Vợ Học Sinh Nghiện Sex - Chương 7: Nàng dâu khêu gợi
Phúc là thằng ngỗ nghịch, phá làng phá xóm, chơi bời lêu lổng. Gia đình nghèo rách nghèo nát, cơm không có mà ăn, sữa không có mà bú, thằng Phúc phải lớn lên trong tình trạng đói ăn khát uống. Nhà nghèo nhưng không xin được giấy hộ nghèo để miễn học phí, học hết lớp 5 là thằng Phúc theo chân các đàn anh trong xóm đi ăn cắp ăn trộm vì hắn đã quá phẫn chí vì đói nghèo. Chuyện ăn cắp đến tai gia đình, bị ba má đánh chửi một trận thừa sống thiếu chết, hai ngày sau hắn bỏ đi biệt xứ.
Một buổi sáng sớm tinh mơ, trong lúc đang đi vòng quanh mấy con hẻm với thằng huynh đệ trong bộ đồ thể dục để “thực địa”, tức là tìm nhà nào béo bở để đêm khuya leo rào ăn trộm, thì cửa nhà bên mở ra, một cô sinh viên trẻ bước ra chuẩn bị đi học, đập vào mắt hắn đầu tiên là cặp “bánh bao” to khủng khiếp. Phúc lè cả lưỡi, cỡ này chắc phải 100cm là ít, độ to này chắc chỉ thua mỗi Trang Hải Dương.
Nhìn mặt thì thấy hẳn sự trẻ trung đáng yêu, phần nhiều đơn sơ chất phác. Bỏ luôn việc rình rập, Phúc đi theo cô nàng từ trong ngõ ra trạm xe, trong khi đợi xe bus hắn hỏi thăm làm quen lấy số ngay. Nàng tên Nhung, quê Đồng Nai, vừa đậu ĐH xong đi Sài Gòn học hành. Vừa xin được số, xong một câu bông đùa thì xe bus đến, trước khi lên xe, Nhung mỉm cười lè lưỡi với Phúc một cái đáng yêu vô cùng.
Nhìn xe bus đi xa mà Phúc đã thấy say luôn tại chỗ không cần uống rượu. Mắt mông lung mơ màng nghĩ tới cảnh tượng trong mơ khi được mân mê quả ngực khổng lồ, Phúc liếm mép một cái nghĩ tới tiêu chuẩn chọn vợ lí tưởng: Ngoan, Ngon, Ngu.
Gia cảnh Nhung cũng không khá giả, cha làm công nhân dệt may, mẹ bệnh nặng chạy chữa rất tốn tiền. Hai thằng em còn đi học. một mình ba Nhung vừa vay nặng lãi vừa bán đất trả nợ lấy tiền chữa bệnh và cho con ăn học. Là niềm hy vọng cuối cùng trong nhà, Nhung phải sống giữa bao cám dỗ, biết bao đại gia sẵn sàng bao nuôi nàng, nhiều nhiếp ảnh gia mời mọc, chủ nhà trọ cũng muốn rờ vú nàng để miễn tiền trọ…
Tuy chất phác đơn sơ giản dị, cô độc trước bao con thú săn mồi thèm rõ dãi, Nhung vẫn biết giữ gìn bản sắc, từ chối mọi cám dỗ vật chất, có điều áp lực kinh tế càng ngày càng lớn khiến nỗ lực của nàng không còn giữ được bao lâu nữa.
Sau 1 năm quen nhau và giúp đỡ nàng bằng đủ kiểu từ vật chất tới tinh thần thì Nhung cũng đồng ý yêu Phúc. Sau mấy chục cái tát vì câu nói “Anh yêu em vì cặp vú của em”, nàng cũng đồng ý chấp nhận hắn, vì nàng biết hắn tuy thô kệch, quê mùa, bụi bặm nhưng cũng chất phát, đơn sơ và quan tâm thật lòng đến nàng như thế nào.
