VƯỜN HỒNG - Chương 1
TẬP 1: Ngày Ấy
Chiều “Thu” thoang thoảng, lá vàng rơi,
Bóng “Hồng” lả lướt, khuất xa vời.
Có người thanh niên cưỡi ngựa gió,
Lướt ngang tiện tay ngắt khóm hoa.
Sắc “Hương” ngát trời, người thay đổi,
Đêm đêm thôi đẩy vì lệ nhòa.
Thức giấc canh ba, trời chưa sáng,
Mi mắt miên man, giọt buồn vương.
“Hoa” kia vì ai mà héo úa?
Sắc tàn, thân tạ, hóa phôi phai!
Nhớ “Nhung” day dứt, sự đã đành.
Trăng treo đầu ngỏ, “Mộng” tàn canh.
Tôi là Đạt, thằng con một trong nhà. Ngày ấy tôi là một thằng đàn ông chỉ mới bước vào cái ngưỡng cửa cuối thanh niên, đầu trung niên và cũng vừa mới lập gia đình được khoảng vài tháng.
Vợ của tôi kém tôi 5 tuổi, hai chúng tôi ở cùng quê, chung tỉnh An Giang, em ở Tân Châu còn tôi ở Châu Đốc.
Vốn sinh ra và lớn lên tại vùng miền tây sông nước, nhưng vào năm 2013, gia đình tôi gặp phải một số chuyện trục trặc về việc canh tác quản lý đất đai trồng trọt với bên xã, tranh chấp cãi vã tới lui mà chẳng thấm đâu vào đâu, ba má tôi sau vụ đấy giận lắm, hai ông bà quyết định dứt áo ra đi, bỏ xứ tìm nơi khác để làm ăn.
Phải mất hơn một năm trời ròng rã, gia đình tôi mới thanh lý được hết đất đai, tổng cộng đất của nhà tôi lúc đấy lên đến hơn chục mẫu, gồm cả đất ruộng và đất nền đã lên thổ cư, ba má tôi gọi “cò” chạy tới chạy lui, năm lần bảy lượt mới dàn xếp êm xuôi hết mọi thứ, nhìn đống sổ đỏ và giấy tờ lộn xộn toàn những con chữ và dấu mộc khiến tôi hoa hết cả mắt, chỉ có thể lủi thủi đi vòng vo, còn chuyện giấy tờ thì để cho hai ông bà một tay lo liệu.
Có tiền trong tay rồi, sau đó là tới việc chuyển đi đâu, giữa lúc ba má tôi đang phân vân, má tôi thì muốn đi lên Sài Gòn sống cuộc sống nơi phồn hoa quý phái, vì vốn dĩ xuất thân của bà năm xưa từng là cô con gái út của một gia đình quyền quý ở tại cái đất Sài Gòn. Còn về phần ba tôi, ông thì có ý muốn tìm một vùng quê hẻo lánh xa xăm sống một đời tĩnh lặng, dĩ nhiên là hai ông bà kéo theo cả vợ chồng tôi vào cuộc tranh luận rồi!
Nhưng mà vài ngày sau đó, dòng họ bên ngoại tôi có vài bà dì vài ông cậu của má ở tận trên Đà Lạt, khi hay tin ba má tôi bán đất ở dưới quê, họ cũng có gọi điện thoại cho và hỏi thăm đủ thứ, sau đó lại tình cờ giới thiệu cho mấy lô đất ở trên đấy, tôi cũng không biết mấy bà dì với mấy ông cậu nói như thế nào mà lại có thể khiến cho hai ông bà nhà tôi hồi tâm chuyển ý ngay và thế là…cả nhà bốn người chúng tôi bắt đầu thu xếp hành lí, như bốn thầy trò Đường Tăng dẫn nhau đi lên cái “xứ sở thần tiên” Đà Lạt kia để thỉnh kinh vậy. Cũng chính từ mốc thời điểm này, một cơn giông tố dữ dội đã sắp sửa đổ bộ đến trên đầu gia đình của tôi.
…
(Hình ảnh minh họa thành phố ngàn sương)
Thành phố Đà Lạt ngàn năm thơ mộng gắn trên mình với cái tên thành phố sương mù, sở dĩ có cái tên ấy là vì chốn này vào lúc sáng sớm thường có sương mù dày đặc phủ kín khắp nơi, cảnh vật chìm đắm trong làn sương mờ ảo. Đồi núi thấp thoáng trập trùng nối tiếp nhau, những cánh rừng thông bạt ngàn kéo dài tận tít những chân đồi xa vắng. Cái khung cảnh ấy sao mà êm đẹp quá, nó gợi nhớ, làm cho người ta cảm thấy thật bình yên, như thể quên đi hết mọi ưu phiền chất chứa trong tâm can.
Ngày ấy, ba má tôi may mắn được người quen giới thiệu cho vài miếng đất ở ngay tại thành phố Đà Lạt, nói thẳng ra cũng nhờ có mấy bà dì, ông cậu làm bên bất động sản nên việc tìm nhà đất đối với ba má tôi là một việc không quá khó khăn. Phải nói là chúng tôi đã chọn đúng thời điểm tốt để mua đất, ba má tôi vừa lên Đà Lạt được đâu đó vài hôm thì liền nhìn trúng một miếng đất nằm ở thôn Tầm Xá, xã Đông Thanh, huyện Lâm Hà, tỉnh Lâm Đồng thuộc thành phố Đà Lạt.
Miếng đất có diện tích 11000 mét vuông, lại còn có cả một căn nhà cấp bốn, thiết kế kiểu nóc thái khá là bắt mắt, trước là mặt tiền đường cái, sau lưng giáp đồi núi xanh ngát, hai bên hông thì cũng có vài nhà dân sinh sống, nói chung là cảnh quan cũng tương đối ổn và gần gũi, cả nhà chúng tôi sau cái hôm đi coi nhà về thì ai cũng ưng bụng lắm, má và vợ tôi đều bày tỏ sự thích thú rõ ra ở ánh mắt, chỉ có ba tôi là hơi trầm ngâm, dường như ông đang nghĩ tới một cái gì đó.
Sau đấy nhờ có mấy dì, mấy cậu phụ giúp, liên hệ được với chủ đất chỗ đó, hai bên cùng gặp mặt rồi thương thảo về giá cả, coi có hạ xuống được chút nào không, bởi chủ đất họ hét giá lên tới tận 7,7 tỷ, tức là 700k/mét vuông đất, mà lúc đó dân cư cũng không có đông đúc lắm, cái thời năm 2014 ấy mà, nhà cửa thưa thớt lắm chứ đâu có phải giống như bây giờ nhà nhà san sát nhau, cho nên cái giá 7,7 tỷ là quá đắt.
