Vượt Qua Ranh Giới - Truyện 18+ Nhẹ Nhàng - Phần 24
– Hí hí chào buổi sáng anh yêu ơi.
– Chào em mà sao dậy sớm vậy mà em đỡ mệt chưa.
– Hi hi em khỏi rồi, chỉ cần anh đến với em là em khỏe ngay mà.
– Uh vậy anh đỡ lo (tôi đưa tay sờ trán em thì thấy mát hơn hình như tôi đọc ở đâu đó sex cũng là thuốc trị cảm rất tốt thì phải nên anh chị em gặp hoàn cảnh như tôi cứ bung lụa nhiệt tình đi nhé hê hê)
– Dậy đi anh đi mua đồ ăn sáng.
– Vâng anh.
Ra khỏi giường tôi mới để ý giờ 8h 22 ái chà dậy muộn ghê nhanh chóng mặc quần áo đi mua đồ ăn sáng, khi về thấy em ngồi dậy đang đọc sách.
– Dậy rồi hả để anh lấy bát đũa ăn luôn cho nóng còn uống thuốc.
Ăn xong uống thuốc tôi bảo em nghỉ ngơi còn tôi giặt chăn màn và đống quần áo bẩn… Có mỗi mấy việc đó mà gần 11h mới xong, thấy em xuống bếp chắc định nấu cơm nước.
– Em lên nghỉ đi để anh làm cho có tí tẹo mà.
– Vâng hí hí hôm nay em thành bà hoàng rồi vui quá.
Em đến bên tôi ôm lấy cổ đu người lên tôi ôm lấy hai bên eo của em.
– Có mỗi đêm mà như tăng được ấy nặng thế.
– Do anh đấy hihi.
– Uh thấy em mau khỏe vui thế này anh mừng lắm, thôi lên nhà đi để anh làm.
– Không em muốn xem anh làm bữa ý.
– Uh vậy ngồi đó đi.
Tôi ôm chặt lấy em đi đến chỗ ghế đặt em xuống rồi xắn tay bắt làm… cũng do tự lập từ bé nên mấy món ăn đối với tôi đơn giản, em phụ thấp bát dọn ra bàn. Vậy là hai anh em có bữa ăn khá tươm tất, chúng tôi cùng ăn cười đùa vui vẻ muốn em nhanh khỏe tôi gắp thức ăn cho em giục em bắt em ăn hết làm em kêu oai oái. Nhưng có chuyện xảy ra do gắp nhiều thức ăn quá em lấy tay gạt ra chắc em cũng lo bụng rồi, miếng thức ăn rơi xuống đất nên em cúi xuống tìm nhặt. Một thoáng đã thấy em ở giữa hai chân tôi.
– Không ăn cho xong đi tính làm gì đấy.
– Hí hí em có trò này hay lắm.
– Không ăn đi còn lắm chuyện.
Em không nói gì mà kéo quần tôi ra em cầm lấy nó bắt đầu sóc rồi bú.
Thấy buồn và khó chịu quá tôi nói.
– Không nghịch để anh ăn cơm nào.
– Anh cứ ăn đi việc em làm kệ em hihi.
– Bố thằng nào chịu nổi chứ.
Đã thấy nó đủ cứng cáp em bò ra ngoài em cởi quần mình ra em chèo vào lòng tôi tay em cầm chim chỉnh rồi em ngồi xuống.
– Ái ái hi hi vào rồi giờ anh bón cho em đi em chưa ăn xong.
– Lại còn vậy nữa, em nghịch như quỷ ấy, nào há miệng ra cho tôi tiếp phẩm.
Thú vị thật em gái tôi không những hồn nhiên mà khá nhiều trò nghịch, em ngồi trên chốc chốc lại nhấp nhổm. Giá ai vào mà gặp cảnh này chắc họ cũng phải phì cười mất, khi đã chán ăn rồi em bắt đầu nhanh hơn.
– Hay không anh.
