Nội dung truyện
Không đợi Giang nói vâng, Kiên bế nàng đặt vào ghế sofa. Chiếc ghế này được Kiên yêu cầu thiết kế đặc biệt, có thể bỏ hết thành sofa ra để giống một cái giường nhỏ. Kiên nhẹ nhàng đặt nàng xuống ghế, rồi đặt một nụ hôn sâu lên đôi môi nàng. Nhưng cũng rất gọn gàng, hắn đặt một bàn tay mình lên cặp gò bồng thần tiên mà bóp nhè nhẹ, rồi một tay hắn vén váy nàng lên, day day nơi âm hộ làm Giang rên lên từng tiếng khe khẽ.
– Ư ưm… nhẹ nhàng…ư…với em….lâu…ư….rồi….
Hắn nút lưỡi nàng lần cuối rồi rời miệng nàng để di chuyển xuống cổ. Tay hắn dưới hạ bộ nàng mạnh bạo hơn. Hắn cho nhè nhẹ một đầu ngón tay vào bướm của nàng làm nàng giật bắn người lên.
– Từ từ…ư…nhẹ nhàng…với em đi…ư…
Giang chộp lấy đầu hắn không cho lưỡi của hắn rời xa lưỡi nàng nửa bước. Hình như nàng sợ đau nên nàng giữ tay hắn dưới hạ bộ mình mà ấn vào nhẹ nhàng, nhẹ nhàng. Gần hết ngón tay trỏ thứ nhất đã nằm gọn gàng trong bướm của nàng, nàng thở hắt ra:
– Của em lâu rồi nên… bót quá, đừng ghét em nhé.
Kiên không nói gì, hắn hài lòng vì câu nỏi của Giang. Có thể Giang vẫn yêu hắn là thật. Hắn cựa quậy ngón tay trỏ của mình thành từng nhịp chậm rãi khiến Giang cứ oằn người lên.
– S…ướng…anh Kiên ơi….S…ư.ớ..ng em…. ư…. ưm….a….
Giang chủ động ưỡn người lên để nhấp nhấp ngón tay của Kiên. Miệng nàng mút chặt môi Kiên hơn và tay nàng cứ bấu cào cấu vào lưng Kiên liên tục.
– Em…ã….ưa….ao…iờ…ướng….ưm…ư…
Âm hộ của Giang rỉ nước lênh láng, ướt hết cả ngón tay hắn, còn rỉ một vũng nhỏ xuống sofa. Kiên hiểu một điều giờ mà hắn nhét con cặc của mình vào thì sẽ khiến người hắn yêu bị đau. Nên hắn cứ để như thế, hoặc khi nào hắn nhét được hai ngón tay của mình vào thì mới có cơ hội cho chỗ của hắn. Hắn không muốn làm nàng đau.
– Nhà…ưm… có… bao không anh ư…ư…a…
– Anh không.
– Em… thèm ….qu….á. Cầu….xin…cho…em…đi…
Hắn băn khoăn phần vì âm hộ của nàng bé quá, không vừa, phần vì hắn cũng không thể không làm, tiếc lắm. Kiên nhẹ nhàng rút ngón tay ra khiến nàng đang lim dim bỗng hự lên một tiếng.
– Cho anh tí nhé, anh thèm.
– Ưm….
Kiên nút lưỡi Giang cái “chụt” rồi rời môi của nàng ra. Giang tỏ vẻ tiếc rẻ cái lưỡi ấy, nước dãi của nàng vắt xuống, rỉ từng sợi nhỏ thành một vũng óng ánh trên mặt ghế. Hắn đưa lưỡi rườn một đường thẳng từ miệng nàng xuống ngực và đến bướm của nàng. Hắn không mơn trớn nữa, mà lưỡi hắn bất ngờ sục vào bướm của Giang.