Để giúp gia đình Nhung trả nợ, Phúc vận chuyển heroin cho các anh em đi tiêu thụ. Tiền kiếm được vừa đủ thì hắn dập đầu xin đại ca cho phép rửa tay gác kiếm trừ nợ. Tất cả vỡ tan khi chuyến hàng cuối cùng đã bị ông trùm báo trước cho công an; đây là đòn dằn mặt cho bất kỳ thằng nào phá luật chơi: Đã đụng tới hàng trắng, thì đừng nghĩ tới chuyện phủi tay mà đi.
May thay, linh tính báo trước, thằng Phúc cảm thấy có điều không lành, lòng nóng như lửa đốt khi đang cõng balô tới chỗ hẹn. Hắn giấu heroin xuống cống, thản nhiên đeo ba lô trống không tới gặp bạn hàng. Công an ập tới, thằng chỉ điểm chạy mất theo đúng kịch bản, không quên vứt lại 1 tép heroin nhằm tăng thêm hình phạt cho thằng Phúc.
Không có tiền, không có quan hệ, anh em không nhìn mặt, chỉ có Nhung tới thăm Phúc trong trại tạm giam. Nhìn hắn khóc sướt mướt như đứa trẻ xin lỗi rối rít, bản năng người mẹ trong nàng lại trỗi dậy, nàng tha thứ cho hắn một lần cuối cùng. Có lẽ Nhung đã phải ra trường, đi làm một mình, đợi Phúc mòn mỏi 5 năm đi tù, nếu không có chuyện thằng Hiếu cưới con Vy, ông Long ra tay giúp đỡ hết lòng chạy chọt cho Phúc.
Nhắn 1 cái tin cho đại ca của Phúc ghi rõ địa điểm giấu 10 bánh heroine xong, ông Long rút cái sim điện thoại vừa mua ở trà đá vỉa hè ra khỏi điện thoại, vứt luôn vào sọt rác, đẩy cần gạt số, chậm rãi lái xe về nhà. Đốt một điếu thuốc, hút một hơi thật sâu, ông Long ngẩn đầu nhìn bầu trời trong xanh nhuộm ánh vàng đượm buồn, rồi phà khói ra cửa sổ trầm ngâm nghĩ ngợi. Hôm nay khi thấy cặp núi đồ sộ trắng phau của Nhung, ông chợt nhớ về Ngọc, nàng cũng từng có đôi vú chắc nịch tung tẩy như vậy.
“Ước gì có em ở đây.” Ông Long rơm rớm nước mắt nhủ thầm.
…
Kể lại đầy đủ 7 năm lưu lạc ở Sài Gòn xong, Phúc hớp một ngụm trà, nhìn ra cổng chợt thấy một con bé trắng trẻo bước vào, khuôn mặt bầu bĩnh lấm tấm mồ hôi, cái áo trắng khỏe mạnh trẻ trung nổi phồng ở phần ngực lờ mờ hai cái đầu ti, cái rốn hờ hững giữa khe bụng trắng phau, cái quần đen bó sát tương phản hoàn toàn với trắng ở trên, cặp đùi khỏe mạnh chắc nịch đánh tới đánh lui. Phúc thầm lắp bắp, cái, cái, cái gì thế này, không lẽ con bé không mặc quần lót hay sao, khe bướm múp míp căng dầy 2 múi, mút khít khao vào cái quần, đánh qua đánh lại theo từng bước chân. Con mẹ nó, không lẽ nó mặc quần bó thít chặt như vậy mà lồn nó không phọt hết nước ra vì bị cọ xát hay sao, Phúc vã mồ hôi thầm nghĩ.
“Em, ơ, em mua gì vậy em?” Phúc đứng dậy hỏi ngay khi Vy bước vào chỗ quầy hàng, trong sự ngớ người của cả nhà.
Thằng Hiếu, thằng Lộc, ông Giang cũng điếng cả người với sự hấp dẫn khủng khiếp của Vy. Cái kiểu đã không mặc thì thôi, mặc đồ thì phải hơn mọi con phò chuyên nghiệp nhất của nàng thì Hiếu không còn lạ gì, nhưng mà cái trò áo lót siêu mỏng khoe đầu ti, quần bó sát thít hết cả vào lồn không quần lót mà Vy cũng dám chơi khi đi tập gym, thì thật vượt xa khả năng tưởng tượng của hắn.