– Chả hay tí nào đang ăn cơm bị làm phiền quá.
– Ứ vào chơi với em đi.
– Lại gãnh lớn rồi đấy không còn bé đâu.
– Kệ cứ ở bên anh em muốn bé mãi để anh chăm sóc anh yêu thương, bây giờ giúp em đi em đang thèm quá Aaaaaaaaaaaaaa…
– Rồi rồi dâm vậy không biết.
– Em dâm với mỗi anh thôi anh biết mà hihi.
– Bám vào cổ anh đi.
Em bám chặt vào cổ tôi, tôi đứng dậy một tay ôm lấy lưng em một tay kéo mâm bát sang một bên đặt em lên bàn và bắt đầu đẩy kéo. Hai tay tôi giữ eo của em còn hai tay em đang luồn vào áo em xoa bóp vú, bốn mắt chúng tôi nhìn nhau, tôi cúi xuống hôn em, tiếng rên của em cũng to dần.
– Em bám cổ anh đi.
Em bám lấy cổ tôi, tôi bỗng em hẳn lên rồi dùng hai tay nâng mông em lên và dập tiếp. Tiếng phành phạch vang cả phòng tiếng em ư ư bên tai tôi, dừng lại chút.
– Em sắp ra chưa, vừa ăn hơi tức bụng anh sắp ra rồi.
– Ư… ư…
Biết em cũng ra tôi dập liên hồi và em đã lên đỉnh trước tôi đặt em xuống ghế đút lại tôi dập tiếp khi tôi sắp ra rút vội đưa vào miệng em bắt em bú nó. Khá nhiều phụt vào miệng em, hì do em đang mơ màng mà, em thờ thẫn nhìn tôi miệng còn chảy thứ nước trắng đục ra bên mép. Nhìn em hoang dại đến buồn cười, tôi đến ôm lấy em.
– Tỉnh chưa cô bé gớm gì mà phiêu ghê vậy.
– Huhu sao hôm nay khác vậy anh cảm giác không nói nổi không biết nói sao nữa em thích quá.
Em ôm lấy tôi chặt thế, tôi biết em đang trên hư ảo. Phải một lúc em mới trở lại chính em, em buông tay chạy ngay vào nhà tắm tôi đi theo em luôn thấy em ra sức khạc nhổ.
– Anh bắt em nuốt nó à hu hu lợi dụng lúc em ấy.
– Đâu anh có làm gì đâu.
– Vậy thứ tanh tanh trong miệng em là gì.
– Hahahaha…
Chúng tôi rửa cho nhau tôi bế em ra giường còn tôi dọn dẹp nốt xong cũng lên giường ôm em ngủ đến tối. Gần tối tôi đưa em ra ngoài ăn, ăn xong hai anh em đi dạo tí rồi cũng về phòng trọ. Đêm đó và sáng hôm sau chúng tôi làm hai lần nữa, khi những kẻ yêu nhau khát tình mà họ xa nhau lâu ngày gặp nhau thì sex sẽ là món ăn chính thì anh em chúng tôi cũng vậy, tôi vẫn thăng hoa như mọi khi còn em lần này đã có cảm xúc mới tôi yêu em quá. Ăn sáng xong tôi phải về nơi làm mặc dù hơi buồn vì em cứ níu kéo, cuộc sống mà sao có thể ôm nhau cả đời được khi mà nó là mối tình ngang trái…
Công việc khá nhiều tôi phải đi đôn đốc khắp nơi, lần này là đi tỉnh miền trung nắng gió, xa Hà xa em có một chút nhớ nhà khi một mình. Buổi chiều đang đọc lại bản báo cáo có điện thoại.
– Alo anh đây (em gái tôi gọi)
– Alo anh ơi… anh…
– Có việc gì thế sao em úp úng vậy.
– Anh ơi… anh…
– Nói đi…
– Hai vạch rồi anh ơi… em.
