VL Mario - TrungHue - Chương 13
13.
Sáng thứ 7 vẫn học bình thường. Có 2 tiết ở lớp chủ nhiệm, Hiền thực sự bối rối khi vào lớp. Hiền ko biết thằng Duy sẽ dở trò gì nữa. Hy vọng nó ko ồn ào ở lớp.
Đúng như Hiền lo lắng, lúc đi phát đề kiểm tra 15 phút, Duy đã lén bóp mông Hiền, may mà ko có ai nhìn thấy. Phát đề xong Hiền lên bàn chủ nhiệm, dựng cái cặp lên che, lấy đt ra bấm tin nhắn. “Mày mà còn làm thế lần nữa thì tao thề sẽ nói ngta đuổi mày ra khỏi trường này”
Duy đọc tin nhắn rồi nhăn nhở cười. Nó cũng chả buồn làm kiểm tra.
….
3h chiều, Vi đang học bài thì Lan mặc đồ đi học vào.
– Tao đi đây chút nghe.
– Ừ. Đi đâu vậy?
– Có việc, chút về kể cho.
Thầy Sơn đợi ở chổ hẹn cách xa cổng trọ khoảng 100m, cẩn thận gài mũ bảo hiểm cho Lan, đợi Lan ngồi yên lên xe mới chạy.
– Đi đâu vậy thầy?
Lan khá hồi hộp và có chút thích thú, lần đầu tiên được đi chơi đúng nghĩa với 1 người con trai. Người mà Lan ngưỡng mộ.
– Chút rồi em biết.
Dừng trước quán cafe Royal 8 tầng, Lan bối rối.
– Vào đây hả thầy?
– Ừ. Đi nào.
– Nhưng… Em sợ. Đây toàn người lớn.
– Ko sao đâu, có thầy mà.
Rồi như để làm Lan bớt sợ, Sơn chủ động nắm tay Lan kéo đi. Lan lúi cúi đi theo.
Tới quầy bar, Sơn nói gì đó với lễ tân rồi nắm tay Lan dẫn vào thang máy. Thang máy dừng và mở cửa, 2 người bước ra. Đây là sân thượng.
Có thể thấy xung quang rất nhiều bàn cafe nhưng ko có ai ngồi, chỉ có 1 bàn đc trang trí đẹp với bình hoa, 2 ly nước cam và cái bánh sinh nhật. Có thể hiểu Sơn bao trọn tầng này.
– Gì vậy ạ?
– Em ngồi xuống đây. Hôm nay là sinh nhật thầy. Và em là người duy nhất thầy muốn mời tham dự. Cùng vui với thầy nhé.
Mặt Lan đỏ lên vì ngượng, vì bối rối, nó chăm chăm nhìn xuống bàn, ko dám nhìn Sơn.
– Thầy, sao thầy ko nói để em mua quà tặng thầy, hic
– Em chính là món quà quý giá nhất với thầy rồi.
Ánh mắt Sơn trìu mến, Sơn ngồi xuống bàn, bật lửa, thắp ngọn nến duy nhất trên bánh. Lan cũng ngồi ngay ngắn.
– Thầy ước đi.
– Ừ, thầy ước nhé.
Sơn nhắm mắt, chắp tay, rồi mở mắt thổi nến. Lan vỗ tay. Sơn cắt bánh cho vào dĩa, cẩn thận từng tí một, đưa tới trước mặt Lan.
– Em ăn bánh đi. Thầy gọi sẵn nước cam, nếu em ko thích thầy gọi loại khác
– Dạ được rồi ạ. Chúc mừng sinh nhật thầy!
– Thầy cảm ơn, thầy vui lắm.
– Thầy ước gì vậy, hihi
Lan vừa cắn miếng bánh, vừa hỏi.
– Thầy ước thiên thần của thầy sẽ ở mãi bên thầy.
– Thiên thần của thầy, ai mà may mắn vậy, hihi
Lan vẫn vô tư, hoàn toàn ko nghĩ ngợi
– Em muốn biết ko?
– Có ạ, hihi
– Là em đó.
– Em? –
Lan trố mắt hỏi, như chưa hiểu. Thời thế đưa đẩy, Sơn đứng dậy nắm tay Lan.
– Đúng. Hãy yên lặng nghe thầy, à anh nói. Anh yêu em Lan à. Nhưng anh là thầy giáo của em, em còn đi học nên anh rất đắn đo khi nói ra điều này. Nhưng em đã hỏi thì anh cũng muốn em biết. Hãy cho phép anh được quan tâm chăm sóc em như người bạn trai, chỉ vậy thôi, anh sẽ đợi đến lúc em học xong đại học.
Sơn nói một tràng như sợ nếu dừng lại sẽ ko nói được. Lan cũng đứng dậy, trơ người vì bất ngờ. Bàn tay nó nóng ran. Lâu nay nó vẫn ngưỡng mộ thầy, nhưng được thầy tỏ tình là điều nó ko hề nghĩ tới. Bất ngờ, bối rối, có chút hãnh diện xen lẫn nhau.
– Nhưng em… Thầy…
– Đừng gọi anh là thầy nữa đc ko? Chỉ gọi khi ở lớp nhé.
– Dạ, nhưng thầy, à anh lớn rồi, em còn nhỏ mà.
– Ừ, vì em còn nhỏ nên anh sẽ đợi. Chỉ cần em đồng ý thôi. Anh hứa ko làm gì ảnh hưởng tới hết.
