Vượt Qua Ranh Giới - Truyện 18+ Nhẹ Nhàng - Phần 23
Tỉnh dậy gọi điện xin phép sếp nghỉ hết ngày, hic buồn mót mà không biết đi nổi không. Vẫn trang phục Adam đi xuống nhà vệ sinh ngang qua bếp thấy em cúi nhặt cái gì đó và cái đít cứ ngoay ngoáy cứ khiêu khích tôi, à hehe có việc rồi. Bước thật nhẹ đến gần em tay cầm chim cắm luôn vào bướm em.
– Á đau em lấy ra đi em đau.
– Không tội em sáng nay hành anh.
– Hu hu nhưng luôn vầy em khó chịu lắm để em nấu cơm chiều rồi ấy.
Kệ em nói tôi cứ chầm chậm đút vào rồi kéo ra một lúc nước em ra nhiều tôi mới tăng tốc, hihi bất ngờ vụng trộm làm tôi hưng phấn tôi dập lia lịa. Nhưng sáng làm hai phát rồi lưng hơi mỏi rút ra.
– Em quay lại đi.
Em quay lại thấy mặt em cũng ngây ra em cũng đang hưng phấn, bế em lên đặt lên bệ rồi đút vào kéo ra em chỉ biết em ôm lấy cổ tôi ú ớ không thành tiếng.
– Thích không em… sướng không hừ hừ… em.
Em không nói nổi chỉ bấu chặt lấy vai tôi và tôi lại bắn sâu trong em. Đợi qua thời gian đó tôi bảo em.
– Ôm lấy anh đi.
Em quắp lấy người tôi, tôi giữ nguyên tư thế đó ôm em vào nhà tắm.
– Em chưa ra… em chưa lên… bắt đền anh đấy.
– Uh nhưng đứng vầy anh mỏi lưng lắm hì còn cả buổi chiều cho em mà.
– Được rồi anh nhớ đấy chiều nay anh sẽ biết tay em.
– Hu hu ai thương tôi với.
– Haha cho chừa tội ăn vụng hahahaha…
Ăn trưa xong anh tôi dọn dẹp rồi lại lên giường nói chuyện chán lại ngủ… vừa mở mắt đã thấy cái đít chình ình đang nhấp nhổm liên hồi. Khiếp đàn bà khát tình sợ thật họ hoạt động không mệt mỏi, còn chúng ta thương con chim phải cày xới cái lưng mỏi nhức ê ẩm.
– Khiếp như trâu ấy.
– Kệ em ai bảo bỏ em một mình, hôm nay em vắt kiệt anh.
– Trời ơi huhu.
Em dừng lại và xoay người về phía tôi hai tay em cầm tay tôi đưa lên hai vú em, nó đã săn chắc cái ti vươn lên cao tôi gãi vào đó em rên lên những tiếng hoang dại mà vô nghĩa. Em cúi hôn môi tôi chắc em có vẻ mệt xoa hết người em tôi thấy lấm tấm mồ hôi.
– Vất vả không vậy mà cứ chê đàn ông yếu.
– Hihi mệt thật nhưng thế này mới em mới thấy mình được sở hữu được anh mặc dù có mấy tiếng bên anh.
– Cần anh đổi cho không.
– Không để em ra để em lần này chủ động làm hết hihi.
Khi tôi thấy co cứng cơ đít thì em đã ra bướm em bóp nghẹt chim tôi người em sắp giật.
– Anh cũng sắp ra… anh sắp ra…
Luồn tay dưới mông em phụ em mấy cái nữa và cả hai chúng tôi lại đến thiên đường cùng nhau…
– Khiếp đầy ra giường rồi, em bước xuống định đi nhưng thấy em bước ngắn và hơi chậm.
– Em sao thế rát à.
– Hì vâng ngồi trên anh cái của anh vào sâu quá nên hơi hơi rát.
– Gớm sâu gì từ sáng giờ bốn lần rồi đấy thưa cô, đúng là rậm lông càng dâm.
– Á bây giờ anh nói thế à chết này chết này.
Em lao vào tôi đấm tôi lựa rồi bế bổng em lên đi rửa ráy. Gần một ngày chỉ ăn rồi ấy tuy mệt nhưng thật sung sướng.