… Bạn đang đọc truyện Rào cản mong manh tại nguồn: http://truyencogiaothao.info/rao-can-mong-manh/
– Cái gì mà hai vạch.
– Em có thai rồi…
Ặc! Tôi quá bất ngờ tay tôi run run.
– Thật hả em mà đúng không.
– Huhu đúng mà anh ơi em thử năm sáu que thử rồi.
Tôi nhẩm tính hôm tôi chăm em ốm là gần ba tháng.
– Vậy là dính hôm em ốm hả, sao hôm đó em không dùng thuốc.
– Hu hu em quên mất, tuần trước không thấy kinh em đã thấy lo nên em mua que thử mấy lần liền, em có thai thật rồi anh ơi huhu.
Tôi thật sự bế tắc lúc này, giá như tôi ở gần tôi sẽ về bên em ngay nhưng xa quá. Phải bình tĩnh lúc này bình tĩnh…
– Em đi khám chưa.
– Chưa anh ơi chiều nay em định đi khám rồi báo anh nhưng em lo quá em đã gọi cho anh.
– Ừ giờ em phải bình tĩnh em cơm nước đi chiều đi khám có kết quà điện cho anh nhé, anh thương em lắm.
– Vâng ạ hic hic…
8h tối! Tôi sốt ruột định điện cho em thì.
– Allo anh ơi có thật rồi, họ bảo em bé được hơn hai tháng rồi.
– Uh anh nghe rồi, mà anh bảo giờ em bình tĩnh không lo lắng anh em mình từ tìm cách giải quyết nhé.
– Vâng.
– Thế ý của em giờ như nào.
– Anh ơi em muốn giữ bé lại dù gì thì nó không có tội tình nó đến thế giới này là điều tuyệt diệu của cuộc sống mà nó cũng là tình yêu của em và của anh mà.
– Nghe em nói mà anh thương em với bé quá, đúng bé không có tội gì cả nhưng bé nó lại đến với anh em mình là bất ngờ là tai nạn là ngoài ý muốn. Anh sợ khi tất cả mọi người biết em có thai họ sẽ cười em và khi họ biết bố đứa bé là ai thì chắc anh và em và cả bố mẹ nữa sẽ khổ sẽ nhục trước miệng lưỡi thế gian, anh… anh…
– Huhu huhu (em khóc rất to)
Lòng tôi quặn đau khi em khóc, tôi thương em thương bé và trách mình tôi không đủ dũng khí để bảo vệ em tôi tồi tệ tôi bất lực đến vậy.
– Em ơi đừng khóc nữa anh thương em nhiều nhưng có lẽ phải bỏ thôi em.
– Huhu em không muốn… em không muốn… em muốn giữ lại bé huhu.
– Bình tĩnh đi em nghe anh nói đi mà ước gì anh được về bên em ngay lúc này.
Vẫn tiếng khóc bên tai, tôi nói nhiều và em chỉ biết khóc. Em bỏ máy và tôi gọi lại rất nhiều em không bắt máy, đến giữa đêm thì em đã tắt hẳn nguồn em đã không nói chuyện với tôi nữa. Tôi muốn phát điên…
Cố gắng thu xếp công việc tôi ra xe về tức tốc định vào qua Hà Nội nhưng lại thôi tôi nghĩ kỹ lắm rồi, tôi về ngay phòng trọ của em. Cổng khóa trong (vậy chắc em ở nhà rồi) mở cổng rồi mở cửa, khi vào trong nhà thấy em nằm co quắp vào bên trong. Chắc em biết tôi về nhưng em không quay ra.
– B ơi anh về đây, em và bé sao rồi sao lại ngắt điện thoại vậy (tôi lên giường ngồi cạnh bên em thấy em đang khóc)
– Huhu anh ơi em bỏ con rồi em đã giết con rồi.
– Uh anh nghe rồi anh thương em lắm tội nghiệp con.