Kèn cựa nhau, lời qua tiếng lại, ba má tôi lại là người khéo ăn nói, hơn nữa chủ đất họ cũng muốn bán gấp miếng đất để sang nước ngoài định cư với con cái, cho nên cuối cùng hai bên chốt lại với cái giá 6,5 tỷ, xuống được 1 tỷ 2 quá đẹp cho một mối tình!
Có đất, có nhà cửa đàng hoàng, cả nhà chúng tôi bắt đầu tiến tới việc làm ăn mới tại cái đất Đà Lạt này, thường thì xứ lạnh Đà Lạt hay tập trung vào 2 yếu tố, là du lịch và trồng trọt. Du lịch thì gia đình chúng tôi không có khả năng để làm, nhưng về phần trồng trọt thì ba má tôi đều là dân trong nghề.
Với số vốn có được từ việc bán đất ở quê, hai ông bà trực tiếp thuê hẳn một quả đồi cách chỗ ở hiện tại khoảng chừng 12km, nằm gần núi Langbiang. Hai ông bà nhà tôi vốn hợp tính nhau, đã không làm thì thôi, mà nếu làm thì phải làm cho lớn, chơi hẳn một ngọn đồi mới chịu.
Ba má tôi nhắm ngay cái thời điểm đang độ tháng 6, tháng 7, tiết trời mát mẻ sắp sửa bước sang mùa thu, là thời điểm thích hợp cho việc trồng hoa, ông bà có ý định làm một vườn hoa tại ngọn đồi kia. Nói gì chứ hoa cỏ là thứ thiết yếu không thể thiếu trong đời sống hàng ngày được, chúng góp phần cho cuộc sống thêm muôn màu, muôn vẻ hơn.
Và rồi, mọi thứ bắt đầu trở về với quy luật vốn có, thích nghi và phát triển.
Mất đâu đó hơn tháng rưỡi, gia đình chúng tôi bận bịu loay hoay sắp xếp lại mọi thứ, nào là nhà cửa, vườn tược, ba má tôi phụ trách “chăm chút” ngọn đồi kia, ông bà thuê vài nhân công cày xới tiến hành làm lại đất đai, rồi trang bị thêm thiết bị trồng trọt như nhà lưới, bạc phủ, béc tưới cây,…v.v.
Mọi việc đều do hai ông bà làm chủ, tôi và vợ chỉ biết đứng một bên để học hỏi, lâu lâu ba má có nhờ cái gì đó thì giúp, chứ việc thuê mướn, phân phát này hai vợ chồng chúng tôi thật sự không có rành lắm.
…
Nói một chút về gia đình tôi, ba tôi là ông Tâm, vì vai thứ tư nên mọi người hay gọi ổng là ông Tư Tâm, năm nay đã ngoài 50, chuẩn bị bước sang cái độ tuổi lão niên.
Má tôi là bà Nhung, bà nhỏ hơn ba tôi một con giáp, tính ra thì tuổi cũng đã lớn nhưng khi bà đứng cùng một chỗ với vợ tôi thì hai người không khác gì hai chị em, bởi má tôi gốc là con nhà quyền quý, cho nên rất biết sửa sang, trau chuốt vẻ ngoài.
Bởi thế, ông bà xưa nói chí phải: “Nhất dáng, nhì da, thứ ba đường nét”! Quả là không sai vào đâu được.
Hồi còn ở quê cứ hễ mỗi lần bả đi chợ là mấy ông hàng xóm hú hí kéo nhau ra ngồi cả đám ngoài quán cà phê ở đầu chợ, bao nhiêu ánh mắt đều đổ dồn lên vóc dáng phải gọi là “cực múp” của má tôi, ánh mắt ông hàng xóm nào cũng chất chứa sự thèm thuồng và đói khát muốn chiếm hữu cái cơ thể “lão hóa ngược”, mơn mở tràn trề nhựa sống kia.
Về phần vợ tôi, em là Hồng, một cô gái khá trẻ và hoạt bát, em không xinh như hoa hậu hay siêu mẫu, nhưng lại được cái là có vẻ ngoài rất ưa nhìn, có đôi mắt biết nói, hớp hồn những gã đàn ông cứng cựa, lại có cả vóc dáng mê người giống như má tôi vậy. Hơn nữa, em có một lợi thế nhỉnh hẳn, đó là em còn rất trẻ, tuổi đời chỉ mới đôi mươi mà em lại sở hữu cái vóc dáng chết người khiến cho thằng đàn ông nào nhìn thấy cũng muốn đi tù một vài lần.
…
Ở quê, người nông dân thường hay truyền miệng nhau: Nhất nước, nhì phân, tam cần, tứ giống”.
Cái câu châm ngôn mà cứ hễ là nhà nông thì ai ai cũng rành sáu câu giọng cổ.
Ngọn đồi kia đã được cày bừa tươm tất và phân luống ra rõ từng hàng. Bắt đầu tới công cuộc tuyển chọn giống, ba má tôi đã có dự tính sẵn trong bụng, hai ông bà muốn gây dựng một vườn hoa thật lớn ở tại chỗ này, gồm các giống hoa: Hoa hồng cổ (hoa hồng Pháp), hoa dã quỳ, hoa Lavender, hoa tam giác mạch và hoa sao nhái. Tổng cộng có năm giống hoa được chọn và diện tích quả đồi được chia làm 5 phần riêng biệt từ chân đồi lên đến đỉnh đồi, mỗi khu như vậy sẽ trồng một loại hoa. Lại mướn thêm mười người nhân công để phụ việc
….
Ngày đầu tiên khởi công, phải nói một điều rằng cả gia đình bốn người chúng tôi khá là ngờ nghệch, việc trồng hoa nó lại khác xa so với trồng lúa hay làm vườn giống như ở quê, nó đòi hỏi phải có kinh nghiệm nhận biết phôi hoa, biết cách chọn phôi như thế nào để cây khỏe mạnh, có đủ sức sống để vươn lên,…bấy giờ tôi mới nhận ra, mấy cái kinh nghiệm làm vườn, làm ruộng ở quê thật sự không thể áp dụng được bao nhiêu trên xứ đồi núi này.
Một lần nữa, chúng tôi lại được những người nhân công giúp đỡ, họ cũng như ba má tôi, từ ở dưới quê đi lên trên này làm ăn, làm cũng được lâu năm và tiếp xúc với rất nhiều chủ cả nên kinh nghiệm của họ phải nói là rất dày dặn và họ cực kỳ hiểu biết cách chăm sóc hoa cỏ.
