VL Mario - TrungHue - Chương 4
04:
Lan về tới phòng trọ là gần 1h chiều, mở cửa phòng thì thấy mâm cơm để trên bàn, Vi đang ngủ.
– Dậy ăn cơm, mày đợi tao à, sao ko ăm trước đi.
– Ăn 1 mình buồn, mà đợi mày về mày rửa.
– Ê, ko được chơi bẩn nha. Tối qua con nào hứa hôm nay phục vụ cả ngày. Hehe
– Hì hì, tưởng mày quên. Thôi ăn đi.
2 đứa đang ăn thì có người đứng nhìn ở cửa.
– Cho tui ăn với.
– Ở thằng này, giữa trưa đi đâu đây.
Vi sổ sàng hỏi lại khi thấy Duy xách túi nước dừa đứng đó.
– Tui đi có việc, chạy ngang qua đây thấy nước dừa ngon mua cho 2 bà.
– Thôi cảm ơn, nước dừa dễ đau bụng lắm. Bọn tui ăn cơm no rồi. Vậy thôi hả, về đi.
Vi làm 1 tràng khiến Duy tiu nghỉu.
– Nó đùa đấy, cảm ơn Duy nghe. Duy vô ngồi chơi đã.
Lan đứng dậy nói đỡ và lấy bịch nước ở tay Duy.
– Thôi Duy phải đi có việc. Lan uống nước cho mát, nhớ mời bạn kia dùm tui nghe.
Rồi Duy quay đầy đi thẳng. Chiếc xe nổ ầm cả khu trọ làm Vi nhăn mặt.
– Sao mày nói với Duy tội thế.
– Tội con khỉ, mày biết nó mà. Lười học, ăn chơi, dâm dê. Gặp chỉ muốn đá.
– Ừ, nhưng lịch sự chút ko đc sao?
– Thì có mày lịch sự rồi. Mày uống đi nhé, tao ko uống đâu, đi rửa bát đây.
Vi xuống rửa bát, Lan dọn sách vở thì nghe điện thoại Vi có âm báo tin nhắn. Lan liếc mắt qua, mặc dù ko mở tin nhắn ra nhưng phần xem trước hiện lên tên anh Phong :”2 đứa ăn cơm chưa em? ”
Nghĩ ngợi 1 chút, Lan cầm điện thoại của mình đi ra ngõ gọi Phong.
– Này, anh vừa nt cho Vi đúng ko?
– À. ..ừ. Sao vậy?
– Sao trăng gì. Anh định tán tỉnh nó phải ko?
– Mày đừng có suy diễn, tao hỏi xem chúng mày ăn chưa thôi mà.
– Sao ko hỏi em mà hỏi nó?
– Thì tao tưởng mày đang học thêm bên nhà ông Sơn.
– Anh liệu hồn đó. Anh lớn rồi, yêu ai kệ anh nhưng nó thì ko đc dụ dỗ.
– Thôi đi mày, tao ko muốn đi tù. Đồ con nít ranh mà bày đặt. Coi chừng tao đó.
– Nhớ anh nói đó nha. Em vô ngủ đây.
. . .Duy từ phòng trọ về lòng buồn rầu tức tối. Nó chạy thẳng xe ra công viên ngồi ghế đá rồi móc điện thoại ra.
– Thái à, anh đây. Mày kiếm cho anh vài cái camera loại giấu kín được ko?
– Được anh. Mà làm chi anh?
– Làm chi ko cần biết, loại có pin sạc nhé. Chứ cắm dây điện thôi vứt.
– Ok anh, chiều em mang qua.
Duy đút điện thoại vào túi, định lên xe về thì thấy xe Hiền ở quán cafe bên kia đường. Quán sát đường, những chiếc bàn gỗ để dưới những cái dù che nắng nhiều màu. Nó nhẹ nhàng bước qua bên kia và lẻn tới bàn sau lưng Hiền. Đối diện với Hiền là 1 thằng đàn ông to con bặm trợn xăm trổ. Duy lắng tay nghe.
– Xin lỗi em, gì chứ dính tới Sơn Trường anh ko nhận đâu, kể cả em nhận làm vợ anh cũng ko làm được. ( Trường là tên ông già Sơn nên hay bị gọi ghép)
– Có nghiệm trọng vậy ko anh? Em chỉ muốn con bé kia ko gặp Sơn nữa.
– Anh ko nói nghiêm trọng hay ko. Em ko hiểu đâu. Nhưng bất kể gì liên quan tới Sơn anh sẽ từ chối. Vậy nhé, anh về đây.
Người đàn ông đi rồi, Hiền ngồi thừ ra suy nghĩ, thực sự hắn ghê gớm vậy sao.
– Haha, tưởng giang hồ thế nào, chuyện con con vậy mà ko dám nhận.
– Thằng quỷ, mày làm tao suýt chết vì giật mình.
Duy kéo ghế ngồi, lại châm thuốc, rít 1 hơi.
– Mày muốn chơi vụ đó lắm à. Bọn nó mang tiếng giang hồ mà ko có gan, haha tao làm được đấy.
– Thật ko?
– Thật, tao thề có ba mẹ tao làm chứng. Tao đéo sợ thằng nào.
– Ừ, nhưng mà thôi. ..
Chợt nhớ lại điều kiện Duy đưa ra, Hiền rụt cổ, ko thể như vậy được.