Chỉ trong một giây, thằng Phúc đã phải ngồi xuống gấp gáp vì thằng em trong quần đứng dậy biểu tình dữ dội. Thằng Hiếu vội vã tiếp lời trong tiếng “ực” nuốt nước bọt rõ to của ông Giang và thằng Lộc:
“À…anh Phúc, giới thiệu với anh, đây là Vy mới đi tập gym về.”
“Dạ em chào anh Phúc, hihi. Mừng anh trở về. Má đâu rồi ba, chắc má đang làm cơm hả. Em chào chị ạ, chị tên gì?” Vy cười tinh nghịch, nàng tự hào về mình khi cả 4 ông đàn ông đều say sưa ngắm con bướm tròn căng của mình chứ không phải con bò sữa kia. Chắc chị đó là vợ anh Fuck, nàng nghĩ thầm, hihi, “Fuck Vy, Fuck Vy”, nghĩ tới mà bướm co thắt ọc nước nãy giờ, hihi.
Thằng Hiếu quen thuộc với kiểu ăn mặc phò phạch của Vy nhất, nó tỉnh lại sớm nhất trong cơn choáng váng trước cái kiểu đứng thẳng xoay qua xoay lại khoe bướm khỏe bướm đẹp bướm lò tôn của nàng.
“Ơ, à, chị Nhung, vợ chưa cưới của anh Phúc. Thôi có gì hỏi sau đi, sắp cơm tối rồi. Em mồ hôi mồ kê quá kìa Vy, thôi em về tắm rửa thay đồ xong rồi qua đây hỏi chuyện nha.” Hiếu nhanh nhảu nói, định đứng ra che chắn Vy để 3 ông đàn ông kia tỉnh lại khỏi bị nàng mê hoặc.
“Dạ, thôi có gì tối nay em hỏi thăm anh rể chị dâu sau. Để em về tắm rồi ăn mặc thiệt “mát mẻ” rồi em qua, hihi.” Vy cười dâm đãng trêu chọc Hiếu, ưỡn mu cong vòng ra, đưa tay vuốt tóc một cái cười khiêu khích, trông nàng ma mãnh khêu gợi hơn bao giờ hết.
Phúc đang say sưa ngắm nghía con bướm có một không hai, liếm môi khô khốc một cái, thì Nhung đưa tay nhéo hắn một cái. Hắn kêu “ái” một tiếng hoảng hồn, ông Giang cũng ho khan mấy cái, lúng túng che hạ bộ, hắng giọng ừm ừm, ông tìm cách gỡ rối cái tình thế oái ăm này:
“Nhung xuống bếp phụ má nấu cơm đi con. Phúc đi tắm, thằng Lộc coi hàng, Hiếu với Vy về nhà đi. Nhớ là tối nay 7h hai gia đình họp mặt ăn mừng Phúc về nhà. Thôi về đi con.”
Nhìn thằng Hiếu đi về, còn Vy vừa đi vừa đánh mông khoe cái mu lồn cao cao căng tròn giữa cặp đùi, chẳng hiểu sao, thằng Phúc với ông Giang thấy một cảm giác lạ lùng với những suy nghĩ kỳ quái cùng bốc lên trong đầu. Không lẽ đây chính là chuyện mà người ta hay đồn thổi trên bàn nhậu – bố chồng nàng dâu, anh rể em dâu? Bà Hằng vợ ông Giang vẫn ở đó, rồi hai cái nhà ở cạnh nhau sẽ còn gây ra sóng gió gì đây? Vụng trộm, lén lút hay công khai? Cắm sừng hay vẫn là tập thể?
*Đôi lời của tác giả:
+ Thời gian có hạn nên truyện bị kết mở sớm, rất mong các bạn thông cảm.
+ Truyện này sẽ được tôi viết tiếp đến hết hoàn toàn với “kẻ chủ mưu” giật dây là Vy cùng cơn cuồng dâm không có điểm cuối của nàng, dự kiến 50 chương, diễn biến còn rất dài. Kính mong các bạn tiếp tục ủng hộ trong tương lai.