Còn tiếp…
Spoiler: Chương 2
TẬP 2: Khách Tới Thăm
Công việc bộn bề khiến cho gia đình Đạt ở những ngày đầu tiên phải quần quật đầu tắt mặt tối, hầu như cả ngày họ đều cùng với những người nhân công ở suốt ngoài vườn hoa, đến tận khuya mới trở về nhà riêng.
Ông Tâm, bà Nhung và vợ chồng Đạt sở dĩ không cần phải cực khổ như vậy, họ cứ việc ngồi một chỗ rồi chỉ tay phân phó là được. Tuy nhiên, (Truyện được uploaded bởi: https://thiendia88.net) cả gia đình đều là người ở dưới quê mới lên, người nông dân thì nổi tiếng từ nào giờ, rất ham học hỏi và rất siêng làm. Bởi nên bọn họ mới phải cực nhọc đến vậy.
Thời gian thấm thoát như thoi đưa, ấy vậy mà đã gần hai tháng trôi qua, vào đầu tháng 8, mùa thu đã đến, vụ mùa cũng đang tiến triển một cách tốt đẹp. Khoảng giữa lưng chừng ngọn đồi, nơi được chọn để trồng hoa hồng, chỉ thấy nơi này hiện tại được bao phủ bởi một tầng lá xanh ngắt, những luống hoa hồng non lún phún um tùm, nhờ được bàn tay con người chăm sóc kỹ lưỡng mà chúng phát triển vượt trội, hiện đã cao tới đầu gối của ông Tâm rồi.
…
Trời hiu hiu đứng gió, mây nhiều và không có nắng, giờ này cũng đã tám, chín giờ sáng rồi.
Bóng dáng ông Tâm đang lom khom nhổ cỏ, tỉa lá chân dưới những gốc hồng, bóng dáng già còm ấy vậy mà lại tỉ mỉ vô cùng, tay trái ông cầm cái liềm, tay phải thì quơ quào mấy bụi cỏ mần trầu, tiếng sột soạt của lưỡi liềm cắt vào mặt phát ra liên tục.
-Ông nó ơi! Vào chòi nghỉ tay, uống nước một lát đi, ông nhớ kêu dùm tui tụi nhỏ vô nữa nghen!
Phía dưới chân đồi, ở một khoảng đất trống trải có một căn nhà tôn được dựng lên sau những hàng cây thông cao cheo leo, tiếng của bà Nhung từ ở trong chòi vọng ra, réo gọi ông chồng ở tít tận xa. Bà Nhung đang loay hoay trong chòi, chắc là lo sửa sang lại vài chỗ với làm tí nước mát cho mọi người uống giải khát.
-Ơiiiiiiii! Tui nghe rồi! Bây nó ơi, vào nghỉ tay một lát rồi hẵng mần tiếp! Mẹ cha nó, không có nắng mà cũng không có tí gió nào, hầm hầm nực nội khó chịu thiệt nghe!
Ông Tâm từ trong một luống hồng non chui ra, trên người ông dính đầy bụi đất và mớ cỏ dại vừa bị nhổ lên, lột vội cái nón tai bèo trên đầu ra, quạt quạt mấy cái lấy gió cho mát. Sau đó ổng ngước lên phía trên, gọi lớn mấy người nhân công xuống để họ cùng vào chòi nghỉ tay, uống chút nước cho đỡ mệt.
Hôm nay vợ chồng Đạt được hai ông bà dặn ở nhà chuẩn bị cơm nước, đến trưa rồi mang ra cho mọi người cùng ăn, rồi sẵn đó ở lại làm luôn giấc chiều cho xong hết mớ cỏ dại để ngày mai kịp cho đợt bỏ phân lần hai.
Đấy cũng là vì hai ông bà già không muốn để cô con dâu bé bỏng phải chịu cực khổ, nhắc mới nhớ, kể từ cái ngày Đạt rước Hồng về nhà hắn, ông Tâm với bà Nhung cưng nàng dữ lắm, đến mức cho Đạt ra rìa, hai ông bà coi hắn như con ghẻ vậy.
Má Đạt thường hay nói: “Con Hồng nó vừa đẹp người, lại còn đẹp nết như vầy, mày phải tu mấy kiếp, phước đức lắm mới lấy được nó về làm vợ à nghen!”
Nói cũng phải thôi, dâu hiền mà gặp mẹ chồng dễ tính nữa thì sướng còn gì bằng.
…
Ngay lúc này, tại thôn Tầm Xá, nhà riêng của gia đình Đạt.
Kéttttt!!! Kétttttt!!!
Một chiếc xế hộp màu đen bóng loáng, nhìn khá sang trọng bất ngờ dừng lại trước vòm cổng của hộ gia đình.
Cạch!
Cánh cửa nhẹ nhàng bật ra, một người đàn ông có vẻ ngoài già dặn và cách ăn mặc rất chi là lịch sự từ tốn bước xuống xe, nhẹ tay tiến đến ấn vào chiếc chuông nhỏ ở phía trái cánh cổng.
Áo sơ mi dài tay, đuôi áo đóng thùng bỏ vào quần tây đen và chân đi giày da, vừa nhìn liền biết là “dân” làm ăn, hay ít nhiều cũng làm chủ choét gì đó.
Điinh đoong! Điinh đoong!
-Ra liền, ra liền đây!
Một giọng nói ngọt ngào nhưng có phần gấp gáp từ trong nhà vọng ra khiến cho người đàn ông hơi sững sờ, thất thần trong giây lát.
-Dạ! Cho hỏi ông là ai vậy?
(Ảnh minh họa – Hồng)
Khoảng chừng đâu đó chưa tới một phút, Hồng lon ton chạy từ trong nhà ra, trên người nàng lúc này là một bộ đồ ngủ màu hường, ngắn ngủn khá là mát mẻ, trên khoe vai gầy, dưới thì lại khoe đôi chân thẳng tắp, đầy đặn kiểu có da có thịt và từ phần đùi của nàng xuống tận gót chân, làn da mịn màng trắng như sữa tươi, dưới ánh nắng còn hơi pha chút màu hồng nhạt.
Hồng đứng ở bên trong vòm cổng, nàng hơi rụt rè nhìn người đàn ông lạ mặt kia rồi hỏi.
