VL Mario - TrungHue - Chương 19
.19
Vi đi tập về đã hơn 5h chiều, thấy Lan vẫn ngồi học.
– Mày ko nấu ăn à?
– Ko, mày tắm rửa đi,mặc áo quần tí anh Phong qua đưa đi chơi,anh ý bảo mời tụi mình 8-3.
– Thôi, mày đi đi,tao mệt. Tí tao ăn mì cũng được.
– Đi với anh em tao cho vui. Lâu lâu mới có dịp mà.
– Mày thông cảm,tao mệt thật.
Vi nói rồi ôm quần áo đi thẳng vào nhà tắm. Nó xả nước tận hưởng sự mát lạnh. Nó cố quên đi hình ảnh Phong đút cặc vào miệng mẹ nó. Rồi Vi vuốt tay về mu,về háng. Cảm giác vẫn hơi ê ẩm và ran rát,nhưng giây phút hưng phấn khoái cảm mà bố Vi mang lại giúp Vi mĩm cười.
Tắm xong Vi mệt mỏi nằm ở giường bấm điện thoại. Lan nóng ruột đi ra đi vào,gần 7h mà anh Phong chưa tới. Lan đưa điện thoại lên định gọi thì điện thoại Lan đổ chuông,là số của Phong.
– Anh Phong à? Sao lâu vậy?
– Bạn có phải là Lan, em của Phong ko?
Một giọng đàn ông lạ vang lên bên kia.
– Vâng ạ, anh là…?
– Phong bị đánh chấn thương rất nặng. Tôi đi ngang thấy nên giúp,anh ấy nhờ gọi bạn. Bây giờ bạn tới hệnh viện A ngay nhé. Tôi đưa anh ấy tới đó cấp cứu.
Người kia nói một tràng rồi cúp máy vội vàng. Lan như rơi từ tầng 10 xuống,nó luống cuống,lo lắng,muốn khóc mà ko tin vào mắt mình.
– Cứu tao với Vi ơi,huhu
– Gì vậy, nói tao nghe?
Vi cũng giật mình vì sự biến sắc của Lan.
– Có người vừa báo anh Phong bị đánh bị thương rất nặng. tao…tao phải vào bệnh viện đây.
– Hả? Anh Phong bị đánh? Ai nói?
– Ngta gọi cho tao từ máy anh ấy. Ngta bảo đưa vào viện rồi.
Vi cũng hốt hoảng ko kém
Dù rất tức Phong vụ ngoại tình với mẹ mình,nhưng trong sâu thẳm Vi vẫn còn thích Phong, và ngay khi nghe tin sét đánh này, nó cảm giác như nó yêu Phong mất rồi. Tim Vi như thắt lại,nó cuống cuồng chạy ra bếp thay quần dài,dắt xe ra.
– Nhanh lên,tao chở. Bệnh viện nào?
– Họ nói bệnh viện A.
Lan run rẩy khóa cửa,ko kịp lấy mũ bảo hiểm.
….
Lan khóc ngất khi vào phòng cấp cứu. Phong bị gãy 1 bên chân phải. Cả cơ thể xước nhiều, 1 cánh tay cũng bị rách nhiều. Mặt đầy máu.
Bác sĩ chỉ cho Lan vào một tí vì tự nhận là em gái Phong,sau đó Lan phải ra ngoài để mọi người làm việc.
Người đưa Phong vào viện là một anh tốt bụng,anh ấy kể thấy Phong bị một nhóm 4-5 người đánh ở đoạn đường vắng. Khi Phong quỵ xuống thì bọn kia bỏ chạy, anh ta chạy đến,Phong chỉ kịp lôi đt ra bảo anh ta gọi Lan rồi ngất đi.
Kết quả chụp phim may mắn,Phong ko bị nội thương nghiêm trọng,ko cần mổ. Nhưng phải bó chân gãy,khâu vắt rách và chăm sóc các vết trầy xước khắp người.
Bác sĩ đưa Phong vào phòng để vệ sinh và khâu vết thương. Lan chỉ biết khóc, Vi cũng lạnh toát người khi họ đẩy Phong chạy ngang. 2 đứa con gái, một là em gái,một là người yêu,cũng ko phải.ko biết gọi Vi là gì của Phong nữa. Chúng đang lo lắng cho một thằng lẳng tử da dục đang nằm trong kia.
Thấy 2 đứa nhỏ khóc và ko có ai,một y tá lại hỏi chuyện. Sau đó y tá khuyên nên gọi người lớn và về nhà chuẩn bị đồ đạc chăm người bệnh,chuẩn bị tiền viện phí.
Lan định gọi gia đình thì Vi ngăn lại.
– Khoan dad,mày nghe tao. Giờ cũng tối rồi,có gì mai gọi. Nếu mày gọi bây giờ thì ba mẹ mày lo lắng,có khi chạy xe lên nữa đêm còn nguy hiểm.
– Ừ. Nhưng tao lo quá,huhu tao sợ.
Vi đã trấn tỉnh lại. Nó tỏ ra bản lĩnh lúc khó khăn.
– ko sao. Giờ mày ở đây,tao về nhà lấy đồ đạc,tối nay tao ở lại với mày. Ngày mai rồi tính.
– Ừ, mày đi đi. À, cầm chìa khóa,mở vali của tao,lấy tiền trong đó mang tới dùm tao.
– Ok.
Vi lướt đi, còn lại Lan ngồi 1 mình ngoài hành lang bệnh viện. Bao người qua lại trong vội vã lo cho người nhà của mình. Đâu đó có tiếng thét của một bệnh nhân vì quá đau. Nỗi lo sợ xâm chiếm đầu Lan. Như phản xạ vô điều kiện, Lan cầm điện thoại lên bấm,số thầy Sơn. Có lẽ lúc hoang mang nhất, Lan gọi người mang cho nó cảm giác bình yên.
