Việt Long Hội - Chương 13
Hải bước qua cánh cổng không gian không ngừng nuối tiếc quay lại nhìn đầy lưu luyến. Hải tiếc nuối vì Ánh Sương không thể bước qua cánh cổng không gian ấy cùng mình, để gặp lại cô thì hắn phải thực sự đủ mạnh. Thời gian một trăm năm là quá dài so với một đời người…
– Vù……
Không để Hải trầm tư quá lâu khi Vô Tướng với thân hình vạm võ, đôi mắt đỏ rực lao đến tung một cú đấm ngay đầu hắn….
– Tử cực ma đồng…..
Hải dễ dàng nghiêng người qua phải né tránh cú đấm đầy uy lực ấy. Tử Cực ma đồng giúp hắn có thể làm chậm tốc độ ra đòn của dối thủ để dễ dàng né tránh…
– Sao lại không có bất cứ một điểm yếu nào….
Đôi mắt Hải lướt dọc thân thể Vô Tướng để tìm ra nhược điểm chí mạng của hắn nhưng không thể? Tại Vô Tướng không có nhược điểm hay là Tử Cực Ma Đồng chưa đủ đẳng cấp…..
– Đối mặt với Vô Tướng quản ngục …. Tuyệt đối không được sử dụng đến hồn hoàn của ngươi. Nếu không thì chỉ có chết…
– Là ai….
Hải vừa nghiêng người né tránh từng cú đấm uy lực của Vô Tướng và hỏi lại một giọng nói trong đầu mình….
– Một khi khí tức của Thôn Thiên Trùng và ta bị tiết ra ngoài thì ngay lập tức ngươi sẽ bị Vô Tướng giết chết. Chỉ cần ngươi có thể cầm cự được một lúc thì Vô Tướng sẽ thả ngươi đi….
Giọng nói một nữ nhân cứ vang vọng trong đầu. Hắn chỉ có thể suy đoán đó là giọng nói của Khổng Tước mà thôi….
– Vù…. Vù……
Tốc độ ra đòn của Vô Tướng một lúc một nhanh… Hải chỉ có thể đưa hai tay lên che lấy thân thể trước cú đấm thẳng đầy uy lực ấy của hắn ta….
– Không sử dụng hồn hoàn sao ta có thể cầm cự được….. hắn ta quá mạnh…..
– Sử dụng đến năng lượng thuần tuý của thân thể ngươi. Vô Tướng đang là Hồn Sĩ ngũ cấp nên năng lượng hồn hoàn có giới hạn….
– Thì ra là vậy…..
Hải nhảy qua trái ngiêng người để thoát khỏi thế giám la cà với Vô Tướng. Đôi tay hắn đã đau nhức vô cùng khi đưa ra đỡ mấy nắm đấm trực diễn từ hắn…
Hải bước tiến bước lùi, lúc tiến trái.. lúc tiến phải….
– Ăn đấm…..
Lơi dụng Tử Cực Ma Đồng hắn nghiêng người sang phải tránh né cú đấm trực diễn vào mặt rồi tung một cú đấm móc vòng vào mặt đối thủ…..
– Á……
Hải ôm lấy cánh tay đau nhức của mình khi nắm đấm ấy như đấm vào một khối thép đặc vậy.
– Grao…..
Vô Tướng gầm rốc lên như một con thú sau khi bị đối thủ đấm thẳng vào thẳng vào mặt mình. Một vòng hồn hoàn nữa xuất hiện ở phần bụng hắn ta…
– Cứ xem đây như khảo hạch của ngươi…. Yên tâm là Vô tướng sẽ không lấy mạng ngươi nếu không sử dụng đến hồn hoàn…
Giọng nói êm dịu lại xuất hiện trong đầu hắn. Hải có thể cảm thấy được cánh tay của mình không còn đau nhức nữa, cả cơ thể tràn đầy năng lượng…..
– Tiếp nào…..
Hải lấy đà lao đến… hắn không nhảy lên tung một cú đá thẳng mà trượt dài một đoạn giới mặt đất trước khi luồn qua háng đối thủ. Dồn lực vào đôi chân lấy đà bật nhảy lên cao, Hải xoay người trên không tung một cú đá trời giáng hướng vào đầu đối thủ…
– Bốp……
Đang trên không nên Hải chỉ biết trương mắt nhìn cú đấm trực diện của Vô Tướng vaò bụng mình. Vô Tướng quá nhanh, chân hắn chưa kịp đá tới đầu đối thủ đã bị đối thủ bắt bài phản đòn.. . Hải như một viên đạn dội ngược ra sau, miệng không ngừng phun ra một dòng máu đỏ trên không?