Trước mặt người đàn ông, một cô gái có dáng người đầy đặn vừa tầm, gương mặt trái xoan tròn trịa cùng với đôi mắt biếc long lanh thật đáng yêu đang chớp chớp khiến ông ta xao xuyến cõi lòng. Kết hợp thêm với bộ đồ ngủ xinh xinh, càng tôn lên nét đẹp đơn giản và chân thật của một người con gái dịu dàng, mộc mạc, không quá cầu kỳ.
Thất thần vài giây trước người đẹp có phần quá dễ thương đây, người đàn ông hơi ngẩn ngơ vài giây, sau đó mới kịp hoàn hồn, thu lại ánh mắt, ông ta hơi cười nhẹ rồi lịch sự nói:
-Xin chào! Rất vui vì gặp được người đẹp như quý cô đây, tôi tên Thành, được người ta giới thiệu tới đây để phụ giúp vợ chồng ông Tâm việc chăm sóc hoa! À, suýt nữa thì tôi quên mất, người chỉ tôi tới đây là anh Phúc, là em vợ của ông Tâm!
Người đàn ông nho nhã nói từng câu như sợ làm người đẹp phật ý, vì để tạo sự tin tưởng cho đối phương, ông Thành tự động lùi ra sau vài bước để bày tỏ thành ý.
-Thì ra là người quen của cậu Phúc! Vừa nãy tôi xin lỗi, mong ông bỏ qua cho, vậy mời ông vào nhà ngồi dùng nước, lát nữa chồng tôi đi chợ về sẽ dẫn ông ra đồi hoa sau, ba má tôi cũng đang ở ngoài đó!
Hồng nghe ông Thành nói là người quen của cậu Phúc giới thiệu tới thì cũng hơi an tâm, bởi sáng nay trước lúc ra đồi hoa, má chồng nàng có dặn dò, hôm nay sẽ có khách tới thăm, chừng nào người ta tới thì hai vợ chồng bây nhớ dẫn họ ra đồi để ba má nói chuyện.
Cánh cửa cổng mở ra, Hồng dẫn ông Thành đi vào nhà, nhưng hiện tại ở nhà chỉ có một mình nàng, lại tiếp xúc với đàn ông lạ mặt cho nên Hồng hơi có chút lo lắng, kéo theo bước đi trở nên khập khiễng và cứng ngắc.
Bên dưới cái quần ngủ ngắn ngang đùi kia, cặp mông căng tròn của Hồng vểnh lên thật cao, khi nàng bước đi hai quả mông lại tưng tưng theo mỗi bước chân, vải quần ngủ mỏng dính bó sát cặp mông căng đét làm hiện lên đường gân quần lót hình tam giác in trên mông nàng rõ rệt.
“Ôi! Đây là cô con dâu của ông Tâm sao? Dáng người thật đẹp, cặp mông to tròn nảy nở, nếu đem so với bà Nhung vợ ổng thì còn nhỉnh hơn vài phần, đúng là mỹ nhân mà!”
Đi theo sau Hồng, ông Thành lặng lẽ nuốt nước bọt ừng ực, cặp mắt ông ta cứ dán sát vào vùng mông và đùi của Hồng, tham lam ngắm nghía một cách thật vô tư.
Còn về phần Hồng, nàng như có như không, cảm giác giống như cái ông Thành này đang lăm le nhắm vào mông và cái khe giữa hai đùi nàng vậy nhưng mà nàng cũng không biết phải làm sao đây nữa.
“Chồng ơi! Anh mau mau về lẹ, em sợ!”
Đấy là câu nói thầm của Hồng trước khi nàng dẫn gã sói hoang vào nhà.
…
Tách! Tách!
Một bình thủy tinh bên trong đựng đầy nước đá mát rượi có pha thêm chút trà và hai cái ly đặt trên bàn, Hồng khéo léo rót cho ông Thành một ly, sau đó đưa tới trước mặt ông.
-Mời ông dùng nước!
Hai bàn tay nhỏ nhắn cầm cái cốc thủy tinh đẩy tới trước mặt lão Thành, Hồng cười mỉm nói nhỏ.
-Ồ! Cảm ơn cô! Cô cứ để ở đấy, tôi tự cầm được mà!
Lão Thành bỗng chốc mừng rỡ, mắt lão sáng rực, miệng thì cười giả lả tỏ vẻ khiêm tốn nhưng hai bàn tay của lão lại hành động một cách tùy tiện, tranh thủ chộp vào cốc nước, nhân tiện ôm luôn bàn tay của Hồng vào trong.
Một cảm giác mịn màng mềm mại từ da thịt của người phụ nữ trước mặt truyền đến khiến lão sướng phát run, liền há miệng nở một nụ cười thỏa mãn.
-Á! Ông! Ông làm gì vậy?
Sau vài giây điếng người, Hồng bỗng giật mình la lên một tiếng nhỏ, nàng hơi hoảng loạn rụt vội bàn tay lại, khẽ cắn môi hỏi với giọng hơi cáu giận. Nhưng Hồng nào có ngờ, biểu cảm có chút hời hợt lại vô tình ấy vậy mà khiến cho con thú hoang trong người gã đàn ông này thức tỉnh.
“Trời ơi! Thái độ kia, biểu cảm trên khuôn mặt của em, nó thật sự quyến rũ vô cùng!”
Tới lượt Thành, lần này là lão đơ như cây cơ, hai mắt trợn thiếu điều muốn rớt tròng ra ngoài, trong lòng liên tục thốt lên vài câu cảm thán, dưới quần lão ta lại bất giác nhô lên một cục to tướng.
-Em! Chồng em sắp về chưa? Chúng ta còn phải bàn chuyện hoa cỏ nữa, anh nói trước là anh rất bận, sáng này anh phải bỏ dở việc ở công ty để chạy đến đây đó!
Say mê người đẹp trước mắt, nhưng lão Thành này không không phải là một tên “tay mơ” mới vào đời, rất nhanh lão đã thể hiện ra bản lĩnh của một người trưởng thành, bắt đầu đi bài, giở cái chiêu trò giao tiếp trên thương trường ra với Hồng.
-Dạ! Chắc anh ấy cũng sắp về tới rồi ạ! Làm phiền ông ráng chờ thêm chút nữa nha! Để tôi xuống bếp lấy ít trái cây lên!
Hồng càng cảm thấy bất an hơn khi nghe ông Thành đổi cách xưng hô, nàng vội tìm lời chống chế sau đó lấy cớ để chạy xuống dưới bếp kiếm đồ phòng thân.