– Anh nghe đây!
Giọng Sơn vang lên trìu mến.
– Anh ơi, em sợ,huhu
Lan òa khóc.
– Bình tĩnh nào,có chuyện gì nói với anh.
– Anh Phong bị ngta đánh,đang cấp cứu ở bệnh viện,huhu
Lan nói trong tiếng nấc.
– Bệnh viện nào?
– Bệnh viện A ạ.huhu
– Đợi anh chút, anh đến ngay.
Sơn lao xe đến, sau vài phút tìm kiếm đã thấy Lan ngồi khóc ở đó. Sơn đến bên cạnh vỗ về.
Bác sĩ đưa Phong ra,trên băng ca có treo dây chuyền nước. Mặt và tay phải băng bó,chân gãy cũng bó.
Y tá trấn an Lan là ko sao cả,họ đưa Phong vào phòng chăm sóc,trong đó có 3 bệnh nhân khác.
– Em ở đây với Phong. Anh đi làm thủ tục nhập viện.
Lan gật đầu đừng bên cạnh giường,nó đưa tay lên định sờ mặt anh trai,rồi lại bỏ xuống,nước mắt dàn dụa. Sơ đi theo y tá làm thủ tục.
Vi đến mang theo 1 túi đựng đồ đạc,những thứ nó nghĩ ra cho người nằm viện. Cùng lúc một y tá khác mang quần áo,tư trang của Phong vào.
– Đây là đồ của bệnh nhân, chúng tôi phải cắt quần đề bó bột chứ ko cởi được. Các em kiểm tra xem có gì ko nhé.
Lan vẫn khóc, Vi cẩn thận lật cái áo sơ mi trắng đầy máu và cái quần jean ra,móc tay vào từng túi. Ở quần jean là cái ví tiền,cái điện thoại. Ở túi áo trắng là ngòi bút,thứ Phong hay mang theo khi đi chơi,và một tờ giấy rách hơi nhàu. Điều gì đó thôi thúc Vi mở tờ giấy ra “nói em mày tránh ko được gặp thầy Sơn nữa”. Nội dung tờ giấy ghi như vậy. Vi lờ mờ đoán ra được điều gì đó,nó đang lưỡng lự chưa biết nên làm gì thì Sơn vào.
– Vi à, em tới lâu chưa?
– Em chào thầy ạ,em mới tới.
– Ừ,thầy làm thủ tục xong rồi. Giờ các em bình tĩnh nhé,bác sĩ bảo chỉ bị bên ngoài,ko sao đâu.
– Vâng, thầy ra đây em hỏi tí.
Lan vẫn đang sụt sùi thì Vi kéo Sơn ra ngoài cửa.
– Thầy xem đi,em tím thấy trong túi áo anh Phong.
Vi đưa tờ giấy cho Sơn. Sắc mặt Sơn tối sầm lại. Đây là lý do Phong bị đánh ư. Một cảm giác khó tả xâm chiếm Sơn. Có gì đó trách nhiệm vì mình mà Phong bị nan,dù chưa hiểu rõ chuyện gì. Một sự giận dữ ghê gớm lan tỏa. Sơn xé tờ giấy vứt đi.
– Em đừng cho Lan biết nhé.
– Vâng ạ, em biết rồi.
– Em biết nơi Phong bị đánh ko?
– Dạ người đưa Phong vào đây kể là anh ấy bị ở gần cổng trường nông nghiệp.
– Được rồi,em vào động viên bạn. Thầy ra đây một chút,tí thầy quay lại.
– Vâng ạ?
– à, 2 đứa ăn gì chưa?
– Dạ…chưa ạ.
– Được rồi,em vào đi.
Sơn đi ra hướng cổng bệnh viện,vừa đi vừa bấm đt. Sơn gọi 2-3 người liên tục,chỉ nói chung 1 câu. ” chú tìm hiểu một vụ vừa xảy ra ở cổng trường nông nghiệp cách đây khoảng 1-2 giờ cho anh”.
Sơn quay lại phòng bệnh với sữa, bánh mì,xúc xích và khăn ướt trong túi nilon.
– 2 đứa ăn đi rồi về ngủ kẻo mệt,ở đây buổi tối ko hay,để thầy ở lại cho.
– Huhu,dạ ko đc đâu, em phải ở lại.
Lan lại khóc, nó cầm hộp sữa Vi đưa mà ko nuốt nổi.
– Ừ thì ở lại, nhưng em phải ăn uống vào,ko thì làm sao có sức mà trực. Còn Vi tí nữa về ngủ mai đi học nhé.
– Em…cũng muốn ở lại với bạn ạ.
– Thôi,em nghe thầy,em còn chép bài cho Lan nữa,có gì mai học xong lại đến.
– Vâng ạ.
– Các em đã báo với gia đình chưa?
– Dạ chưa, Lan định gọi nhưng em cản ạ. Theo em là mai cũng được,báo bây giờ người dưới quê lo chạy lên trong đêm thì mệt.
– Đúng rồi,có thầy đây, đừng làm gia đình lo lắng.
….
Vi chạy xe về. Đầu nó cũng rối bời. Nó thực sự lo lắng cho thằng bỉ ổi này ư. Con người tán tỉnh nó mà ăn nằm với mẹ nó. Sao mình ngu ngốc thế này. Còn mẹ,có nên báo cho mẹ biết ko? Báo cho mẹ thì nói thế nào,ko biết mẹ thế nào. Bao nhiêu câu hỏi,ai trả lời cho mình đây…