Kéo em ôm vào lòng, em cứ khóc mãi đến khi em ngủ thì tôi mới nhẹ cho em nằm hẳn xuống giường để ngủ chắc em rất đau đớn. Nhìn em mà tôi xót xa, phải chi không phải sống ở đất nước này hay chạy trốn sang nước khác thì chúng tôi đã không mất đứa con này, dù nó có được hoàn mỹ hay không thì nó vẫn là tình yêu đích thực của chúng tôi.
Tôi ở lại với em hai hôm là phải lên Hà Nội, dù nói động viên phân tích khá nhiều nhưng em vẫn không nói gì cả chỉ rưng rức khóc. Những ngày tiếp theo cũng thế em vẫn bắt máy khi tôi gọi nhưng em không trả lời… Bẵng đi là gần 6 tháng buổi sáng khi đang đi bộ lên phòng làm việc tôi có điện thoại (là em gọi)
– Allo sao bao nhiêu lần anh gọi mà em không trả lời mà em dạo này khỏe không em sao rồi (tôi tuôn ra một tràng) đến khi tôi dừng lại thì.
– Anh ơi.
– Đây anh nghe.
– Em có bạn trai rồi.
– Há em nói gì cơ.
– Em có bạn trai rồi anh ơi.
Tôi thật sự sốc khi nghe em báo tôi ngắt máy liền tôi dò từng bước về phòng, ngồi vật ra ghế [bạn trai ư haha em đã có bạn trai, thật không vậy] tôi lẩm nhẩm như kẻ điên và tưởng tượng ra cảnh ai đó đang trên người em gái tôi làm tôi điên thật. Tay tôi đấm mạnh xuống bàn, mấy đồ trên bàn nảy lên và tôi cảm nhận ở tay, á đau mà đau thật lại nhắm mắt [mày là ai có phải mày là anh trai nó không nếu đúng mày là anh trai nó sao mày ích kỷ vậy, nó là một cô gái xinh đẹp bằng da bằng thịt sao mày lại nghĩ em mày như một vật sở hữu vậy. Mày đã có cuộc sống riêng của mày thì mày phải biết nghĩ cho người khác chứ, mày không nghĩ đến cuộc sống tương lai cho em gái mày hả. Mày là một thằng đểu mày là…] mở mắt nhìn trần nhà cười chua xót đúng là mình khốn nạn thật mình không xứng đáng làm anh của em anh xin lỗi em…
– Allo anh chúc mừng em nhé.
– Thật anh chúc mừng em không đấy.
– Thật mà.
– Anh…
Em bỏ máy em không nói gì với tôi nữa và tôi cũng hiểu em đang nghĩ gì. Thật lòng nói với em những điều vừa rồi tôi cũng cố gắng lắm, tưởng rằng em sẽ mãi mãi là của riêng tôi nhưng giờ thì…
Trung kém tôi 3 tuổi người gốc bắc mới chuyển từ nam ra cũng khá cao có vẻ công tử da hơi đen chút chắc do đi lại nhiều cũng khá đẹp trai. Yêu nhau hơn ba tháng em tôi giục cưới, có nhiều người thắc mắc sao vội vậy mọi người không hiểu có mỗi mình tôi hiểu mà thôi.
Ngày em cưới vợ chồng tôi xin nghỉ một tuần giúp bố mẹ và em. Do Trung quyết định ra bắc ở lên không phải lo đi xa đón rước dâu, tất cả mọi việc mời gọi lán rạp dọn dẹp ba ngày là xong hết. Bữa cơm tối trước ngày cưới gia đình tôi năm người vui vẻ không ngớt tiếng cười ai cũng mừng cho em, xong bữa tôi xí phần rửa bát hihi vẫn cảm giác ấm áp của ngày xưa cứ luôn ùa về cảnh mẹ đi làm suốt còn tôi trông chăm em cả ngày. Sao mà thời gian đó hạnh phúc vậy và giờ em đã lớn đã thành thiếu nữ thành đàn bà và mai thôi em đã là vợ người ta, nghĩ đến đó thôi tôi lại chạnh lòng. Đang úp bát thì em đến bên cạnh nói khẽ.
