VL Mario - TrungHue - Chương 14
14.
Lan vừa nấu cơm sau bếp vừa hát, cô bé nhớ lại khoảnh khắc nắm tay con trai đầu tiên của mình. Dù ko nhận lời là yêu nhưng đã đồng ý gọi Sơn bằng anh cũng như chp Sơn được quan tâm chăm sóc. Lan ý thức được việc học chứ ko đến nỗi ngốc để ko biết yêu là thế nào.
– Mày ăn một mình nhé, tao về nhà đây.
Lan giật mình khi nge Vi nói. Quay lui thì thấy Vi vẫn mặc bộ đồ tập, khoác thêm 1 cái sơ mi bên ngoài. Vi với tay lên kệ sách lấy một gói quà đã gói sẵn bỏ vào ba lô.
– Có chuyện gì à? Sao nhìn buồn thế?
– Ko đâu. Tao về có việc mai tao lên. Ngủ 1 mình khóa cửa cận thận nha.
Ko để Lan hỏi gì thêm, Vi nhét cái túi vào giỏ xe rồi bật khóa chạy.
Hình ảnh lúc nãy lại hiện ra. Người mẹ sinh ra nó, người mà nó kính yêu ngưỡng mộ là quỳ dưới sàn nhà bú cặc một thanh niên kém hơn chục tuổi. Cái thằng kia lại giả vờ tốt đẹp tán tỉnh mình. Vi thấy ghê tởm họ. May mà mình chưa sa vào tay nó.
Vi nhớ ba, bỗng thấy yêu ba vô cùng. Hôm nay là sinh nhật ba. Định mua quà rồi gọi mẹ qua đón về để chúc mừng ba cho ba bất ngờ, vậy mà mẹ lại làm cái việc tồi tệ đó. Nghĩ tới nghĩ lui, Vi dừng lại bấm điện thoại.
– Alo, mẹ à. Mẹ đi làm về chưa?
– Mẹ đây, ứ. Mẹ đang bận tiếp khách, hôm nay mẹ về muộn con à, ứ…
– Giọng mẹ sao lạ vậy?
– À ko sao, chắc do loa điện thoại mẹ hư. Ứ. Mẹ ra với khách đã, tí mẹ gọi nhé.
Thi tắt điện thoại ngoái lui khi Phong đang nắc từng cái thật mạnh vào cặp mông đang chìa ra.
– Quỷ sứ à, em đã bảo con bé gọi mà cứ hùng hục. Làm người ta ngại chết đi được.
– Tại đang máu mà. Hehe
– Ứ. Ứ. ..đồ đáng ghét, đêm nay phải có quà mùng 8-3 cho người ta đó. Ko cho về sớm đâu.
Vi cay đắng nhét đt vào balo phóng xe đi tiếp. Mẹ nói dối trơ trẽn vậy sao. Ba ơi, con yêu ba lắm. Con về với ba đây. Hay là tại con ko chịu ở nhà, nên ba mẹ cãi nhau. Huhu nước mắt con bé lại rơi, bao nhiêu câu hỏi trong đầu nó. Nó bấm chuông khi về tới nhà.
– A con gái, về sao ko nói ba mẹ qua đón mà chạy xe.
– Dạ con chạy về tí chứ mấy. Ba đang làm gì đó?
– Ba đang tưới cây. Đưa xe ba dắt cho.
Vi lại muốn rơi nước mắt vì sự ân cần của ba. Người đàn ông hơi gầy, cao cao luôn chăm lo cho Vi như trẻ nhỏ. Vi đã dừng xe lau nước mắt, cố thật tươi tỉnh khi vào nhà.
– Ba ơi, con tặng ba nè?
– Gì đây con?
– Dạ quà sinh nhật ba. Hì hì
– Ý, con nhớ sinh nhật ba à? Ba còn ko nhớ đó.
– Dạ nhớ chứ. Ba mở ra đi.
– Ừ, để xem gái yêu mua gì cho ba nào. À, áo sơ mi hả?
– Dạ, hì hì màu này được ko ba?
– Được, gì chứ gái yêu ba mua là đẹp hết.
– Hì, chúc mừng sinh nhật ba nhé, con yêu ba!
Vi nói rồi sà vào ôm ba thật chặt. Ông bố cũng ôm con gái vuốt ve mái tóc.
– Thôi vô nhà, ăn gì chưa con?
– Dạ chưa, mình đi ăn nhà hàng đi ba.
– Ok thôi, nhưng đợi chút mẹ con về đã.
– Mẹ, mẹ ko về đâu ba, con vừa gọi mẹ bảo bận tiếp khách rồi. Con muốn hôm nay 2 cha con mình đi chơi thoải mái, ba chiều con nha, hihi
– Ok con yêu, vậy lên thay quần áo đi. Ba thay xong ba đợi dưới xe nha.
– Dạ, tuân lệnh đại ca, hihi
Vi nhảy chân sáo lên cầu thang, nó muốn bù đắp cho ba nhiều. Tủ áo quấn và phòng của nó vẫn sạch như có người ở. Nó chọn một bộ váy xòe hồng nhạt như công chúa.. .