VL Mario - TrungHue - Chương 36
36.
Về phần bố Vy, từ lúc hứa với vợ là ko làm điều đó với con gái nữa ông cũng có khi nhớ Vy lắm. Nhưng vốn là người đàn ông hiền lành và muốn giữ gìn hạnh phúc gia đình nên ông chịu đựng được. Nhưng giờ đây khi được nghe Sơn nói việc con gái uống thuốc kích thích, khi con bé chủ động thì khó mà cưỡng được. Vừa thương con vừa bị kích thích, tất nhiên ông chiều con gái thôi.
Ông bố vừa kịp bấm ghế lái ngữa ra thì Vy đã vồ lấy quần ông, mở dây kéo và nắm lấy con cặc bú lấy bú để.
Chưa bao giờ ông thấy con gái như thế, hoang dại và dâm tặc. Mặc dù biết con bé bị thuốc tác động nhưng rõ ràng đây là hình ảnh của mẹ nó khi mới cưới nhau. Mẹ nó ko cần thuốc kích thích vẫn hoang dâm tột độ, sẵn sàng đè ông ra đụ mọi lúc mọi nơi.
Con cặc ông nhanh chống cứng lên bởi sự dồn dập đến từ con gái.
Khi cảm thấy của ông bố đủ cứng, Vy leo lên người ông định nhún, nhưng ông đang ở ghé lái, mông Vy đụng phải vô lăng. Con bé vội đến nỗi nó phát cáu, nó vung tay đập một cái thật mạnh xuống vô lăng, tiếng coi ré lên. Hoảng quá, ông bố ngồi dậy.
– Nào, từ từ bố thương, ra ghế sau đi con.
Vy cúi người ra ghế sau, chìa mông về phía trước. Cái lồn non quá nứng đỏ lựng lên, mép nhơm nhớp nước. Ông bố đứng phía sau Vy, doggy tới. Cả hai đều nhìn về phía đuôi xe.
– Nữa, mạnh lên bố,nhanh lên. Ứ hự…
– Bố đang mạnh đây. Con hư quá.
– Ứ..hự.. Bố ko yêu con sao? Hự
– Có, bố yêu con nhất, nhưng con còn bé.
– Con lớn rồi, con làm tình với bố được rồi mà. Ứ.. Ứ.. Nữa đi.
– Nhưng con phải lấy chồng..
– Ko, con lấy bố thôi.
Ông bố dừng lại, cúi xuôn liếm lên lưng Vy.
– Con vừa nói gì?
– Con chỉ muốn ở với bố, con ko lấy chồng đâu. Bố đụ đi, đừng dừng lại..hừ. Con chết mất.
– Con đừng ngốc vậy, gái lớn phải lấy chồng nhé.
– Ứ… Ứ. Con ko biết,bố mạnh lên, móc ngón tay vào đít con đi. Ứ..
– Làm vậy đau lắm, hôm nay con hư lắm.
– Huhu, bố làm đi,con muốn, con chết mất.
Chiều con gái,ông bố đút ngón trỏ thô ráp của mình vào lỗ đít bé hồng của nó. Vy rên hừ hừ và đẩy mppng về phía sau như muốn vào sâu hơn. Cảm nhận được sự co bóp của lỗ đít con gái,ông bố mạnh dạn cho hết ngón tay vào.
– Đúng rồi,móc đi bố, mạnh lên..hừ hừ
– Con đau ko?
– Ko, còn sướng, làm đi bố, cả hai. Ứ..
Được con gái khích lệ, ông bố vừa đụ vừa móc hết tốc lực. Bản thân ông cũng chưa bao giờ sướng như vậy. Ông thấy hình ảnh của vợ ông những ngày mới yêu ở con bé, dâm loàn nhưng vẫn có nét ngây thơ. Vốn là người hiền lành,thương vợ con, ông ko nghĩ có ngày mình loạn luân với chính con gái ruột. Nhưng cảm giác nhục dục đê mê làm ông ko dứt ra được, ông đang cảm thấy con cu căng cứng nhất.
Ông dừng móc ngón tay mà đút thật mạnh vào lỗ lồn con bé, nước nhép nhẹp dính đầy quần ông. Mép lồn con bé lồi ra đỏ lựng.
– Ứ. Mạnh…mạnh nữa ba…ứ..
Bạch.. Bạch…ông đút hết tốc lực những cái cuối cùng rồi á lên một tiếng, đổ gục trên lưng con bé. Cặc ông co giật trong lồn nhỏ xíu của nó, bắn ào ạt.
Vy cũng mệt, nó dựa hẳn cả nfwjc vào thành ghế mà thở. Nhưng nó vẫn chưa hết con nứng. Nó quay lại nắm cặc ông bú tiếp, bú cho tới lúc nó mềm oặt và nhỏ lại. Nó nhìn ông với ánh mắt tiếc nuối.
– Ba, con vẫn muốn, hừ
– Nhưng…ba xuống rồi.
– Con ko biết, huhu ba chở con về nhà mau lên,con nóng.