Phía sau, lão Thành nhìn theo bóng lưng của Hồng vừa đi tới mép cửa nhà bếp, trên môi lão bất giác nở một nụ cười dâm dê, thân thể từ từ đứng dậy khỏi ghế, nhẹ nhàng tiến sát lại phía sau lưng Hồng một cách âm thầm mà nàng chẳng thể nào hay biết.
Đang loay hoay ở sóng chén tìm con dao nhỏ để gọt trái cây, bất giác Hồng nhìn thấy có một bóng đen thình lình in lên vách tường trước mặt, mà bóng đen kia càng lúc càng rõ hơn, trong lòng thầm kêu một tiếng không ổn nhưng khi phản ứng lại đã quá muộn!
(Ảnh minh họa – Hồng vs lão Thành)
Hụp!!!!!
-Áaaa! Ông làm gì vậy? Thả tôi ra! Ứm! Ưm!
Lão Thành nhanh như chớp đã tiếp cận Hồng, dùng đôi tay vạm vỡ tràn đầy sức mạnh của một người đàn ông khỏe khoắn ôm chặt lấy cơ thể của nàng, Hồng chỉ kịp la lên vài tiếng re ré và sau đó bị ông ta bịt luôn cái miệng nhỏ nhắn, không tới một phút lão đã có thể dễ dàng khống chế được Hồng, khiến cô nàng trở nên bất lực nằm gọn trong vòng tay của lão.
Được hơn phút, bàn tay kia bất chợt không còn bịt miệng của Hồng nữa, nàng vừa định la lên thì liền cảm thấy có thứ gì đó lạnh ngắt kề sát vào cổ, kèm theo giọng nói khàn khàn vang lên bên tai.
-Đừng có la à nha! Lưỡi dao thái lan bén ngót đang kề sát cái cổ trắng mịn của em đó!
-Ông! Ông mà làm bậy, tôi…tôi la lên cho coi!
-Anh nào có làm gì bậy đâu! Ngoan, chiều anh một chút nha cưng!
Lão Thành nở một nụ cười đắc thắng của kẻ thành công, mặc cho Hồng giãy giụa, lão trắng trợn cầm dao khống chế nàng, ép nàng đứng úp mặt vào tường, tuyệt đối không được phép động đậy.
-Chà chà! Cơ thể của em thật đẹp, một chiếc cổ quyến rũ, ôi đôi vai gầy, tấm lưng nuột nà, ngực…thật là đàn hồi!
Lão một tay khống chế Hồng, một tay thì không ngừng mò mẫm thám hiểm toàn bộ phần thân trên của nàng. Miệng nói tới đâu là bàn tay của lão lại mò tới đó.
-Á!!!!
Hồng giật thót người, nàng hoảng sợ la lớn một tiếng khi cảm thấy một bên ngực đau nhói.
Cho đến khi bàn tay kia hung hăng vén cái áo ngủ mỏng toanh của nàng lên rồi bóp một cái thật mạnh vào vú trái của Hồng, nàng mới khẽ cựa quậy nhẹ cơ thể, nước mắt lăn dài trên hai gò má trắng hồng.
-Hức! Ông làm nhục tôi! Tôi la lên…
-Khoan! Khoan! Bây giờ em có la thì cũng chẳng có ai nghe thấy đâu! Mấy nhà hàng xóm cách xa cả trăm mét, la cũng vô ích! Mà để anh nói cho em nghe, gia đình của em mới lên trên đây ở, nếu muốn làm ăn yên ổn thì ắt phải nhờ anh, cho nên em đừng có mà chống cự, nếu em không muốn thấy cảnh ba má em phá sản, thằng chồng của em…anh chỉ nói vậy thôi, em tự hiểu nha! Ngoan, chiều anh chút đi cưng!
-Hức! Hức!
Hồng chống cự, nàng định hét lên nhưng không ngờ lại bị lão Thành chặn họng chỉ bằng vài ba câu nói, lời lão nói thấm và sắc từng câu một khiến cho Hồng cũng phải đắn đo suy nghĩ, tất cả đều là vì lợi ích của gia đình nàng.
Và rất nhanh, Hồng đã lựa chọn cách im lặng, trong căn bếp giờ đây chỉ còn lại tiếng thút thít khe khẽ hòa cùng tiếng nấc nghẹn ứ.
-Khà! Khà! Chồng của em chắc hẳn phải yêu thương em lắm hả? Em cưới thằng Đạt được bao lâu rồi? Vú em căng tròn và đầu ti còn hồng hào quá chừng, chắc nó xài kỹ lắm hả?
Vừa sờ nắn một bên vú của Hồng, lão Thành không ngớt miệng khen rồi nói thêm những lời lẽ cực kỳ dâm tục.
Tựt! Tựt!
-Nào! Cởi quần ra đi em!
Bóp vú chán chê, ánh mắt dâm tặc của lão ta bắt đầu dời xuống khu vực giữa hai chân Hồng, lão dùng lưỡi dao vỗ nhẹ lên gò má mịn màng của nàng rồi ra lệnh bằng cái giọng hách dịch.
Hồng nhìn Thành bằng ánh mắt căm hận, nàng đứng yên, không làm theo cũng không phản kháng. Điều này khiến cho lão cảm thấy rất khó chịu.
-Nhanh chóng đi em! Nhớ lời anh nói lúc nãy không? Đừng để anh lóng! Anh mà lóng lên là tới công chuyện liền đó!
Nghiến răng trợn mắt, Thành gằn mạnh từng chữ, cái vẻ lịch sự nho nhã lúc ban đầu của lão biến đi đâu mất tăm, giờ đây chỉ còn lại là vẻ thô lỗ cục cằn và dâm tặc vô cùng.
-Ông…ông quá đáng lắm luôn á! Hức! Thà ông giết tôi đi, chứ đừng bắt tôi làm điều nhục nhã như thế!
Hồng mím chặt môi, nước mắt rưng rưng, nàng lẫn đứng yên đó, lời nói biểu thị thái độ cương quyết, nhất định không cởi là không cởi. Nàng, chỉ tự giác cởi quần trước mặt chồng của nàng mà thôi!
-À há! Được! Có cá tính, loại phụ nữ như em anh lại càng muốn chinh phục cho bằng được!
Nhìn cô gái cương quyết đang cố tỏ ra mạnh mẽ kia, lão Thành bất giác nở một nụ cười khoái chí, lão vứt con dao đi, sau đó nhìn thẳng vào hai mắt Hồng, lão thấy được bên trong đôi mắt long lanh kia là sự cứng đầu và không chịu khuất phục.
Xoẹt!!!