– Đêm qua phòng em, nhất định phải qua đấy.
– Ừ nhưng… (chưa nói hết em đã bước xa)
Sao em lại bảo vậy nhỉ hay em cần…
Nằm cạnh Hà trằn trọc mãi không ngủ nổi chốc chốc lại vớ điện thoại xem giờ.
– Anh không ngủ được hả.
– Uh tối anh uống hơi nhiều khó chịu anh dậy đi lại chút em cứ ngủ đi nha.
– Vâng.
Tôi dậy đi wc xong tính ra sân ngồi nhưng lại nhớ lúc tối em nói tôi nhẹ bước đến phòng em, không gian im lặng, gõ bốn tiếng nhè vào cửa, một chốc em ra mở của em cầm cổ áo tôi kéo vào một tay em cài then tay kia em vẫn giữ cổ áo tôi xong em lôi tôi vào đẩy tôi ngồi xuống ghế.
– Em ghét anh anh cố tình bơ em anh cố tình không quan tâm em nữa hả sao anh làm vậy.
– Anh… anh…
Em không nói nữa mà ngồi xuống kéo quần tôi ra em bắt đầu bú nó.
– Em định ấy…
– Buổi cuối cùng em là của riêng anh đấy hay anh không muốn.
Tôi nghe đến đấy lập tức đứng dậy kéo em lên, tôi hôn em hai tay cởi cúc áo em còn tay em đang sóc nó.
– Vào được chưa em.
– Rồi anh.
Bảo em quay lưng lại ôm lấy bàn tôi kéo thấp quần xuống chút tôi đi vào phía sau em. Lại dập kéo dập kéo liên hồi, sợ em rên to lấy cái khăn đưa em cắn vào, mỏi quá dừng lại ôm lấy hai vú em thì thầm.
– Mai em đi rồi lúc nhớ em anh biết làm sao đây anh không muốn xa em mất em mà lại để người khác họ ấy…
Tôi lại dập tiếp dập như điên luôn, em biết tôi đang là gì em cứ rên và em cũng hiểu tôi mà.
– Quay lại đi em.
Em quay lại tôi phụ em cởi nốt quần ra tôi bế em đặt lên bàn, cũng nhẹ nhàng đút vào, tôi đưa đẩy chậm hai lưỡi chúng tôi quấn lấy nhau.
– Anh cùng em lên đỉnh nha.
– Vâng anh làm đi em yêu anh.
Tiếng phạch phạch nhanh dần rồi im bặt về cái gì chứ còn việc hòa hợp sex anh em chúng tôi bao giờ cũng cùng nhau vì thế tôi không muốn em xa tôi lúc nào.
– Anh ơi hic hic.
– Ơi mà sao em khóc.
– Huhu em không muốn xa anh tí nào ngày mai em đã có danh phận khác rồi em sợ không gặp anh được nữa huhu.
– Thì anh em mình ăn vụng hihi.
– Được không anh.
– Thì chỉ có anh biết em biết ông trời biết và mong ông hiểu chuyện tình của anh em mình.
– Hí hí khi nào em nhớ anh quá em gọi cho anh nhé.
– Uh người vợ không bao giờ cưới của anh.
Tôi hôn em lần cuối rút ra thấy em chuẩn bị hết khăn nước lau chùi rửa tại phòng luôn rồi.
– Ghê nhỉ chuẩn bị hết tất cả luôn.
– Kệ em hihi.
– Nhỡ anh không sang thì sao.
– Em biết anh không bao giờ thất hứa với em mà.
– Uh em luôn là ngươi tình số một của anh.
Kéo em vào lòng hít hà tất cả những hương mùi vị của em rồi hôn vào trán em.
– Chúc em hạnh phúc em mãi mãi trong tim anh, anh yêu em.
– Vâng em cũng mãi yêu anh…
Hết ngày mai em đã là vợ người ta…