– Ngoan, ba thương. Tí nữa là hết thuốc thôi, về ba tắm cho nhé.
Ông đề xe và hướng về nhà. Vy vẫn ko thèm mặc quần lót vào. Nó nằm ghế sau, 2 chân xoải 2 bên, thiêm thiếp ngủ.
….
Tiễn bố con Vy lên xe, Sơn quay vào nhà. Lan nằm ngữa trên giường,mắt nhắm hờ,người ướt mồ hôi.
Sơn rót ly nước tới bên cạnh.
– Khát ko em, uống nước nè.
Lan ko nói gì,rướn cổ uổng hết nữa ly. Rồi Lan vịn giường đứng dậy.
– Em nóng…em phải đi tắm.
– Em đi được ko?
– Dạ.. được.
Lan vịn tường đi vào nhà vệ sinh. Sơn nghe tiếng xả nước. Nhưng hơn 10p ko thấy Lan ra, lo lắng, Sơn đi vào.
Sơn thấy cửa phòng vệ sinh ko chốt, chỉ khép và có hé mở. Gọi mấy tiếng ko thấy Lan trả lời, Sơn ghé mắt nhìn qua khe cửa. Lan ngồi bệt giữa nhà vệ sinh, lưng dựa vào tường, mắt nhắm, nước ở vòi sen vẫn xả vào người, ướt hết.
Hoảng hốt, Sơn mở cửa vào lay gọi, Lan vẫn ko tỉnh. Sơn vội vàng tắt nước, bế Lan vào giường.
Áp tai nghe con bé vẫn thở đều, Sơn biết Lan chỉ mệt. Anh lấy khăn lau mặt, lau tóc cho Lan.
Thấy áo quần Lan ướt hết, Sơn vội vàng chạy ra tủ,lấy đại một bộ đồ ngắn. Sau vài phút lưỡng lự, Sơn cởi áo quần ướt,lau khổ người cho Lan rồi mặc bộ mới vào, đắp chăn cho con bé.
Khi thấy Lan đã ngủ, Sơn nhẹ nhàng kéo chăn mỏng, rồi bước ra sân, lấy điện thoại gọi. Sau đó anh ngồi ở hành lang nghĩ ngợi, rồi sực nhớ lại, anh lấy cái điện thoại của Hiền ra xem.
Hơn 10 phút sau, một chiếc ô tô bán tải dáng thể thao dừng ngoài cửa, Hùng taxi bước xuống.
Một thằng khác vác chiếc xe điện của Vy đưa vào sân. Sơn ra hiệu cho Hùng trở vào xe. Rồi Sơn mở cửa bên vào ngồi.
– Hai đứa nó đâu?
– Dạ, em giữ ở chổ em. Anh có đến ko ạ?
– Ko cần. Chú về làm thế này…thế này…
– Dạ. Người của anh ko sao chứ?
– Ko sao, may mà anh tới kịp. Mấy thứ anh dặn đâu?
– Dạ đây, em mua đủ hết ạ.
Hùng đưa Sơn một túi nilon lớn, Sơn mở cửa xuống xe, vào nhà. Sơn mở túi ni long, mấy chai dầu gió, mấy chai nước ngọt, bánh mì gối, khăn ướt, và một cái cặp lồng đựng đầy cháo nóng.
Sơn bày tất cả lên bàn, yên lặng ngồi xuống ghế nhìn Lan ngủ. Sơn yêu nét ngây thơ trong trắng của cô bé. Sơn ko muốn làm điều gì ko tốt,nhưng Sơn sẽ ko tha cho ai hại Lan.
….
Hùng cho xa vào garage rồi đi thẳng lên tầng 3, mở cửa một phòng karaoke bước vào. Trong phòng là Hiền, Duy và…bố Duy.
– Bây giờ tôi nói ngắn gọn, chuyện xảy ra với người của anh cả tôi ko cần nhắc lại. Thằng bé này phải đi khỏi thành phố này, hoặc cả nhà ông phải đi luôn. Ông làm sao thì làm.
– Dạ…anh bớt giận. Con dại cái mang. Để em về bàn lại với gia đình và có hướng giải quyết, anh bớt giận.
– Được rồi. Tôi ko cần nhắc lại nhé.
– Dạ dạ..
– Về đi.
Bố con Duy cún cút cúi đầu ra về. Chỉ con Hiền. Một thằng thanh niên xách vào đưa cho Hùng cái chai thủy tinh. Hùng mở nắp chai rớt thứ nước trong chai xuống cái ghế đệm Hiền đang ngồi. Hiền giật nãy đứng dậy, mặt bạc toát.
Chổ ghế Hiền vừa ngồi sủi bọt, quéo lên,bóc khói, từng vết rách lan dần ra, khoét sâu. Là axit.
– Tuần sau mày sẽ có quyết định chuyển trường lên điểm trường miền núi Lâm Hóa. Đi hay ko là việc của mày, nhưng tuần sau nếu tao còn thấy mày ở quanh đây, thì mặt mày sẽ như cái ghế này. Nhớ chưa?
– Dạ…hic…
– Cút…
– Dạ…