Không nói gì, một hành động chớp nhoáng tức thì diễn ra, lão không nói không rằng, đưa tay nắm lấy lưng quần của Hồng rồi tuột mạnh, kéo theo cả chiếc quần lót màu xanh nhạt xuống tận mắt cá chân nàng.
Giờ đây, nửa thân dưới trần trụi không một tấc vải che chở của Hồng đã lồ lộ hiện ra ngay trong tầm mắt của lão Thành.
Một miếng đất xéo nho nhỏ gần bằng bàn tay, cỏ mọc lún phún màu đen, nhưng đã được bàn tay ai đó cắt tỉa gọn gàng, hai mép thịt non hồng hào như hai múi bưởi ruột đỏ đang ra sức ép chặt vào nhau, phần mu hơi cao và khá trắng, lông đen gọn nhẹ như điểm xuyết lên nước da trắng nổi bật kia.
-Tuyệt tác! Đúng thật là tuyệt tác! Không một vết thâm, trắng hồng gợi cảm, không xệ không méo! Thơm phức!
Lão Thành như một đứa trẻ lần đầu tiên nhìn thấy bim bim, lão đưa sát mặt lại ngắm nghía cái vùng kín của Hồng, quan sát thật kỹ miếng đất ruộng nhỏ như bàn tay kia, sau đó vì quá ham muốn, lão kề lỗ mũi vào sát mu của Hồng rồi hít sâu một hơi thật dài như muốn tận hưởng được hương thơm nơi thầm kín của phụ nữ vậy.
Những lời nhận xét của lão nói ra càng làm cho Hồng đỏ mặt và mắc cỡ vô cùng, vừa nhục vừa giận, nàng xấu hổ đến nỗi chỉ muốn kiếm cái lỗ nào đó mà chui vào.
-Em cho anh sờ vào lồn em một chút nhé! Nó thật đẹp, anh mê quá!
Lão Thành bất ngờ ngước đầu lên nói với Hồng bằng giọng van xin, nài nỉ, nhưng Hồng nhất quyết không đáp lại lời của lão, nàng lạnh lùng đứng trân trân một chỗ, hai mắt nhắm nghiền cùng hơi thở dồn dập vì tức giận.
Không cần nàng đồng ý hay cho phép, bàn tay của lão Thành đã cập bến ngay lập tức,bắt đầu sờ mó thám hiểm miền đất hứa của Hồng một cách chậm rãi như một nhà địa lý học chuyên nghiệp.
-Ư………
Tiếng Hồng rên khẽ, đột ngột, làm lão Thành hí hửng không thôi.
Nhiệt độ ấm nóng từ vùng da thịt nơi háng Hồng truyền vào đầu ngón tay Thành, khiến lão sờ tới đâu là run rẩy tới đó, hai mép lồn của Hồng đang tỏa ra hơi nóng vô cùng bức người, cái hơi nóng ấy tác động lên tay của lão rồi chạy ào ào đến các dây thần kinh ở đầu não khiến lão đê mê phê pha không thôi.
Bị người lạ sờ mó chỗ nhạy cảm, một cảm giác khoan khoái vừa tội lỗi vừa kích thích đột nhiên xuất hiện trong thâm tâm Hồng khiến nàng nửa muốn tận hưởng, nửa lại không thích, sau vài phút đồng hồi, hai chân Hồng bắt đầu run nhè nhẹ, hơi thở mỗi lúc một dồn dập kịch liệt và từ giữa hai chân nàng, nơi miếng đất bé nhỏ kia, hai mép thịt non hồng hào bắt đầu giật giật nhẹ và từ bên trong cái khe hẹp nho nhỏ ấy bất ngờ rỉ ra một ít chất lỏng óng ánh, trong vắt.
Nhìn thấy thứ chất lỏng kia chảy ra, hai mắt của lão Thành càng rạng rỡ hơn, tốc độ sờ mó của tay lão cũng nhanh hơn rất nhiều.
Sau một hồi rờ rẫm đã đời, Thành bắt đầu cúi mặt, há miệng chuẩn bị nếm thử cái dư vị mật ngọt nơi hoang vắng kia thì bỗng…
Phía trước nhà có tiếng ai đó la hét vang dội:
-Vợ ơi! Mở cửa cho anh vợ ơi!
Là giọng của Đạt, Hồng vừa nghe thấy chồng gọi thì mừng lắm, nàng vội vàng hất người lão Thành ra, nhanh chóng kéo quần ngủ lẫn quần lót lên rồi thật khéo sửa sang lại thân thể một lượt kỹ càng trước khi bước đi.
-Mẹ nó! Khôn hồn thì kín miệng em nhé! Nếu em còn muốn gia đình nhà chồng có thể yên ổn sống ở cái xứ này thì tốt nhất đừng để chuyện hôm nay bị lộ ra!
Lão Thành cũng vội vàng đứng dậy chỉnh sửa lại cơ thể, đến lúc này rồi mà lão vẫn còn có thể mạnh miệng đe dọa Hồng, cứ y như rằng người sai ở đây là nàng mà không phải lão vậy!
Cứng ngoài miệng vậy thôi, chứ giờ này trong lòng lão ta cũng sợ chết mẹ, một phen hú vía chứ nào có đùa!
Còn tiếp…
Hưởng ứng lời kêu gọi tham gia Event Bàn Phím Bạc 2021 từ phía BTC, Sài Lang xin góp vui bằng một mẩu chuyện ngắn mang tên “Vườn Hồng”, hi vọng dịch bệnh sẽ chóng qua, nhà nhà lại tiếp tục với những công việc thường trực! Trân trọng & cảm ơn tất cả!
LỜI NÓI ĐẦU
Câu chuyện xoay quanh gia đình của Đạt, kể từ khi Đạt bắt đầu tiếp xúc với những nhân vật có “tầm cỡ” trong xã hội, mọi thứ xung quanh “hắn” dần dần thay đổi, mở màn cho thuyết âm mưu phá hoại hạnh phúc gia đình của những kẻ có xu hướng tình dục độc lạ và những mối tơ duyên nghiệt ngã khiến cho những nhân vật trong truyện phải đau khổ, dằn vặt bản thân suốt đời.
Truyện không chỉ đơn thuần nói về các cảnh sex, các cuộc làm tình mà còn nói về cả những mặt trái của xã hội, những thứ cảm xúc đau thương có, ân hận có và cả những tội lỗi cần được đưa ra bên ngoài ánh sáng.
VƯỜN HỒNG
TẬP 1: Ngày Ấy
Chiều “Thu” thoang thoảng, lá vàng rơi,
Bóng “Hồng” lả lướt, khuất xa vời.
