ chịu chơi của anh Cường là đẳng cấp mà không phí đồng nào, dân kinh doanh khi mua bia cũng cân nhắc giá trị riêng của nó. Lúc này thì tự do bắt cặp trò chuyện, tôi thì đương nhiên là hai cô chị càng ngày càng quyến rũ sau mấy chai bia. Một chị tên Loan, tự kinh doanh homestay chưa có gia đình, cái váy jean chỉ che nổi cặp đùi chứ không thể nào dấu được cái đầu gối hồng hồng xinh xinh của chị. Chị ba mươi hai tuổi và bão dưỡng cực tốt, làn da trắng mịn phải nói là ăn luôn cả hai em Ngọc và Tuyết, có lẽ vì chị có đủ điền kiện để sử dụng mỹ phẩm từ Pháp với tiêu chí dưỡng là chủ yếu. Chị Loan có đôi mắt biết nói cứ như muốn khơi gợi lên dục vọng nguyên thủy của đám đàn ông, từng nụ cười nhẹ của chị, từng cái khều vuốt của chị luôn làm tôi phải rùng mình từ lúc còn ở quán thịt dê. Đến giờ thì tôi không còn giữ được bình tĩnh nữa và quàng tay qua ôm chị vào lòng, đặt một nụ hôn lên đôi môi ngọt ngào của chị. Chuyện gì đến cũng đến, tôi chọn ban công đằng sau nhà có view ra hồ bơi để tránh ánh đèn xe và cũng tránh người quen của chị. Cái lưỡi của chị chăm sóc thằng nhỏ chu đáo đến mức dù chị né cũng không tránh khỏi bị nó xịt lên tóc một ít, sau đó thì đủ mọi tư thế và kết thúc trong thế doggy. Quên nói là chị khá cao, một mét bảy, chỉ thua tôi tầm mười phân. Và đây cũng là lần đầu tiên mà tôi thúc hết mình được như vậy mà không sợ làm đối tác đau, chị khiến tôi quên hết tất cả mọi thứ, quên luôn em Tuyết và em Ngọc đang đối mặt với những con sư tử đực đang nhăm nhe ăn thịt hai em ấy. Mà cũng chưa biết chừng, là ai sẽ ăn thịt ai, ai sẽ là kẻ tiếp theo quỳ gối dưới chiếc váy dài của Dương Đình Ngọc đây??!
——.——
Câu chuyện này tầm ba chương nữa là sẽ hết, đến thời điểm tháng sáu năm hai không mười chín thì chuyện giữa Quốc và Ngọc đã rẽ sang hướng rất khác rồi. Tui thì chưa có đề tài mới nên chắc sẽ kết thúc luôn, hi vọng lục lọi lại trong mớ ký ức cũ sẽ còn sót chút gì đặc sắc để viết câu chuyện khác. Cảm ơn những lời động viên của các bạn, tui viết ra để không quên một câu chuyện đặc sắc như thế này thôi chứ không có ý muốn gì khác, xin cảm ơn.