Chúng tôi lại lên giường ôm nhau nói chuyện cảm giác vẫn như ngày xưa, em vẫn bé bỏng trong vòng tay tôi em nũng nịu với tôi. Phải chăng có khác là chúng tôi đã đến bên nhau hòa nhập vào nhau và nếm trái cấm xác thịt mặc dù nó không được thường xuyên cho lắm, với tôi thế là đủ còn em thì…
– Sau khi anh lên Hà Nội em gần như phát điên lên em lao vào công việc chỉ mong nguây ngao phần nào hình bóng của anh nhưng hết ngày làm lại lủi thủi trong gian phòng trọ một mình. Em cô đơn em đơn độc em chỉ biết khóc, nhưng có giám khóc nhiều đâu sợ khóc nhiều mắt đỏ, chỉ biết nuốt vào trong. Em nhớ anh rất nhiều…
– Uh anh hiểu rồi anh cũng biết nhưng… tất cả mọi việc trên đời này rất nhiều việc mình muốn mà cũng không được dù ta có đấu tranh giành giật lấy mà không được nên mong em hiểu cho anh, anh thương em nhiều lắm.
– Vâng giờ được anh ôm vầy em cũng đỡ rồi anh.
– À anh hỏi cái này.
– Dạ anh cứ hỏi đi.
– Đêm hôm cưới em gọi cho anh phải không.
– Hí hí vâng em mua riêng một sim khi nào nhớ anh quá em sẽ nhá máy hoặc em gọi lên anh đừng gọi lại nhé.
– Uh anh biết rồi (ôm em chặt hơn em cô đơn thật)
– À mà ngôi nhà này là sao thế em.
– Em thuê đấy em lên đây hôm qua đi tìm mãi mới thấy căn nhà này. Em muốn có cảm giác một gia đình và làm vợ của anh trong một ngày thôi thì em cũng đã vui rồi.
– Uh…
– Thôi ngủ tí đi, mà làm phát nữa không em hehe.
– Hì em thấy rát rồi còn anh thì sao mà ấy với chị Hà có như em không.
– Không nói được chuyện người lớn trẻ con hỏi làm gì.
– Anh chén cả hai chị em rồi giờ còn trêu em trẻ con (em cắn vào vú tôi)
– Oái đau cẩn thận để lại vết (em ngừng luôn)… mỗi người mỗi khác Hà là được sở hữu còn em là tự nguyện nhưng bên em anh thấy thăng hoa hơn và còn… Khó nói quá nói chung bên em thích hơn Hà chút ít hihi.
– Em gái anh vẫn là nhất nhé.
– Đúng rồi cô nương của tôi, anh ngủ tí nhé không hiểu sao cứ cày cuốc lại buồn ngủ.
– Vâng anh ngủ đi để em ru anh ngủ.
Tôi nhắm mắt tai nghe bài hát nào đó em hát thật nhẹ nhàng bên tai, tôi không cần gì nữa tôi cần ngủ và ôm em vào lòng…
Em vẫn thở đều với điện thoại xem giờ! Đã 4h25 chuẩn bị hết giờ làm rồi.
– B ơi dậy đi em sắp phải về rồi.
Em tỉnh em mở mắt em nói.
– Hic anh lại xa em… anh lại sắp bỏ rơi em.
– Thôi em, em hiểu mà anh phải về khi nào cần anh em cứ gọi dù ở nơi đâu chỗ nào anh cũng sắp xếp đến bên em, em nghe anh không đấy.
– Vâng anh cho em ôm anh tí đã hí hí em hơi buồn nhưng vẫn ổn mà anh.
Rồi chúng tôi dậy mặc quần áo cho nhau vẫn nói chuyện dù không được vui cho lắm. Khi bước đến cửa định mở thì em kéo tôi lại em ôm lấy khuôn mặt tôi hôn, nó mặn em đang khóc, một chút em gục đầu vào vai tôi, tôi vỗ vào lưng em hôn nhẹ lên trán em.
– Đừng buồn nữa em anh phải về rồi.
– Vâng huhu.
Tôi ra lấy xe em ra mở cổng tôi nổ máy chạy thẳng mà không dám ngoái lại phía sau. Phi xe đến quán quen gọi ít nước uống ngồi trầm ngâm và khi về đến nhà là đã 6h tối… cơm nước qua loa nói chuyện chút với Hà tôi đi tắm cảm giác mệt mỏi thật. Hà nằm cạnh ôm lấy tôi.