Có người thanh niên cưỡi ngựa gió,
Lướt ngang tiện tay ngắt khóm hoa.
Sắc “Hương” ngát trời, người thay đổi,
Đêm đêm thôi đẩy vì lệ nhòa.
Thức giấc canh ba, trời chưa sáng,
Mi mắt miên man, giọt buồn vương.
“Hoa” kia vì ai mà héo úa?
Sắc tàn, thân tạ, hóa phôi phai!
Nhớ “Nhung” day dứt, sự đã đành.
Trăng treo đầu ngỏ, “Mộng” tàn canh.
Tôi là Đạt, thằng con một trong nhà. Ngày ấy tôi là một thằng đàn ông chỉ mới bước vào cái ngưỡng cửa cuối thanh niên, đầu trung niên và cũng vừa mới lập gia đình được khoảng vài tháng.
Vợ của tôi kém tôi 5 tuổi, hai chúng tôi ở cùng quê, chung tỉnh An Giang, em ở Tân Châu còn tôi ở Châu Đốc.
Vốn sinh ra và lớn lên tại vùng miền tây sông nước, nhưng vào năm 2013, gia đình tôi gặp phải một số chuyện trục trặc về việc canh tác quản lý đất đai trồng trọt với bên xã, tranh chấp cãi vã tới lui mà chẳng thấm đâu vào đâu, ba má tôi sau vụ đấy giận lắm, hai ông bà quyết định dứt áo ra đi, bỏ xứ tìm nơi khác để làm ăn.
Phải mất hơn một năm trời ròng rã, gia đình tôi mới thanh lý được hết đất đai, tổng cộng đất của nhà tôi lúc đấy lên đến hơn chục mẫu, gồm cả đất ruộng và đất nền đã lên thổ cư, ba má tôi gọi “cò” chạy tới chạy lui, năm lần bảy lượt mới dàn xếp êm xuôi hết mọi thứ, nhìn đống sổ đỏ và giấy tờ lộn xộn toàn những con chữ và dấu mộc khiến tôi hoa hết cả mắt, chỉ có thể lủi thủi đi vòng vo, còn chuyện giấy tờ thì để cho hai ông bà một tay lo liệu
Có tiền trong tay rồi, sau đó là tới việc chuyển đi đâu, giữa lúc ba má tôi đang phân vân, má tôi thì muốn đi lên Sài Gòn sống cuộc sống nơi phồn hoa quý phái, vì vốn dĩ xuất thân của bà năm xưa từng là cô con gái út của một gia đình quyền quý ở tại cái đất Sài Gòn. Còn về phần ba tôi, ông thì có ý muốn tìm một vùng quê hẻo lánh xa xăm sống một đời tĩnh lặng, dĩ nhiên là hai ông bà kéo theo cả vợ chồng tôi vào cuộc tranh luận rồi!
Nhưng mà vài ngày sau đó, dòng họ bên ngoại tôi có vài bà dì vài ông cậu của má ở tận trên Đà Lạt, khi hay tin ba má tôi bán đất ở dưới quê, họ cũng có gọi điện thoại cho và hỏi thăm đủ thứ, sau đó lại tình cờ giới thiệu cho mấy lô đất ở trên đấy, tôi cũng không biết mấy bà dì với mấy ông cậu nói như thế nào mà lại có thể khiến cho hai ông bà nhà tôi hồi tâm chuyển ý ngay và thế là…cả nhà bốn người chúng tôi bắt đầu thu xếp hành lí, như bốn thầy trò Đường Tăng dẫn nhau đi lên cái “xứ sở thần tiên” Đà Lạt kia để thỉnh kinh vậy. Cũng chính từ mốc thời điểm này, một cơn giông tố dữ dội đã sắp sửa đổ bộ đến trên đầu gia đình của tôi.
…
Thành phố Đà Lạt ngàn năm thơ mộng gắn trên mình với cái tên thành phố sương mù, sở dĩ có cái tên ấy là vì chốn này vào lúc sáng sớm thường có sương mù dày đặc phủ kín khắp nơi, cảnh vật chìm đắm trong làn sương mờ ảo. Đồi núi thấp thoáng trập trùng nối tiếp nhau, những cánh rừng thông bạt ngàn kéo dài tận tít những chân đồi xa vắng. Cái khung cảnh ấy sao mà êm đẹp quá, nó gợi nhớ, làm cho người ta cảm thấy thật bình yên, như thể quên đi hết mọi ưu phiền chất chứa trong tâm can.
Ngày ấy, ba má tôi may mắn được người quen giới thiệu cho vài miếng đất ở ngay tại thành phố Đà Lạt, nói thẳng ra cũng nhờ có mấy bà dì, ông cậu làm bên bất động sản nên việc tìm nhà đất đối với ba má tôi là một việc không quá khó khăn. Phải nói là chúng tôi đã chọn đúng thời điểm tốt để mua đất, ba má tôi vừa lên Đà Lạt được đâu đó vài hôm thì liền nhìn trúng một miếng đất nằm ở thôn Tầm Xá, xã Đông Thanh, huyện Lâm Hà, tỉnh Lâm Đồng thuộc thành phố Đà Lạt.
Miếng đất có diện tích 11000 mét vuông, lại còn có cả một căn nhà cấp bốn, thiết kế kiểu nóc thái khá là bắt mắt, trước là mặt tiền đường cái, sau lưng giáp đồi núi xanh ngát, hai bên hông thì cũng có vài nhà dân sinh sống, nói chung là cảnh quan cũng tương đối ổn và gần gũi, cả nhà chúng tôi sau cái hôm đi coi nhà về thì ai cũng ưng bụng lắm, má và vợ tôi đều bày tỏ sự thích thú rõ ra ở ánh mắt, chỉ có ba tôi là hơi trầm ngâm, dường như ông đang nghĩ tới một cái gì đó.
Sau đấy nhờ có mấy dì, mấy cậu phụ giúp, liên hệ được với chủ đất chỗ đó, hai bên cùng gặp mặt rồi thương thảo về giá cả, coi có hạ xuống được chút nào không, bởi chủ đất họ hét giá lên tới tận 7,7 tỷ, tức là 700k/mét vuông đất, mà lúc đó dân cư cũng không có đông đúc lắm, cái thời năm 2014 ấy mà, nhà cửa thưa thớt lắm chứ đâu có phải giống như bây giờ nhà nhà san sát nhau, cho nên cái giá 7,7 tỷ là quá đắt.