– ực…..
Ôm lấy lồng ngực Hải tiếp tục nôn ra một ngụm máu trước uy lực cú đấm trực diện ấy….
– Ngươi có thể rời khỏi đây…. Đạ đắc tội…
Hải không tin nổi khi nghe thấy một giọng nói ồm ồm đầy uy lực của Vô Tướng. Khi ngước nhìn lên thì đôi mắt đã trở lại bình thường, cả cơ thể đứng bất động như một bức tưởng….
– Ta có thể yên tâm nghỉ ngơi rồi… Vô Tướng là cai ngục không cho người của Tiên Nhân Cung rời khỏi…..
– Đù … sao không nói sớm…..
Nếu biết như thế thì ngay từ đầu hắn đã không phải liều mình đánh với cộ máy vô hồn như hắn ta. Đánh với Vô Tướng Hải cũng đúc rút ra được rất nhiều kinh nghiệm chiến đấu cho sau này…
– Sau này ngươi hãy nhớ là thường xuyên tiến vào đây để rèn luyện chiến đấu thức tế. Không có nơi nào thích hợp hơn nơi đây và không có đối thủ nào có thể sánh ngang với hắn….
– Ta vẫn có thể tiến lại vào đây… vậy là thì có thể tiến vào Tiên Nhân Cung thăm Ánh Sương…..
– Không thể Tiến vào Tiên Nhân Cung… bởi vì một khi ngươi sử dụng hồn hoàn của Thôn Thiên Trùng rồi thì không thể qua mặt Vô Tướng nữa …. ngươi muốn tiến vào Tiên Nhân Cung chỉ có thể bằng thực lực của mình bước qua cánh cổng chính mà thôi…..
Hải đang tưởng lâu lâu ghé thăm cô gái xinh đẹp như tiên nữ mùa đông ấy thì nghe vậy thất vọng ra mặt…
– Hãy nhớ kĩ những lời ta nói sau đây. Ta và cả Thôn Thiên Trùng cần phải ngủ say lại một đoạn thời gian. Khi ta và hắn tỉnh giấc sẽ trở thành một con người khác… hãy nhớ lấy điều đó. Giờ hãy bước qua cánh cổng trở về với cuộc sống của ngươi… Những thứ ngươi cần ta đã để trong ngọc thạch không gian? Khi thực lực ngươi đến đâu thì sẽ được sử dụng tới đó….
– Ta phải xưng hô với người như thế nào? Sư phụ Khổng Tước nha….
– Xưng hô thế nào chờ đến khi ta tỉnh lại hãy nói đi… đừng có mơ mộng quá sớm…..
Hắn ta cứ tưởng vô tình nhặt được một sư phú bá đạo ai ngờ Khổng Tước thông minh hơn hắn tưởng… Hải cũng không thể chờ đợi thêm mà bước qua khỏi cánh cổng không gian để về gặp hai mẹ và An. Hắn nhớ và lo lắng cho ba người lắm rồi…..
Trước khi rời đi hắn không quên quay lại cúi đầu tạm biệt Vô Tướng. Hải cứ tưởng Vô Tướng vô tri nhưng sâu thẳm trong linh hồn hắn đang nở nụ cười mãn nguyện. Vô Tướng nhìn Hải lại nhớ về những ngày tháng tươi đẹp trước khi. Ngày đó hắn cũng uy chấn một phương, chỉ cần nhắc đến tên hắn thì không kẻ nào không biết, không dè chừng kiêng nể cả…
– Trên thế gian này giờ chắc không còn ai nhớ tới tên ta nữa rồi…… nếu có một ngày ta có thể thoát khỏi nơi đây thì đám người các ngươi sẽ sống không yên đâu!
Vô Tướng lặng lẽ nhìn Hải bước qua cánh cổng không gian để lại hắn một mình với bốn bức tường. Nếu có thể chết thì hắn nguyện chết để từ bỏ cuộc sống này nhưng hắn không thể? Cuộc đời hắn không biết sẽ bị cô độc trong bốn bức tường này bao lâu nữa…..