– Anh ơi em… em…
– Hôm nay anh hơi mệt để mai đi em.
– Hì vâng.
Giấc ngủ đến với tôi khá chậm…
Cuộc sống cứ trôi đi thi thoảng em có gọi điện nói chuyện (và cả nhá máy bằng số điện thoại bí mật của em) chủ yếu hỏi thăm sức khỏe. Cũng có dịp hai vợ chồng về quê cũng gặp em chúng tôi vẫn tự nhiên dù trong lòng đầy giao động nhưng tôi và em phải kiềm chế kiểm soát tình cảm của chính mình…
Vào một buổi chiều năm sau đó tôi đang đi địa phương đôn đốc việc kinh doanh thì có điện thoại.
– Allo anh đây dạo này khỏe không em.
– Ọc… ọc… ọc em ốm anh ơi.
– Em ốm hả em… allo… allo.
Em bỏ máy rồi em bị ốm mà lại mỗi mình em tôi lo lắng gọi cậu nhân viên lên nói chuyện và bàn giao công việc.
– Nhà tớ có việc gấp chắc đi một hai hôm cậu phụ trách giúp tớ nhé.
– Vâng để em làm anh cứ đi đi anh.
Tôi ra lấy xe nhanh chóng về nơi em trọ của em, đến nơi căn phòng trọ nhỏ khá đẹp, cổng khóa trong tôi lấy chìa khóa cất trong xe (em đưa trước cho tôi khóa cổng và khóa cửa mà) ra mở dắt xe vào khóa cổng bước tới mở cửa. Vừa mở cửa là mùi chua xộc ra bước vào ánh điện vàng mờ thấy em đang nằm co, trên đầu giường là chiếc cặp lồng và túi thuốc mở toang.
– Em ơi B ơi B em ốm sao.
Em không trả lời mở mắt và em quay mặt vào trong, tôi bước tới mở chiếc cặp lồng thấy nó đã vơi chút nhưng đã chua xớt cả ra chắc em mua lúc buổi sáng, ngồi xuống giường kéo vai em.
– Quay ra anh xem nào, em ốm sao ốm lâu chưa.
Em quay lại nhìn tôi vẫn ánh mắt trách móc tôi đỡ em ngồi dậy bất ngờ em ôm lấy tôi.
– Huhu em chết mất anh ơi em nhớ anh quá em khổ quá.
– Nói linh tinh thôi không nói nữa để anh đi mua chút gì ăn uống thuốc và thay quần áo nữa khiếp con gái gì dơ vậy em bấu tôi.
– Á ốm rồi mà sao bẹo đau vậy ngồi đây đi anh đi mua đồ.
Tôi chạy ra mua ít cháo với phở chạy về thấy em ngồi gục đầu, nhìn em thương quá, đặt đồ ăn bên cạnh giường tôi đi lấy thìa.
– Để anh bón cho em nào.
Khó khăn lắm em mới ăn được nửa bát còn dư ít tôi ép mãi.
– Ăn cố tí nữa đi còn uống thuốc.
– Thôi em ăn đủ rồi khó nuốt quá anh cho em ít nước uống đi.
– Uh vậy uống thuốc… tí em đi vào nhà tắm được không anh đun nước nóng cho em thay đồ.
– Tí anh giúp em lau người thay quần áo người em rã rời chả muốn muốn làm gì nữa anh ơi.
– Uh vậy nằm nghỉ tí đi ăn xong anh giúp em…
… Bạn đang đọc truyện Rào cản mong manh tại nguồn: http://truyencogiaothao.info/rao-can-mong-manh/
– Nào có đi được không hay anh cõng em.
– Anh cõng em đi em không muốn đi.
– Uh lên nào… ái trà ốm có hao gram không ma sao vẫn nặng vậy.
– Người ta ốm còn cứ trêu huhu.
Vào nhà tắm đặt em xuống ghế ngồi.
– Ngồi đợi anh tí.
– Vâng.
Ra phòng tôi mở hết cửa bật liền hai cái quạt thổi cho hết không khí trong phòng và quấn gọn cái chăn mang đi giặt.
– Xong rồi, em có tự cởi quần áo được không.
– Anh cởi giúp em đi nhé hiiiii.