Kèn cựa nhau, lời qua tiếng lại, ba má tôi lại là người khéo ăn nói, hơn nữa chủ đất họ cũng muốn bán gấp miếng đất để sang nước ngoài định cư với con cái, cho nên cuối cùng hai bên chốt lại với cái giá 6,5 tỷ, xuống được 1 tỷ 2 quá đẹp cho một mối tình!
Có đất, có nhà cửa đàng hoàng, cả nhà chúng tôi bắt đầu tiến tới việc làm ăn mới tại cái đất Đà Lạt này, thường thì xứ lạnh Đà Lạt hay tập trung vào 2 yếu tố, là du lịch và trồng trọt. Du lịch thì gia đình chúng tôi không có khả năng để làm, nhưng về phần trồng trọt thì ba má tôi đều là dân trong nghề.
Với số vốn có được từ việc bán đất ở quê, hai ông bà trực tiếp thuê hẳn một quả đồi cách chỗ ở hiện tại khoảng chừng 12km, nằm gần núi Langbiang. Hai ông bà nhà tôi vốn hợp tính nhau, đã không làm thì thôi, mà nếu làm thì phải làm cho lớn, chơi hẳn một ngọn đồi mới chịu.
Ba má tôi nhắm ngay cái thời điểm đang độ tháng 6, tháng 7, tiết trời mát mẻ sắp sửa bước sang mùa thu, là thời điểm thích hợp cho việc trồng hoa, ông bà có ý định làm một vườn hoa tại ngọn đồi kia. Nói gì chứ hoa cỏ là thứ thiết yếu không thể thiếu trong đời sống hàng ngày được, chúng góp phần cho cuộc sống thêm muôn màu, muôn vẻ hơn.
Và rồi, mọi thứ bắt đầu trở về với quy luật vốn có, thích nghi và phát triển.
Mất đâu đó hơn tháng rưỡi, gia đình chúng tôi bận bịu loay hoay sắp xếp lại mọi thứ, nào là nhà cửa, vườn tược, ba má tôi phụ trách “chăm chút” ngọn đồi kia, ông bà thuê vài nhân công cày xới tiến hành làm lại đất đai, rồi trang bị thêm thiết bị trồng trọt như nhà lưới, bạc phủ, béc tưới cây,…v.v.
Mọi việc đều do hai ông bà làm chủ, tôi và vợ chỉ biết đứng một bên để học hỏi, lâu lâu ba má có nhờ cái gì đó thì giúp, chứ việc thuê mướn, phân phát này hai vợ chồng chúng tôi thật sự không có rành lắm.
…
Nói một chút về gia đình tôi, ba tôi là ông Tâm, vì vai thứ tư nên mọi người hay gọi ổng là ông Tư Tâm, năm nay đã ngoài 50, chuẩn bị bước sang cái độ tuổi lão niên.
Má tôi là bà Nhung, bà nhỏ hơn ba tôi một con giáp, tính ra thì tuổi cũng đã lớn nhưng khi bà đứng cùng một chỗ với vợ tôi thì hai người không khác gì hai chị em, bởi má tôi gốc là con nhà quyền quý, cho nên rất biết sửa sang, trau chuốt vẻ ngoài.
Bởi thế, ông bà xưa nói chí phải: “Nhất dáng, nhì da, thứ ba đường nét”! Quả là không sai vào đâu được.
Hồi còn ở quê cứ hễ mỗi lần bả đi chợ là mấy ông hàng xóm hú hí kéo nhau ra ngồi cả đám ngoài quán cà phê ở đầu chợ, bao nhiêu ánh mắt đều đổ dồn lên vóc dáng phải gọi là “cực múp” của má tôi, ánh mắt ông hàng xóm nào cũng chất chứa sự thèm thuồng và đói khát muốn chiếm hữu cái cơ thể “lão hóa ngược”, mơn mở tràn trề nhựa sống kia.
Về phần vợ tôi, em là Hồng, một cô gái khá trẻ và hoạt bát, em không xinh như hoa hậu hay siêu mẫu, nhưng lại được cái là có vẻ ngoài rất ưa nhìn, có đôi mắt biết nói, hớp hồn những gã đàn ông cứng cựa, lại có cả vóc dáng mê người giống như má tôi vậy. Hơn nữa, em có một lợi thế nhỉnh hẳn, đó là em còn rất trẻ, tuổi đời chỉ mới đôi mươi mà em lại sở hữu cái vóc dáng chết người khiến cho thằng đàn ông nào nhìn thấy cũng muốn đi tù một vài lần.
…
Ở quê, người nông dân thường hay truyền miệng nhau: Nhất nước, nhì phân, tam cần, tứ giống”.
Cái câu châm ngôn mà cứ hễ là nhà nông thì ai ai cũng rành sáu câu giọng cổ.
Ngọn đồi kia đã được cày bừa tươm tất và phân luống ra rõ từng hàng. Bắt đầu tới công cuộc tuyển chọn giống, ba má tôi đã có dự tính sẵn trong bụng, hai ông bà muốn gây dựng một vườn hoa thật lớn ở tại chỗ này, gồm các giống hoa: Hoa hồng cổ (hoa hồng Pháp), hoa dã quỳ, hoa Lavender, hoa tam giác mạch và hoa sao nhái. Tổng cộng có năm giống hoa được chọn và diện tích quả đồi được chia làm 5 phần riêng biệt từ chân đồi lên đến đỉnh đồi, mỗi khu như vậy sẽ trồng một loại hoa. Lại mướn thêm mười người nhân công để phụ việc.
….
Ngày đầu tiên khởi công, phải nói một điều rằng cả gia đình bốn người chúng tôi khá là ngờ nghệch, việc trồng hoa nó lại khác xa so với trồng lúa hay làm vườn giống như ở quê, nó đòi hỏi phải có kinh nghiệm nhận biết phôi hoa, biết cách chọn phôi như thế nào để cây khỏe mạnh, có đủ sức sống để vươn lên,…bấy giờ tôi mới nhận ra, mấy cái kinh nghiệm làm vườn, làm ruộng ở quê thật sự không thể áp dụng được bao nhiêu trên xứ đồi núi này.
Một lần nữa, chúng tôi lại được những người nhân công giúp đỡ, họ cũng như ba má tôi, từ ở dưới quê đi lên trên này làm ăn, làm cũng được lâu năm và tiếp xúc với rất nhiều chủ cả nên kinh nghiệm của họ phải nói là rất dày dặn và họ cực kỳ hiểu biết cách chăm sóc hoa cỏ.
Còn tiếp…