– Em. ..sợ
Vừa nghe câu này, Sơn mạnh dạn kéo tay Lan lại, ôm vào lòng. Lan như khúc gỗ, mặc Sơn làm gì, nó cúi đầu vào ngực Sơn, nhưng lạ thay, nó cảm nhận được một hơi ấm kì lạ, một cảm giác bình yên, quên thời gian.
– Ko sợ gì cả, có anh đây.
Sơn ôm nhẹ Lan rồi đặt môi hôn lên tóc. Lan đứng im như tượng.
. …
Vừa ra dắt xe định về thì Vi thấy chị Hà đang nằm nghiêng giữa sân cùng xe máy
– Chị sao vậy?
– Chị vừa lấy xe ra thì trúng con chó chạy ngang làm chị ngã, tay chị bị trầy rồi.
Vi dừng xe tới đỡ người phụ nữ, khoảng 30t, cùng học lớp arobic với Vi. Hôm nay Vi và chị Hà về sau cùng vì ở lại tập thêm vài động tác. Mặc dù chị gần gấp đôi tuổi Vi nhưng còn trẻ nên chị em cho thoải mái.
– Chị ngồi nghỉ đi, để em đỡ xe.
Anh bảo vệ thấy vậy cũng chạy ra dựng xe lên
– Chị có sao ko? – Anh bảo vệ hỏi
– Chị bị trầy bàn tay thôi.
– xe chị hình như bị bó phanh rồi. Chắc lúc nãy chị phanh gấp quá, em đẩy ko được.
– Xui thế. Ở đây có tiệm sửa xe nào ko?
– Cách khoảng 300m chị à. Chị ngồi nghỉ, chút xong ca đưa đi sửa cho.
– Vậy thì lâu quá. Thôi chị gửi đây nhờ em sửa dùm, mai chị tới lấy nha. Chị đi taxi về trước còn cơm nước cho con.
– Dạ. Chị yên tâm.
Vi nãy giờ xuýt xoa phủi quàn áo cho chị Hà mới lên tiếng.
– Thôi để em chở chị về cho. Đừng kêu taxi nữa.
– Phiền em vậy. Chị kêu cho tiện.
– Thì coi như em qua chị chơi cho biết nhà, hihi
– Ừ vậy thì đi ha.
Hà ngồi lên xe điện của Vi, 2 chị em vừa đi vừa nói chuyện. Chẳng mấy mà tới nhà Hà ở phía rìa thành phố. Nhà Hà là một căn nhà 3 tầng đẹp cạnh khách sạn 3 sao Hoàng Yên.
Vừa dừng xe trước cửa đợi người nhà ra mở cổng thì Vi thấy một chiếc xe quen chạy vào garage khách sạn Hoàng Yên.
– Chị ơi, khách sạn của ai vậy?
– Của nhà chị đó.
– Thật ko chị?
– Thật mà. Ko tin chị dẫn vào chơi nha. Nhà chị ở bên này, bên kia kinh doanh.
– Chị, giúp cái này được ko?
– Gì vậy?
– Em vừa thấy người quen của em đi vào đó, chiếc ô tô vừa xong chị thấy ko?
– Ừ có.
– Có thể cho em lên xem họ đi với ai, ở phòng nào ko?
– Quan trọng vậy à?
– Dạ. Giúp em đi.
– ừ, ko cần vào đó đâu.
Hà móc điện thoại gọi, lễ tân cầm máy, Hà nở loa ngoài
– Em xem khách vừa vào là ai, ở phòng nào. Tên người đặt phòng.
– Dạ khách quen ạ. 2 người này hầu như tuần nào cũng tới. Chứng minh thư người đặt là Ngô Thanh Phong.
Vi ko tin vào tai mình khi nghe nhắc tên Phong. Nó thì thầm với Hà.
– Chị hỏi lại dùm em có nhầm ko?
– Ko nhầm đâu ạ. Em quen mặt mấy tháng nay mà.
Thằng lễ tân trả lời rành rọt
– Như vậy được chưa em?
Hà hỏi Vi
– Chị. Có cách nào xem trong phòng ko?
– Bậy, vi phạm nhân quyền đấy. Họ kiện chết.
– Em xin chị mà. Em muốn thấy xem có thật ko, đó là anh trai em.
Vi vẫn đủ tỉnh táo để ko nói mẹ mình ra.
– Được rồi. Nhưng em hứa ko được nói với ai đấy. Cái này chị làm vì thương em thôi nhé.
– Dạ, em cảm ơn chị. Mau lên ạ.
Hà gọi hỏi nhân viên số phòng, rồi sau 4-5 bước nhập mật khẩu, mã bảo mật ở điện thoại, một ứng dụng hiện ra. Hà quay qua Vi
– Em chắc chưa? Có thể ko có lợi cho em đâu.
– Dạ chắc. 1 giây thôi. Em muốn biết họ vào đó làm gì.
Hà kéo Vi lại gần, bấm 1 ô trên điện thoại, rồi tắt ngay sau 2s.
– Như vậy được chưa? Chị bảo rồi mà.
– Thôi ạ, em cảm ơn. Em về đây.
– Ừ đi cẩn thận nhé.
– À chị ơi. Chị quay thế lỡ thất lạc thì sao.
– Em yên tâm, chị ko lưu lại đâu, máy ko gắn thẻ nhớ. chỉ cần xem online khi có việc gì thôi.
– Dạ, em về ạ.
Vi phóng xe đi như điên. Nước mắt nó chảy dài. Hình ảnh mẹ nó vục đầu vào háng Phong lúc nãy dù chỉ 2 giây cũng khiến nó ghê tởm..