– Lớn rồi còn nhờ à không biết xấu hổ hả.
– Ứ vào ốm phải được chiều chứ.
– Nào nào nhanh kẻo ốm thêm, giang tay ra đi a cởi áo…
Em giang tay tôi cởi áo cho em, rồi đến quần tôi bảo em bám lấy vai tôi và em đã cởi được cởi hết.
– Từ từ ngắm cái đã nào! Hehe mỗi cái mặt xấu còn dáng còn ngon lắm hic chua quá.
– Lại còn trêu em nhanh em thấy lạnh rồi.
Biết em đang ốm tôi giúp em thay đồ khá nhanh lại chạy ra tắt quạt rồi mới quay lại bế em ra.
– Em còn cái chăn nào không.
– Còn cái chăn thu đông trong tủ anh.
Lấy chăn cho em nằm xuống đắp cho em rồi tôi cũng tắm ngâm đồ bẩn dọn dẹp qua loa rồi lên giường nằm cạnh bên em, sờ chán em thấy mát hơn.
– Em thấy đỡ chưa.
– Em đỡ nhiều rồi anh, anh là liều thuốc quý vô cùng tốt mà.
– Uh vậy anh đỡ lo mong em sớm khỏi ốm anh đỡ lo, mà ngủ đi cho chóng lại sức.
– Vâng ạ, để em ôm anh nhé.
– Uh ngủ đi.
Nằm nghĩ mông lung, tội em thật mỗi mình bị ốm không dám điện về cho bố mẹ em lại sống khép kín ít bạn bè nữa. Em vẫn chưa có bạn trai, không phải vì tôi hay em chưa muốn có, trằn trọc mãi mới ngủ còn em bên tôi đã khì khì ngáy nhẹ…
– Anh ơi anh (em đang lay người tôi)
– Ngủ đi giữa đêm còn gọi anh làm gì.
– Anh ơi em thèm…
– Thèm cái gì mai anh mua cho.
– Không em thèm ấy…
– Ấy ấy cái gì ốm còn lắm chuyện.
– Huhu em thèm quá giúp em đi huhu.
Sợ em khóc thật ôm em chặt hôn vào trán em.
– Uh.
– Hí hí em yêu anh nhất.
Em ngồi dậy kéo quần tôi xuống nó được lộ ra nhưng bé tẹo và em bắt đầu xóc bú nó (trên đời này chả con gì nuôi mà nhanh lớn như con chim cả ahihi) em cởi quần mình rồi giục tôi.
– Xong rồi anh, anh lên đi em muốn quá.
– Đứa nào thích thì tự làm (em nhìn tôi và tôi quay mặt đi hehe)
– Đã ốm còn không giúp huhu.
– Kệ hahaha.
Em leo lên người tôi cẩn thận nhẹ nhàng và em với tôi lại nhập làm một. Em ốm mà bắt em chủ động, em mệt mỏi nhọc nhấp từng cái một, tôi phụ nâng mông em đã nhanh hơn em cũng bắt đầu rên. Vẫn âm thanh quen thuộc thân thương đó, tôi thấy mỏi tay buông em ra thì em lại kéo hai tay tôi lên vú em.
– Huhu… phù phù… mệt quá… phù phù… em mệt quá anh ơi… ư… ư.
– Hihi cố lên ra nhiều mồ hôi càng nhanh khỏi ốm hehe.
– Huhu mệt quá phù… phù…
Chắc em cố thêm được 5p nữa thì em ngừng hẳn em nằm dài trên người tôi, người em ra mồ hôi lấm tấm.
– Em mệt quá rồi.
– Nào để anh.
Ôm lấy em lăn qua bên và tôi nhấp thật nhanh, giờ em rên to hơn hai tay em ra sức đẩy tôi. Biết em sắp ra tôi càng hăng, khi con chim tôi bị bóp nghẹt tôi dừng lại nhìn em xem em. Em cũng hé mắt nhìn tôi nở nụ cười hạnh phúc.
– Thích không em.
– Có (em chỉ trả lời được mỗi vậy rồi lại nhắm mắt)
– Đến lượt anh nhé.
– Vâng hí hí.
Chỉ cần 5p là tôi ra, lau chùi qua rồi anh em tôi ôm nhau ngủ, tôi đã giúp em tôi cảm thấy vui…