VL Mario - TrungHue - Chương 33
33.
Gần 8h30 tối hai đứa nghe đói bụng nên dậy đi ăn tối. Tiền bố cho thoải mái, Vy đãi bạn thêm nhiều món ngon, đứa nào cũng ăn no căng. Rồi hai cô bé rủ nhau ra biển đi dạo, chụp ảnh. Chúng lại vô tư quên đi câu chuyện lúc chiều mà chơi đùa vui vẻ,ko ngại ngùng nữa.
Về tới phòng là hơn 10h rồi, chân mỏi rã rơi, chúng cùng sải chân nằm ngữa ra nệm thở.
Trùng hợp là dù lúc đi ko hẹn nhau,nhưng Lan và Vy đều mang theo chiếc váy ngủ chấm bi hồng mà 20-10 năm ngoái mẹ Vy tặng cho cả 2. Lúc đi chơi gặp ai cũng nhìn vì họ tưởng 2 đứa dễ thương kia là chị em ruột.
– Mày có thấy mấy thằng đá bóng dưới biển nhìn bọn mình ko Lan?
– Ừ,hihi tao nghĩ bọn nó tưởng mình là chị em sinh đôi.
– Tao lại nghĩ khác, vì tao và mày đẹp,haha
– Vy…tao hỏi…cái này tí.
Tự nhiên Lan ấp úng thấy rõ
– Gì, mày nói đi.
Vy vẫn nhìn lên trần nhà, 2 tay ôm cái gối giữa bụng.
– Mày…làm tình rồi hả?
– Ừ…
Lan giật mình ngồi dậy nhìn vào mặt bạn, vì tiếng ừ nhẹ tênh của Vy. Lan tưởng là ghê gớm lắm mà Vy nói như là lật bàn tay.
– Trời, thật hả?
– Ừ. Có gì mà mày ngạc nhiên vậy?
Vy bình thường đã cá tính, giờ còn tỏ ra bản lĩnh hơn bạn nên tỏ vẽ như quá đơn giản.
– Mày…làm lâu chưa? Với ai? Cảm giác….thế nào?
– Hỏi gì lắm thế. Với ai mày hỏi làm gì.hehe cũng chưa lâu lắm, cảm giác là sướng. Được chưa?
Vy bật cười vì nét mặt ngạc nhiên ngây ngô của Lan.
– Thật à? Thế….mấy người…à ko,mấy lần rồi?
– 2 người, nhiều lần. Được chưa má?
– Hả. 2 người…có phải….
Lan bỏ lửng câu hỏi, thừ mặt ra.
– Có phải gì,mày hỏi gì?
– À ko. À…có phải…trong 2 người đó có anh…Phong ko?
Nhắc tới Phong, Vy ko còn cười nữa. Tự nhiên Vy cảm thấy có lỗi với con bạn thân.
– À…ừ…sao mày biết?
– Tao nhớ lần anh ấy vào viện lại, mày bảo mày làm gì đó…nên tao đoán.
– Ừ…đúng rồi đó. Tao xin lỗi mày nhé. Thực sự lúc đó tao rất ghét anh ấy. Tạo chứng kiến anh ấy ép mày làm chuyện đó trong nhà vệ sinh, tao ko chấp nhận được.
– Ừ…dù gì chuyện cũng qua rồi.
Lan nói rồi lại nằm xuống, im lặng. Vt trở người, vòng tay qua bụng bạn.
– Mày còn giận tao à?
– Ko,tao có giận đâu. Anh ấy làm anh ấy chịu.
– Ừ. Cảm ơn mày. Mà sao mày hỏi về chuyện đó.
– À…tao tò mò tí thôi.
– Á, có phải mày muốn tìm hiểu rồi ko? Khai mau!
– Ko, ko, tao thề. Mà mày…về nhà đừng làm như lúc chiều nữa nhé, tao…sợ.
Vy rướn cổ lên nhìn mặt Lan cười ranh mãnh.
– Ừ,haha về nhà ko được chứ ở đây thì được chứ.
Vừa nói Vy vừa thọc tay vào dưới váy Lan vuốt lên. Bàn tay ấy dừng lại nhẹ nhàng trên cái quần lót hồng mịn mát.
Lan im lặng, ko nói gì,ko hất tay Vy ra,mà cũng ko dạng chân ra.
Từng ngón tay quỷ quái của Vy mơn màn trên bờ mu căng cứng và 2 mép đùi mát lạnh của Lan. Lan cố lắm để giữ hơi thở thật bình thường, cô bé nhắm mắt lại…