Võ Công Tàn Hình - Phần 192
– Song đảo, đại vương định đến Song đảo sao? Thiết Toa Bạch kêu lên kinh hãi nhìn Vân Linh.
Vân Linh thấy tình hình Thiết Toa Bạch thất thố như vậy, liền không khỏi ngạc nhiên, lập tức nói:
– Phải rồi. Ta định đến cái đảo đó để tìm người. Ngươi có biết đảo này ở đâu không?
Thiết Toa Bạch ngớ ra, ngồi phịch xuống ghế, lát sau mới nói:
– Song đảo hay Thanh đảo mà đại vương muốn tìm thật ra chỉ là một đảo mà thôi. Tên chính thức của đảo này hiện giờ là Trường Thanh Đảo. Ngày trước khi chưa có người ở thì được gọi là Thanh đảo, sau đó vì đảo này quá khác lạ, lại có 2 nơi riêng biệt, ở Bắc đảo và Nam đảo cách nhau bởi một đầm lầy, gần như biệt lập vậy, do đó mà có người gọi đảo này là Song đảo.
Mặt khác, Thanh đảo là nói đến thứ quả kỳ dị Thanh dị thảo trên nam đảo, có thể giết người không vết tích, còn Song đảo là nói đến Bắc đảo và Nam đảo đó.
Vân Linh nghe đến đây liền gật đầu, tâm sự trùng trùng. Hiển nhiên cũng gì đã trải qua ở Trường Thanh đảo chàng đều nhớ rất rõ.
Kim Bằng Sa Vương ngồi gần đó cũng góp ý thêm:
– Nghe nói Trường Thanh Đảo đó rất ghê gớm, không ai sống sót nếu đặt chân lên đảo. Đó là một nơi nguy hiểm chết người, đại vương chớ nên đến đấy.
Lộ Hoa Phương ngồi nghe chuyện Trường Thanh Đảo thì sợ hãi lẫn tò mò, không biết đảo này thế nào nên dõng dạc nói:
– Lo gì chứ? Vân ca võ công tuyệt đỉnh, chúng ta có đông người, một cái đảo nho nhỏ mà có thể gây khó khăn cho chúng ta ư? Lần tới chúng ta phải tới đó một phen mới được?
Kỷ Lan biết quá rõ Trường Thanh Đảo là như thế nào? Do đó kéo tay Lộ Hoa Phương một cái nói nhỏ:
– Tỷ tỷ đừng có huênh hoang, chúng ta chớ nên đến cái đảo nguy hiểm đó. Tốt nhất là nên cách xa, càng xa càng tốt.
Lộ Hoa Phương không phục quay lại cãi:
– Muội sao lại nhát thế? Cái đảo đó làm sao có thể ngăn cản Vân ca chứ?
Hai nàng vốn còn định tranh cãi nhau, nhưng Vân Linh đã lên tiếng giảng hoà, rồi kéo tay Kỷ Lan đi cùng mình về phòng.
Lộ Hoa Phương thấy Vân Linh ưu ái Kỷ Lan hơn mình, hậm hực nhìn theo lớn tiếng giận dữ nói:
– Huynh thiên vị. Muội không thèm để ý đến huynh nữa.
Tất nhiên Lộ Hoa Phương giận dữ mà nói thế, còn nàng có làm được như lời nói không thì hãy bàn sau. Chỉ biết hiện tại Vân Linh và Kỷ Lan đã bỏ đi, còn Thiết Toa Bạch và Kim Bằng Sa Vương chỉ nhìn nhau cười trừ, thầm thở dài thương cho người ngọc. Đẹp đẽ như nàng chỉ hô một tiếng đã không biết có bao nhiêu người xin chết, sao cứ phải luyến ái Vân Linh làm gì cho khổ thân chứ.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, đại vương của họ quá là anh tuấn, quá là dũng mãnh, nam tử hán như thế thật lợi hại, khác thường a, thảo nào mà Lộ Hoa Phương lại lại mê tít như thế, cũng khó trách nàng.
Về phần Lộ Hoa Phương giận dữ nói xong liền bỏ đi. Lưng ong yểu điệu, phong đồn uốn lượn như khiêu khích hai tên háo sắc Kim Bằng Sa Vương và Thiết Toa Bạch nhìn theo, thèm thuồng nhỏ dãi, nuốt nước bọt ừng ực.
Vân Linh kéo Kỷ Lan về phòng, liền hỏi nàng nọ có biết ai tên là Ngọc Liên Hoa bị giam ở Trường Thanh Đảo không?
Kỷ Lan nhíu mày suy nghĩ một lúc lâu, lát sau mới nói:
– Thiếp nhớ cách đây đã lâu, có một lần ngoài đảo xuất hiện một con thuyền lạ, sau đó có người mang sản vật rất nhiều từ đất liền tới, đặt ở bên ngoài bờ biển, sau đó bỏ đi.
Hình như lúc đó ngoài sản vật còn có một mỹ nhân hôn mê, còn có một phong thư lưu lại, chỉ không biết trong thư đó nói gì. Chính đại vương nữ Thái Hồng đã xem thư, rồi sai người đưa mỹ nhân nọ đi. Mọi chuyện sau đó thế nào thì không ai biết gì cả, cũng không thấy nữ nhân nọ xuất hiện trên đảo.
Vân Linh nghe xong trong lòng chấn động, cảm giác vừa vui mừng vừa phấn chấn khó tả. Vậy là có tin rồi, bằng mọi cách kiểu gì chàng cũng phải đến Trường Thanh Đảo lần nữa. Tìm kiếm Ngọc Liên Hoa cũng là mong mỏi từ lâu của chàng, nhưng vì chàng không biết nàng nọ ở đâu nên mới phải để tốn thời gian như thế. Bây giờ thì có hy vọng rồi, chàng có thể bỏ qua sao, dù Trường Thanh Đảo có nguy hiểm hơn nữa chàng cũng không ngán, phải tìm cách cứu Ngọc Liên Hoa mới được.
Kỷ Lan thấy nàng kể xong, mặt Vân Linh có vẻ trầm trọng thì lo lắng hỏi:
– Tướng công, chàng không sao chứ?
Vân Linh trong lòng sung sướng, cười lớn mấy tiếng rồi ôm chặt lấy mỹ lệ thiếu nữ nọ vào lòng, hôn hít đôi môi anh đào của nàng. Lại thủ dụng ma thủ xâm nhập vào trong nội y của Kỷ Lan, làm cho nàng nọ mặt hoa đỏ lên, uốn éo đồn bộ mấy cái, miệng phát ra âm thanh yêu kiều.
Vân Linh vì có được tin tức của Ngọc Liên Hoa, tâm tình phấn khởi, dục tình bạo phát, liền cùng với mỹ nữ Kỷ Lan tâm tâm tương ái, hoà điệu vu sơn, thân thể cả hai nhanh chóng xích loã ra, từ từ hợp lại làm một, vui vầy trong dục cảnh mê ly, cực khoái đến 2 canh giờ.