Việt Long Hội - Chương 9
Giới một gốc cây cộ thụ cao hàng trăm mét với tán cây che phủ cả một vùng trời trộng một cô gái chỉ mặc xiêm y với mái tóc dài tung bay trong gió như một tiên nữ đang không ngừng kết ấn. Giới chân cô ba vòng hồn hoàn màu xanh lá cây đang không ngừng xoay tròn lấy thân thể cô làm trọng tâm… Một miếng ngọc bội màu xanh lá lơ lửng trên không đng vô hình kết nối với ấn chú của cô gái bằng một luồng sức mạnh vô hình…
– Vạn vật luân hồi, sinh sinh tử tử, trong sinh có tử, trong tử sinh sinh, vạn vật làm chứng, huyết khế linh hồn, hai hồn là một, sinh tử nhất quán, huyết khế sinh tử lập thành cho ta…..
Tấm thân nuột nà ướt đậm mồ hôi càng làm cô gái thêm xinh đẹp quyên rụ bội bận. Đôi cánh mỏng manh trong suốt như hư vô dần dần khép lại vào trong cơ thể… Trên tấm ngọc bội màu xanh lá giờ đây in hình một con bướm xinh đẹp bằng máu trên một bên mặt… Cô nhìn ngọc bội rồi lại ngước nhìn lên trời xanh như ông trời đã an bài số phận mình …
– Chị không hiểu nội em và Sư phụ sao lại tin tưởng một kẻ đàn ông chưa thức tỉnh hồn hoàn như vậy nữa….
Cô gái trong chiếc váy mỏng manh màu xanh nhạt nhẹ nhàng bước đến lên tiếng nói. Đôi chân thon dài ẩn hiện qua khe hở chiếc váy như một tuyệt phẩm của tạo hóa….
– Chị đây cũng rất có hứng thú với cậu trai trẻ này rồi đó nha….
Cô gái nhẹ nhàng điểm đất từ nhành cây cao xuống với mái tóc màu đỏ cùng chiếc váy mỏng cùng màu. Chiếc váy mỏng như muốn nổ tung để giải phóng cho cặp nhụ hoa đầy đẵn nãy nở ấy. Đôi môi đỏ thắm cùng ánh mắt gợi tình đủ làm tất cả chàng trai phải xao xuyến…
– Ánh Sương ra mắt hai vị sư tỉ….
– Hừ… ở đây chỉ có ba chị em mình còn gọi cái kiểu khó nghe vậy nữa hả…. Cô gái váy đỏ khó chịu lên tiếng.
– Tất cả nhờ cả vào hai chị…. Ánh Sương khuôn mặt buồn bả lên tiếng.
– Chúng ta với nhau mà còn kahcsh sạo vậy sao em gái… Điệp Tình tính nó vậy kệ đi… còn em nữa… kể cả chuyện đánh cuộc trăm năm tu luyện cực khổ của bản thân vào một chàng trai cũng không hỏi ý kiến hai ta là sao? Có xem hai ta là chị em không hả…. ? Cô gái váy xanh lườm nói….
– Chị biết ý em không phải vậy mà Điệp Xuân….
– Hài…. Em thì thi triển huyết khế sinh tử với hồn hoàn ấn pháp còn sư phụ thì lại thi triển cấm pháp xuất hồn thi thuật. Người làm chị như chị cảm thấy hổ thẹn vô vùng…. Điệp Xuân lên tiếng than thở…
– Mõi chuyện còn phải nhờ vào hai chị cả mà…. Tiên Nhân Cung có qua được cái nạn này hay không thì còn chưa biết… em chỉ cố hết sức mà thôi… Ánh Sương nhìn lên tán cây che trời nói….
– Sư phụ đã quyết vậy thì sẽ có lí do cuả người….. Điệp Xuân nắm lất tay Ánh Sương an ủi…
– Người của đại lão đang ráo riết điều tra cái gì đó? Làm gì thì làm nhanh đi… mõi chuyện đã có chị đây lo liệu…. Điệp Tình nói xong thì thân hình cũng biến mất theo chiều gió.
– Không nỡ lòng sao lại không dám nói ra cơ chứ… Điệp Tình ơi là Điệp Tình….. Sư Phụ đã bắt đầu thi triển cấm pháp… mõi chuyện nhờ cậy vào em….
Nhìn cột sóng năng lượng bắn mạnh xuyên thủng trời cao Điệp Xuân lưu luyến nhìn Ánh Sương rồi nhảy người đi mất….
Nhìn cột sáng xuyên thủng bầu trời kia mà bàn tay cô nắm chặt. Một lớp băng mỏng cứ thế lan tỏa khắp một vùng…. Hai hàng nước mắt chảy dài trên gò má trước khi nắm lấy ngọc bội biến mất trong không trung…
– Cột sáng kia là sao….
Hải đang cố vận dụng Tử cực ma đồng đến cực hạn nhưng khoảng cách quá xa không thể xem xét chuyện gì đang xảy ra. Tử cực ma đồng cho phép hắn có thể nhìn xuyên bóng đêm, nhìn xuyên vật thể trong một khoảng cách nhất định…
– Sau 49 ngày cột sáng ấy tắt thì thời gian của ngươi và ta cũng hết. Chúng ta bắt đầu giao dịch chứ….
– Cô cứ thần thần bí bí không thấy khó chịu sao? Giao dịch cái khỉ khô gì? Tôi cần biết những việc cần biết? Chứ cứ úp úp mở mở thế này bao người khó chịu chứ không phải mỗi mình tôi…
– Cõ lẽ đã đến lúc nói cho ngươi biết một số chuyện. Khi đó thì sẽ không phải phải cảm thấy khó chịu nữa rồi đúng không?